76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: Hồng giá y (thượng)

Hôm nay không xem là quá nóng, vài đám mây lơ lửng trên bầu trời, nổi lên những làn gió mát hiếm có.

Cửa sổ mở ra gần một nửa, không khí trong phòng cũng rất thanh mát, rèm cửa sổ nhạt màu bị gió thổi trúng nhẹ nhàng cuộn lên như sóng biển.

Thoạt nhìn thật sự là một buổi sáng trong lành.

Sư Thanh Y nằm ở trên giường, ngủ đến xương cốt đều mềm nhũn.

Gió nhẹ thổi qua khiến nàng rất thoải mái, mi tâm chau lại mà trở mình, tóc đen thật dài xõa tung phủ trên lưng, cực kỳ giống một tấm vải sa tanh.

Xương cốt và da thịt dường như cả đêm đều bị nhiều lần nhào nặn, đau âm ỉ, vì vậy nghiêng người lười biếng mà ngủ tiếp.

Nàng thường thức dậy sớm, nằm lì trên giường như hôm nay thực sự rất hiếm có, tia sáng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng lên đôi môi quyến rũ của nàng, hồng nhuận căng mộng, khải ái đến mê người.

Vốn dự định là cái gì cũng không quản, đơn giản mà ngủ đến tối, nhưng bên tai vốn dĩ yên lặng lại vang lên âm thanh ai đó đang lật sách.

Sàn sạt, trang giấy bị ngón tay thon dài của nữ nhân một trang lại một trang lật qua.

Sư Thanh Y nhớ đến điều gì đó, mơ hồ mở mắt, dời ánh mắt lên phía trên.

Lạc Thần đang thong thả ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, trong tay đang cầm một quyển sách cũ mượn đến từ nơi nào đó, cúi đầu chăm chú xem sách.

Áo sơmi trắng mềm mại, thỏa đáng chỉnh chu mà mặc ở trên người, tóc dài buông xuống, mang theo hương thơm thanh nhã quen thuộc.

Nàng nghiêng mặt đi, trong đôi mắt mơ hồ chứa một tia vui sướng, nhưng giọng nói lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Tỉnh?”

Này vừa lên tiếng, cảnh triền miên tối qua trong nháy mắt ập đến, gần như sắp nhấn chìm Sư Thanh Y.

Gương mặt Sư Thanh Y cấp tốc hiện lên một tầng đỏ ửng, giọng nói mềm mại như nước:”Buổi sáng…..buổi sáng tốt lành.”

Lạc Thần gấp sách lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mới mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Sư Thanh Y thấy sắc mặt lúc nàng nhìn đồng hồ nói “Buổi sáng tốt lành” có chút kỳ lạ, liền ngồi dậy kéo chăn che ở trước ngực, nhích người đến gần xem đồng hồ trên cổ tay Lạc Thần, kim đồng hồ chỉ hướng hơn mười giờ một chút.

“Đã trễ như vậy sao?” Sư Thanh Y kinh ngạc.

Ngủ thẳng một giấc đến hơn mười giờ, đây là lần đầu tiên.

Lạc Thần đặt sách xuống ghế trúc, đưa tay ôm lấy eo của Sư Thanh Y, ôm nàng ngồi cao một chút, thấp giọng nói: “Ngươi quá mệt mỏi, ta muốn để ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, nên không gọi ngươi dậy.”

Tay nàng vẫn luôn lạnh như vậy, nhưng Sư Thanh Y được nàng ôm lấy lại có cảm giác như bị thiêu đốt. Thực sự có chút khó tin, chính đôi tay này đêm qua đã để nàng nếm được một loại hương vị ăn mòn xương cốt, hiện tại lại thấy dáng vẻ nữ nhân này đã trở về như cũ, cho nàng cảm giác như đó chỉ là một giấc mộng.

Thế nhưng hiển nhiên đây không phải mộng.

Lạc Thần từ sáng sớm đến giờ vẫn luôn bên cạnh Sư Thanh Y, chỉ vì muốn nàng thức có thể nhìn thấy mình đầu tiên, lúc này cũng là thân mật mà ôm eo nàng, dường như muốn mang tràn đầy quan tâm cùng cưng chiều lắp đầy đáy lòng của nàng.

Cánh tay Sư Thanh Y khoát lên vai Lạc Thần, hàm hồ đáp lời nói: “Ân.”

” Hôm nay khí sắc xem ra so với hôm qua tốt hơn rất nhiều.” Lạc Thần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nói:”Có lẽ cảm mạo cũng đã khỏi rồi.”

Nghe Lạc Thần nói như vậy, Sư Thanh Y cũng cảm thấy bản thân lúc này thực sự tinh thần tốt lên không ít, tuy rằng thân thể rất uể oải, nhưng cũng không phải loại uể oải do cảm mạo mang đến như hôm qua.

Trong một đêm nàng giống như thoát thai hoán cốt, tràn đầy sức sống mới.

“Thật kỳ lạ.” Sư Thanh Y nghiêng đầu, nói: “Bệnh này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.”

Đôi mắt Lạc Thần khẽ cong, bàn tay đặt ở thắt lưng nhỏ nhắn trơn nhẵn của nàng, khoé môi nở ra một nụ cười:” Ta nghĩ là ngươi do đêm qua ngươi ra rất nhiều mồ hôi. Cách nói, ra mồ hôi tiêu hàn, rất có đạo lý.”

Sư Thanh Y thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đồng thời thân thể lại khô nóng đến chảy mồ hôi:”……”

” Chẳng lẽ ta nói sai rồi?” Lúc này đến phiên Lạc Thần thoáng nghiêng đầu, biểu tình kín đáo.

Trước mặt người ở bên ngoài, đại đa số thời gian Lạc Thần đều lạnh như một khối băng, nhưng những lúc riêng tư nàng lại giảo hoạt giống như một con tiểu yêu tinh, nói ra những lời ám muội đến khiến người khác không cách nào chống đỡ.

Sư Thanh Y đối với nữ nhân này cũng không có cách nào, chỉ cúi đầu hôn lên hàng mi dài xinh đẹp của nàng.

Lạc Thần hưởng thụ mà nheo mắt lại, đứng lên nói: “Ngươi đi rửa mặt trước, ta đi làm bữa sáng.”

” Ngươi vẫn chưa ăn sao?” Sư Thanh Y mặc quần áo, nói.

“Chờ ngươi cùng ta ăn.”

Sư Thanh Y gật đầu: “Vậy còn Nguyệt Đồng?”

“Đã ăn rồi.”

Lạc Thần chờ Sư Thanh Y mặc quần áo xong, sau đó mới ra cửa.

Sau khi Sư Thanh Y đánh răng rửa mặt xong, khoan khoái mà mở cửa phòng cho không khí tràn vào, thời tiết không quá khô nóng cũng không âm u, rất thanh mát, gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái.

Trên núi cũng không có hoạt động tiêu khiển gì, hơn nữa mọi người còn đang chờ kịch hay kéo màn, nên càng thêm nhàm chán. Sư Thanh Y tìm một cái ghế trúc mang ra đặt dưới mái hiên, sau đó ngồi xuống chậm rãi mở quyển sách Lạc Thần đã mượn trước đó, giết thời gian chờ Lạc Thần trở lại.

Không ngờ qua vài chục phút không thấy Lạc Thần trái lại là Vũ Lâm Hanh xuất hiện.

Vũ Lâm Hanh hấp tấp từ bên ngoài đi vào sân, thấy Sư Thanh Y ở trong sân đọc sách, cười khanh khách đến bắt chuyện:”Sư Sư.”

Nàng hôm nay ăn mặc khá thoáng mát, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cánh tay trắng nõn, chân dài thẳng tấp, tóc dài thả tung, đầy gợi cảm cùng sức sống. Phong Sanh cùng Tô Diệc theo sau nàng tiến đến, lễ độ thăm hỏi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, cũng mỉm cười, bất quá đến lúc nàng thấy trong tay Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh mang theo thứ gì đó, sắc mặt lại trở nên kỳ quái: “Sáng sớm ngươi cư nhiên đi trộm cá sao?”

“Cái gì trộm cá.” Vũ Lâm Hanh lay động xô nước trong tay, tỏ vẻ không hài lòng:”Là câu cá, cái này gọi là lạc thú. Hơn nữa, cá ở trên núi rất thơm ngon tốt cho sức khỏe, bên ngoài bất kể bao nhiêu tiền cũng không ăn được tươi ngon như vậy, chúng ta hôm nay buổi trưa có thêm thức ăn a.”

Sư Thanh Y nhún vai từ chối cho ý kiến, nàng cho rằng bản thân đã rất nhàn rỗi, nghĩ không ra vị tiểu thư này còn nhàn rỗi hơn.

Vốn là đến để cứu mạng, kết quả biến thành đến du lịch nghỉ dưỡng.

Vũ Lâm Hanh để Phong Sanh và Tô Diệc đem cần câu trả Thạch Lan, còn bản thân đi đến bên cạnh giếng múc một gáo nước đổ vào trong xô nuôi cá, sau đó mới đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, cẩn thận quan sát Sư Thanh Y một lần, nói: “Ngươi mới vừa rời giường?”

Sư Thanh Y có chút không muốn thừa nhận, bất quá vẫn là nói:”Ân.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Có phải tối qua ngươi ngủ không ngon hay không?”

Sư Thanh Y vẫn không muốn thừa nhận, bất quá vẫn phải lặp lại:”Ân.”

Vũ Lâm Hanh không hỏi nữa, mà tìm một cái ghế trúc ngồi xuống, đỡ cằm nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến trong lòng ngứa ngáy: “Ngươi làm gì.”

“Nhìn quần mắt đáng thương của ngươi kìa, ta hoàn toàn có thể hiểu được tối qua ngươi thống khổ vì không được ngủ ngon.” Vũ Lâm Hanh tỏ vẻ chua xót:”Ta cũng ngủ không ngon. Không đúng, chính xác mà nói ta gần như có một lúc không ngủ được, nếu như ta buổi  tối ngủ không ngon, sau đó cũng đừng hy vọng có thể ngủ bù, nên chỉ có thể sáng sớm đi câu cá để giết thời gian.”

Sư Thanh Y có chút thấp thỏm, nhưng lại bày ra dáng vẻ đứng đắn quan tâm đến bạn bè, nhẹ giọng nói: “Tối qua ngươi….làm sao vậy?”

“Còn có thể làm sao, ta bị âm thanh đó làm cho mất ngủ.” Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ khóe mắt hoa đào, liếc mắt nhìn nàng nói:”Không phải ngươi cũng vậy sao?”

“Âm thanh gì?” Sư Thanh Y gần như hoa dung thất sắc: “Ta…. Ta không giống.”

“Ngươi không nghe sao?” Vũ Lâm Hanh nói: “Không thể nào a, không phải ngươi nói ngủ không ngon sao, hơn nữa lại dậy trễ như vậy, ta nghĩ ngươi cũng bị làm ồn.”

“Ta bị bệnh.” Sư Thanh Y nỗ lực ho khan vài tiếng: “Ngươi cũng biết hôm qua ta cảm mạo rất nặng, tối qua còn ho khan, là không ngừng ho khan, ho đến tận sáng,  vì vậy nên mới không ngủ được.”

Nàng ngồi nghiêm chỉnh mà lặp lại: “Ta thực sự ho khan rất nhiều. Nơi này cách âm không tốt, chẳng lẽ là ta ho khan làm ồn đến ngươi sao?”

“Ta không nghe tiếng ho khan.” Vũ Lâm Hanh đồng tình mà nhìn nàng.

Sư Thanh Y bày ra dáng vẻ “việc này không liên quan đến ta” , trầm thấp nói: “Ta không biết.”

Vũ Lâm Hanh vân vê ngón tay mình, sắc mặt lộ vẻ bất an mà nói:”Tối qua côn trùng kêu vang rất ồn, ta vốn đã rất khó chịu, kết quả nửa đêm lại nghe loại âm thanh đó, không biết ở nơi nào lại có tiếng cào lên sàn nhà, khiến ta cũng sắp phát điên rồi.”

Sư Thanh Y: “…..”

Thì ra là Nguyệt Đồng một mình bị Sư Thanh Y vứt vào trong phòng, nên ban đêm rất không an phận. Trước đây con mèo này buổi tối luôn quấn quýt lấy Sư Thanh Y, đã quen cùng nàng ở chung một phòng, hiện tại bị đối đãi khác đi, lại không ra ngoài được, nên liền cả người bất mãn mà cào sàn nhà phát tiết.

Sư Thanh Y cuối cùng thở ra, nét mặt rõ ràng thả lỏng rất nhiều, thoải mái nói: “Ta đã nói ở đây rất hoang dã, dù sao cũng là vùng núi, những loại âm thanh này cũng nhiều. Nhưng chúng nó cũng chỉ là ở bên ngoài sẽ không tiến vào, đừng lo lắng.”

Đang nói, Lạc Thần từ bên ngoài mang bữa sáng đến, cháo thịt cùng hoành thánh sáng sớm Thạch Lan cho phòng bếp chưng được đặt trong lồng giữ nhiệt nên đến bây giờ vẫn còn nóng.

Vũ Lâm Hanh sáng sớm ra ngoài, cũng chưa ăn gì, vì vậy ba người dọn bàn gỗ ra, cùng nhau ăn buổi sáng.

Vũ Lâm Hanh ăn một ngụm cháo, đột nhiên nhìn về phía Lạc Thần: “Biểu muội ngươi nói tối qua nàng ho khan rất nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được, ngươi làm biểu tỷ có phải nên quan tâm một chút, dẫn nàng đi tìm thầy thuốc trong thôn lấy ít thuốc? Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải làm việc, thân thể không khỏe sẽ bị bất lợi.”

“Ho khan?” Mi mắt Lạc Thần khẽ động.

Sư Thanh Y thiếu chút nữa bị nghẹn.

“Ho suốt một đêm.” Lạc Thần nghiêm túc mà trầm ngâm.

Ánh sáng trong mắt nàng lay động, liếc nhìn Sư Thanh Y: “Biểu muội. Nghiêm trọng như vậy sao?”

Sư Thanh Y ngượng ngùng nói: “Vẫn……rất tốt.”

“Cái gì mà rất tốt?” Vũ Lâm Hanh gắp lấy một cái hoành thánh:”Không phải chính ngươi nói ho khan vô cùng nghiêm trọng sao?”

Lạc Thần mỉm cười không nói.

Sư Thanh Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi ăn của ngươi đi, nói nhiều.”

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh rất dịu dàng, cố ý tỏ vẻ ủy khuất:”Sao lại có thể đối với ta dữ như vậy. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, nếu không phải ta xem ngươi là bạn bè, có thể quan tâm ngươi như vậy sao? Lương tâm của ngươi đều bị động chủ gì đó tha mất rồi a.”

“…..: “Sư Thanh Y thật muốn một đũa gắp cái hoành thánh nhét vào trong miệng Vũ Lâm Hanh.

Bữa sáng kéo đến bữa trưa của ba người cứ như vậy dưới gió núi thổi nhẹ mà trôi qua, cá Vũ Lâm Hanh câu về thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, đang ở cạnh giếng nước cách đó không xa không ngừng vẩy nước, kết quả buổi trưa đã bị Vũ Lâm Hanh xách đến phòng bếp để hầm canh.

Một ngày yên bình nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thứ hai.

Bữa trưa lần này cư nhiên cũng giống như thường lệ, được mời dùng bữa lúc hơn mười giờ một chút, nhưng mọi người đều biết rõ sự khác thường trong đó.

Lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đi đến, trong phòng ăn chỉ có một nam nhân trẻ tuổi đang dọn bàn ăn, nam nhân này lông mày thanh tú, mặc miêu phục ngắn tay cùng quần lam sắc, đi chân trần.

Thấy ba người tiến đến, nam nhân nho nhã lễ độ nói:” Các ngươi vẫn khỏe, còn hai vị tiên sinh kia đâu?”

Sư Thanh Y ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vũ Lâm Hanh đi đến trước mặt nam nhân, cười khanh khách nói: “Bọn họ ra ngoài một lát.”

Không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc, nam nhân thoạt nhìn dường như có chút bất an, nhìn xung quanh, lại nói:” Vậy hai vị tiên sinh đã đi nơi nào? Cụ thể lúc nào trở về?”

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh hiện lên một tầng ánh sáng câu người, dựa sát vào nam nhân nói: “Tiểu ca vội vã tìm bọn họ như vậy, là nhớ bọn họ sao?”

Nam nhân bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, vội vã xua tay.” Không, không, là hôm nay thôn trường đặc biệt căn dặn bọn ta làm thức ăn phong phú một chút để chiêu đãi các vị, mấy hôm nay tiếp đãi không chu đáo. Nếu như hai vị tiên sinh chưa đến, chờ lâu thức ăn sẽ lạnh.”

“Không gấp, ta đã nói bọn họ ra ngoài một lát.” Vũ Lâm Hanh vừa chẫm rãi nói vừa thong thả đi đến bàn ăn, liếc mắt nhìn  trên bàn, quả nhiên là quá sức phong phú một cái “hồng môn yến”.

Ánh mắt Lạc Thần nhạt nhẽo đảo qua bàn ăn, hướng Sư Thanh Y ám chỉ.

Sư Thanh Y bất động thanh sắc gật đầu.

Ba nữ nhân ngồi xuống, nam nhân kia nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Phong Sanh cùng Tô Diệc đến, chỉ có thể nôn nóng mà đứng cạnh bàn ăn, nói: “Các vị có uống rượu không? Bọn ta ở đây có rượu gạo, mùi vị rất thuần túy, hơn nữa uống không say.”

Lạc Thần không đáp lời, mà chỉ hướng nam nhân vẫy vẫy tay.

Nam nhân hồ nghi mà đi đến, Lạc Thần vươn  tay, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của hắn.

Nam nhân rõ ràng ngẩn ra, bị Lạc Thần chạm vào tay, sắc mặt lập tức đỏ rực, nói:”Tiểu thư muốn uống rượu phải không?”

“Phải.” Lạc Thần nhàn nhạt nói, động tác mềm nhẹ kéo nam nhân ngồi xuống:”Kỳ thực ta có chút việc không rõ, muốn hỏi ngươi.”

Nam nhân cúi đầu, hàm hồ mà đáp lời:”Xin cứ hỏi.”

Hắn mới vừa mở miệng, Lạc Thần đột nhiên nhanh chóng xuất thủ, chuẩn xác bắt lấy cằm của hắn, đem thứ đã chuẩn bị từ lâu nhét vào trong miệng hắn, làm cho hắn phải nuốt xuống.

Thứ dạng viên nhỏ một đường theo thực quản của nam nhân đi xuống, sắc mặt nam nhân hoảng sợ, bắt đầu ho khan.

Lạc Thần lạnh lùng nói: “Không cần hô hoán, nếu không có thứ để giải cố, cổ trùng ngươi nuốt vào lúc nãy sẽ làm ruột gan của ngươi thối nát.”

Nam nhân nghe được hai chữ cổ  trùng, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo, dùng tay móc họng, cực lực muốn nôn thứ  kia  ra.

Sư Thanh Y cười nói: “Nuốt mất.”

Nam nhân sợ hãi nói:”Các ngươi…….. Các ngươi là có ý gì? Các ngươi muốn thế nào?”

Sư Thanh Y nói: “Là ta muốn hỏi các ngươi muốn thế nào mới phải. Trong thức ăn đã bỏ vào thứ gì, có phải thuốc mê hay không? Tế tự động chủ cần người sống, có lẽ các ngươi cũng không dám dùng thuốc mạnh, nếu như ăn vào, bao lâu có thể thấy hiệu quả?”

Vẻ mặt nam nhân như tro tàn, nhìn ba nữ nhân như nhìn thấy ma quỷ.

Thôn trưởng Thạch Lan từ đầu đã bày mưu tính kế đối với các nàng, kết quả là, Thạch Lan cư nhiên mời đến ba nữ nhân quá sức nguy hiểm.

“Nói.” Lạc Thần mặt không chút thay đổi, chỉ thốt ra một chữ, khí tức băng lãnh cũng đủ khiến chân người khác phải nhũn ra.

“Thả…..thả miên cổ*.” Nam nhân mắt thấy việc gì cũng đã bị nhìn thấu, để bảo toàn tính mệnh chỉ đành khúm núm mà nói:”Miên cổ hiệu quả rất nhanh, nếu như ăn vào, chỉ cần……năm phút sẽ mê man.”

“Tốt.” Sư Thanh Y thoả mãn: “Lát nữa ngươi cứ dựa theo dặn dò của thôn trưởng mà làm, đừng để cho nàng thất vọng. Khuyên ngươi không nên có mưu tính gì đó, nếu không sẽ không có ai giải cổ trùng cho ngươi, ruột gan thối rữa sẽ không đẹp nữa.”

Cả người nam nhân như nhũn ra, nhìn thấy có biến, bản thân bị cổ trùng uy hiếp, nên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Sư Thanh Y giao phó ngắn gọn vài câu, sau đó để nam nhân ra ngoài.

Nam nhân vừa rời đi, Vũ Lâm Hanh đi đến, tràn đầy hứng thú mà nói với Lạc Thần: “Ta nói, ngươi rốt cục cho hắn ăn cái gì vậy? Còn ruột gan thối rữa, nói y như thật vậy, đúng là dọa chết người.”

Sư Thanh Y chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lạc Thần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong trút ra một viên nhỏ hình tròn, ngậm vào trong miệng, chậm rãi nói: “Sữa viên, hương vị rất được, muốn nếm thử không?”

Chương 81: Hồng giá y (hạ)

Lạc Thần thích sữa.

Nhưng lúc ra ngoài mang theo sữa dạng lỏng rất bất tiện, vì vậy lúc Sư Thanh Y chuẩn bị hành lý đã đặc biệt để vào ba lô vài hộp sữa dạng viên cho nàng.

Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà ngậm sữa viên, kết hợp với dung mạo cùng khí chất của nàng, đột nhiên có chút buồn cười:” Ngươi lại thích sữa cùng những thứ có vị sữa sao? Còn mang theo bên người?”

Lạc Thần ánh mắt nhạt nhẽo: “Ngươi không thích?”

Vũ Lâm Hanh cười đến không dừng lại được.

Sư Thanh Y ngồi xuống, nói: “Đừng cười nữa. Ngủ thôi, đợi lát nữa bọn người Thạch Lan sẽ đến thu thập chúng ta.”

Lạc Thần yên lặng ngồi bên cạnh,

trán gối lên cánh tay  nằm bất động giống như tượng băng.

Quả nhiên là giả vờ đạt trình độ thượng đẳng, tư thế ngủ ba trăm sáu mươi độ hoàn mỹ không một góc chết.

Vũ Lâm Hanh lại lật qua lật lại thay đổi tư thế, một hồi gối lấy bên trái gương mặt, một hồi lại gối lấy bên phải, cứ như đang ngồi trên đống lửa.

Sư Thanh Y xem không chịu nổi:” Ngươi ngay cả giả bộ ngủ cũng không được sao?”

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, nói:”Ta giả vờ là bậc nhất.”

Sư Thanh Y khinh bỉ nói: “Vậy ngươi ở đây lăn qua lăn lại làm gì?”

Vũ Lâm Hanh tỏ vẻ kháng nghị:”Ta chỉ là đang cân nhắc, muốn cho bản thân một cái tư thế ngủ đẹp một chút, dù sao dù sao cũng là chờ quần chúng đến xem mà.”

“Được rồi, hy vọng lúc bọn họ đến xem tốt nhất là có thể cho ngươi một lời tán thưởng, diễn viên.” Sư Thanh Y quyết định không để ý đến nàng, cuộn mình bắt đầu giả vờ ngủ.

Qua vài phút, nam nhân trẻ tuổi trước đó chuẩn bị bàn ăn thấp thỏm dẫn nhóm người Thạch Lan đã chờ sẵn đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy ba nữ nhân đã nằm sắp trên bàn hôn mê, thức ăn trong đĩa đều bị xáo trộn mất trật tự.

Thạch Lan nhíu mày:”Chỉ có ba nàng sao? Còn hai nam nhân khác đâu?”

Giọng nam nhân trả lời có chút cổ quái: “Vừa rồi nghe các nàng nói là đi ra ngoài chụp ảnh, phải đến sau buổi trưa mới trở về, nên bữa trưa cũng chỉ có ba người các nàng ăn.”

“Quên đi, thời gian cấp bách, hai nam nhân kia sẽ xử lý sao.” Thạch Lan làm việc nhanh gọn, tuyệt không dây dưa, lập tức giao phó cho những người đi theo, nói:”Mang các nàng vào phòng, thay quần áo cho các nàng. Tay chân nhanh nhẹn một chút, đừng để lỡ giờ lành, sẽ gặp điềm xấu.”

Người chung quanh trả lời một tiếng, rồi cùng đi đến bên bàn ăn.

Sư Thanh Y nhắm mắt lại, cảm giác bản thân bị một nam nhân thân hình cường trán bế lên, ôm nàng giống như ôm tân nương tử, đi thẳng ra ngoài. Mồ hôi trên người nam nhân bết dính, tản ra một cổ mùi mồ hôi gay mũi, bàn tay cũng vô cùng thô ráp, loại bất đắc dĩ cùng người khác phái tiếp xúc này khiến Sư Thanh Y rất khó chịu, nhưng chỉ có thể lựa chọn tạm thời thỏa hiệp mà nhẫn nại.

So với Lạc Thần ôn nhu thanh nhã ôm ấp, tình cảnh giờ phút này quả thực chính là địa ngục.

Ba người bị tách ra để đưa đi thay quần áo, Sư Thanh Y bị nam nhân ôm đến một căn phòng, sau khi đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường thì cấp tốc đi ra ngoài, đổi thành Thạch Lan tiến vào.

Thạch Lan ngồi ở bên giường, động tác cực kỳ chuẩn xác nhẹ nhàng mà vẽ mày cho Sư Thanh Y, hiếm thấy hơn nữa chính là, Thạch Lan sử dụng cũng không phải dụng cụ trang điểm hiện đại, mà sử dụng loại chì kẻ cùng son hồng cực kỳ cổ xưa.

Sư Thanh Y vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường giả chết, cố gắn giữ bình tĩnh, tận lực khiến bản thân dưới động tác của Thạch Lan cùng khoản cách gần như vậy không để lộ ra sơ hở.

Đây thật sự là một thử thách đối với khả năng diễn xuất của nàng, Sư Thanh Y đột nhiên cảm nhận được những diễn viên đoạt giải Kim Tương, kê tượng gì đó rốt cục có bao nhiêu cực nhọc.

Không bao lâu việc trang điểm gương mặt rốt cục cũng hoàn thành, khuôn mặt Sư Thanh Y ngày thường vốn là ôn nhu thanh lệ, hiện tại trải qua sự trang điểm của Thạch Lan, tiêm mi thanh đại, khóe mắt ánh ra một mạt hồng nhàn nhạt, mi tâm cũng tinh tế họa lên một bông hoa, môi hồng nhuận, lộ ra vẻ đẹp cổ điển cùng tinh xảo của nữ nhân cổ đại, hiển nhiên là quyến rũ đến nói không nên lời.

Thạch Lan giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, vuốt ve khuôn mặt Sư Thanh Y, nỉ non nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân trên đời ít có, động chủ nhất định sẽ thích ngươi.”

Sư Thanh Y bị nàng sờ cả người tê dại, gần như toàn thân nổi da gà, giả chết lại giả càng thêm triệt để.

May mà Thạch Lan vẫn có rất nhiều cần làm, nên không ở  đây phí nhiều thời gian cùng Sư Thanh Y, sau khi thay giá y cho nàng liền để nam nhân trước đó đến ôm nàng đặt vào trong kiệu hoa đỏ thẫm.

Tấm vài trước của kiệu hạ xuống, Sư Thanh Y liền  gở chiếc khăn voan đỏ trên đầu xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cho đến bây giờ nàng chưa từng ngồi  loại kiệu hoa trong truyền thuyết này, chỉ cảm thấy dày đặc quỷ khí, quỷ dị đến đáng sợ.

Bên trong kiệu rõ ràng có dùng hương xông qua, nhưng Sư Thanh Y lại luôn cảm thấy có mùi hương như xác chết thối rửa, toàn bộ chiếc kiệu giống như một cổ quan tài màu đỏ thẫm.

Tất cả người trong thôn quả nhiên đều thuộc loại biến thái, hành động khiến người bình thường không thể nào lý giải được.

Sư Thanh Y đem khăn voan một lần nữa đội lên để tránh bị phát hiện, yên lặng chờ đợi việc tiếp theo.

Sau hơn hai mươi phút, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh bên kia cũng được thay xong giá y, cũng được đưa vào hai cổ kiệu hoa khác. Ba nữ nhân được khiêng trên kiệu hoa, đoàn người bắt đầu xuất phát hướng đỉnh núi Thâm Vân Sơn mà đi.

Lúc đầu ánh nắng vẫn tương đối chói mắt, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng lúc dọc theo đường núi quanh co đi lên đỉnh Thâm Vân Sơn, càng lên cao nhiệt độ càng giảm xuống, gió núi cũng xuyên qua những tán cây âm âm lãnh lãnh thổi lên khuôn mặt.

Gió núi gào rít, sương mù lượn lờ.

Đội đưa dâu một màu đỏ thẫm di chuyển, giống như một con rắn dài màu đỏ, không chỉ không có vẻ gì là hỉ sự, mà trái lại càng phát ra quỷ dị rợn người, tựa như âm hồn phiêu đãng trên sơn đạo.

Sư Thanh Y ngồi trong kiệu, bị xóc nảy thực sự rất khó chịu, dạ dày đều bị lộn ngược lại, tương tự cảm giác bị say tàu xe.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng loáng thoáng nghe được một giọng nói cổ quái, từ trong núi sâu vọng đến.

Giọng nói này có chút trong trẻo giống tiếng sáo trúc, nhưng lại lại có chút giống tiếng huýt sáo, thổi ra làn điệu u lãnh, quanh quẩn vang vọng khắp núi rừng.

Đội đưa dâu sau khi nghe thấy âm thanh đó, rõ ràng trở nên hoảng loạn, Sư Thanh Y nghe được nam nhân khiêng kiệu bên ngoài thấp giọng nói: “Thôn trưởng, nàng….. Nàng đang ở gần đây. Nàng sẽ đến sao?”

Trầm mặc giây lát, Thạch Lan nhíu mày nói: “Sợ cái gì. Tiếp tục đi, nhanh một chút.”

Người bên ngoài cũng không dám nói nữa, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng, tốc độ của đoàn người nhanh hơn rất nhiều, dường như đang chạy trốn ác quỷ gì đó.

Sau khi chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng đến đích.

Sư Thanh Y cảm giác được kiệu hoa bị người hạ xuống, có lẽ là hạ ở một chỗ rất gò ghề nên lúc hạ xuống, kiệu hoa kịch liệt lắc lư.

Sư Thanh Y chống đỡ hai bên kiệu hoa, ngưng thần nín thở.

“Về đến nhà rồi, xin động chủ đại nhân đến đón tân nương về.” Bên ngoài vang lên giọng nói bình tĩnh của Thạch Lan.

Sư Thanh Y chuẩn bị sẵn sàng.

Một đôi bàn tay của nam nhân xốc mành che lên, gió núi lạnh lẽo thổi vào trong kiệu, khăn voan đỏ trên đầu Sư Thanh Y bị gió thổi nhẹ nhàng vũ động.

Nam nhân vẫn cho rằng Sư Thanh Y đã trúng miên cổ, còn đang ngủ say, nên an tâm thong thả mà đưa tay đến ôm nàng, cũng không lường trước Sư Thanh Y đột nhiên kéo khăn xuống, hung hăng ném thẳng vào mặt hắn.

Nam nhân bị ném khăn vào mặt, lớn tiếng hô hoán:”Thôn trưởng!”

Sư Thanh Y nhanh nhẹn từ kiệu hoa nhảy xuống, nam nhân kia cùng mấy nam nhân bên cạnh thấy thế, hung thần ác sát mà xông về phía nàng, Sư Thanh Y khéo léo lách qua vài người, nhấc chân đá vào bụng một nam nhân trong số đó, dễ dàng đá hắn lui trở về, lại thêm một cước đá vào gối một tên khác, nam nhân kia liền trực tiếp hướng nàng quỳ xuống.

Mà bên kia Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng đã sớm rời khỏi kiệu hoa, cục diện nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Vài nữ nhân trung niên mặc miêu phục nấp ở một bên thét chói tai, còn các nam nhân thân thể khoẻ mạnh thì động tay động chân muốn cậy mạnh áp chế ba nữ nhân, thế nhưng kết quả không cần nói cũng biết, với thân thủ của Lạc Thần lập tức trở nên rối tinh rối mù.

Lạc Thần chế trụ hai nam nhân, vứt bọn họ trên mặt đất, thuận tay bẻ một cành cây thay cho kiếm, cắt không bổ đến đánh ngã vài người nữa.

Vũ Lâm Hanh xử lý xong hai nam nhân trước mặt, hừ một tiếng rồi cười nhạt:”Lần đầu tiên diễn tân nương nô đùa, tổ biên kịch cũng không cho ta được nổi bật.”

Nhóm người đưa dâu một phần nằm trên mặt đất, một phần hoảng sợ chạy trối chết xuống chân núi, Thạch Lan nhìn thấy sự tình đã diễn biến đến không thể vãn hồi, cũng ảo não mà bỏ chạy, nhưng lại bị Lạc Thần đuổi theo.

Giá y trên người Lạc Thần vũ động, tựa như một ngọn lãnh hỏa mềm mại, nàng vươn tay chộp lấy vai Thạch Lan.

Chiêu thức này thập phần mạng mẽ, bình thường  chỉ dùng để đối phó vật hung ác gì đó, lúc này là dùng bắt người, Lạc Thần cân nhắc giảm đi vài phần lực đạo, chỉ cần đủ để vững vàng khống chế Thạch Lan.

Thạch Lan đứng lại bất động, thở hổn hển, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Trong tay Sư Thanh Y giữ chặt nam nhân trước đó chuẩn bị thức ăn, dẫn hắn đến chỗ Thạch Lan cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh vỗ bụi đất trong tay sau đó cũng theo đến.

Ba người mặc giá y, đứng giữa rừng núi hoang vu, gió núi  thổi  qua khiến tà áo phiêu dật, tạo nên một quang cảnh đặc biệt loá mắt.

Lạc Thần ném cành cây trong tay xuống đất, đạm nhạt nói: “Giải thích.”

Trong mắt Thạch Lan hiện ra vẻ âm lãnh, yên lặng không lên tiếng.

Sư Thanh Y khiến nam nhân kia phải đứng thẳng, cười nói: “Thôn trưởng của ngươi không giải thích, vậy ngươi nói.”

Nam nhân gần như muốn khóc:”Ta không có gì để nói, thôn trưởng muốn ta làm như vậy,  ta chỉ làm theo thôi. Ta… Ta chẳng qua là một đầu bếp mà thôi.”

Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, cười khanh khách:”Đầu bếp thì vô tội sao? Ta thấy lúc ngươi hạ miên cổ vào trong thức ăn, cũng không nương tay chút nào.”

Nam nhân càng ủy khuất: “Miên cổ chỉ làm các người ngủ mà thôi, hơn nữa các ngươi cũng không tốt hơn, vị tiểu thư này còn đối với ta  hạ cổ, muốn ta ruột gan thối rữa, xin các ngươi giải cổ cho ta. Ta chỉ biết làm theo sai bảo, về những việc khác ta thực sự cái gì cũng không biết.”

Sư Thanh Y nhìn nam nhân một hồi, nói: “Ngươi đi đi.”

Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu: “Đi?”

Lạc Thần nói: “Không đi?”

Nam nhân ra một thân mồ hôi: “Đi, đi, ta đi. Thế nhưng cổ trùng trên người ta….”

“Sữa viên mà thôi.” Vẻ mặt Lạc Thần nhạt nhẽo: “Hương vị thơm ngon vừa miệng, đáng tiếc ngươi không nếm ra vị này.”

Vũ Lâm Hanh vui vẻ cười rộ lên, nam nhân biết bản thân bị đùa giỡn, cũng không thèm để tâm,  đỡ hai người đang nằm trên mặt đất vội vã chạy xuống chân núi.

Những người khác đang nằm trên mặt đất cũng tự đứng lên, giúp đỡ lẫn nhau, khập khiễng đi xuống núi, dần dần tất cả đều đi hết.

“Lan tỷ, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.” Sư Thanh Y nói: ” Chuyện mang ba người bọn ta đi tế tự động chủ, còn không muốn giải thích?”

Thạch Lan vẫn không để ý đến.

Sư Thanh Y mỉm cười nói: “Vậy không còn cách nào rồi, ta chỉ đành mời Trần Húc Đông Trần tiên sinh đứng ra giải thích.”

Sư Thanh Y vừa dứt lời, từ trong một lùm cây cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, thế nhưng sau một khắc một nam nhân chạy trốn hoảng hốt kêu to, ngay sau đó lùm cây lay động, thoạt nhìn giống như dã thú đấu nhau, thậm chí dẫm bẹp một mảng cỏ xanh.

Một lát sau, Phong Sanh cùng Tô Diệc bắt được Trần Húc Đông đang suy sụp tinh thần, từ trong lùm cây đi ra.

Trần Húc Đông thấy ba nữ nhân, sắc mặt xám như tro:”Các ngươi……”

Sư Thanh Y hỏi: “Ngươi vẫn luôn theo sau bọn ta, cảm thấy vở diễn này rất vui sao?”

Trần Húc Đông xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, giữa lúc mọi người đều tập trung nhìn Trần Húc Đông, bên kia Thạch Lan bị Lạc Thần bắt giữ đột nhiên phát ra âm thanh khách lạp quỷ dị, giây tiếp theo, xương cốt Thạch Lan dường như biến dạng, thân thể nhanh chóng biến gầy biến thấp, giống nhau một còn cá mà từ trong tay Lạc Thần thoát ra.

Một màn này khiến tất cả mọi người kinh sợ, nhìn Thạch Lan cấp tốc chạy đi, biến mất một cách quỷ mị sau lùm cây.

Nàng cư nhiên có thể từ trong tay Lạc Thần thoát ra.

Sư Thanh Y nhất thời vẫn không tin được đây là sự thật.

Lạc Thần khẽ chau mày, bàn tay nắm lấy vai Thạch Lan vẫn đặt giữa không trung, yên lặng như một pho tượng.

“Nàng biết hóa cốt công.” Cuối cùng Lạc Thần nắm tay lại rồi hạ xuống:”Chúng ta đã quá sơ ý.”

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc nói: “Nàng cư nhiên biết hóa cốt công? Loại công phu này hiện tại còn có người biết sao? Ta nhớ thế hệ đổ đấu trước đây mới biết loại công phu này, xương cốt chuyển vị, thân thể thu nhỏ lại, có thể chui qua khe mộ. Bất quá công phu này phi thường khó luyện, sáu bảy mươi năm mới có một hai người thông thạo, người bây giờ căn bản là không thể nào.”

Sư Thanh Y nỉ non nói: “Nữ nhân này, quả nhiên không đơn giản. Đáng tiếc đã để nàng chạy thoát.”

Vũ Lâm Hanh thập phần chán ghét giá y đỏ thẩm trên người, nhìn cảnh trí xung quanh đều bị náo loạn, nói:”Ở đây chính là cửa động nơi tế tự, chúng ta thay quần áo trước rồi hãy xem xét tình hình. A Sanh, ba lô ta muốn các ngươi mang đến đang để ở chõ nào?”

“Tất cả đều đang ở sau lùm cây đó.” Phong Sanh nói.

Vũ Lâm Hanh gật đầu, tạm thời để Phong Sanh cùng Tô Diệc canh giữ Trần Húc Đông để tránh hắn chạy trốn, sau đó cùng Sư Thanh Y, Lạc Thần đến sau lùm cây lấy ba lô của mỗi người, chọn một chỗ kín đáo bắt đầu thay quần áo.

Sư Thanh Y cởi bỏ giá y, mặc vào quần cùng áo hở vai màu nhạt, xăng tay áo lên, cuối cùng thay một đôi giày, lại lấy ra một thanh đao quân dụng treo trên thắt lưng.

Sư Thanh Y mang ba lô đi ra ngoài, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cũng đã thay quần áo xong đi ra.

Lạc Thần buộc chặt Cự Khuyết, vừa mang găng tay màu đen để lộ ngón tay vào, vừa nói với Phong Sanh đang giữ chặt Trần Húc Đông nói: “Dẫn hắn vào động.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro