79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84: Nàng ướt đẫm.

Đúng là da người.

Nhìn qua là bị lột xuống ném ở đây rất lâu rồi, cuộn thành lại thành một mảnh, bề mặt có rất nhiều nếp nhăn chuyển thành một màu xám nâu, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rẳng đây là một tấm giẻ lau.

Bởi vì da người cùng máu thịt liên kết chặt chẽ, lại rất mỏng hoàn toàn không giống da thú, nên muốn lột xuống được một mảng như thế này là phi thường khó. Mà từ cảm giác vừa rồi lúc Sư Thanh Y không cẩn thận giẫm lên cho thấy da người này thậm chí còn duy trì được độ đàn hồi, cũng không hề hư thối, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Đưa đao cho ta.” Lạc Thần quỳ một gối xuống mặt đất, hướng Sư Thanh Y vươn tay.

Sư Thanh Y rút đao quân dụng ra đưa cho Lạc Thần, ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống.

Lạc Thần dùng đao cẩn thận lật tấm da vài cái, đem mó mở ra:” Nhìn xem.”

Sư Thanh Y nhìn theo hướng ngón tay Lạc Thần chỉ phát hiện trên da người có lỗ dài nhỏ, thoạt nhìn giống như bị vật gì vô cùng sắt bén đâm thủng, đường viền của mảnh da được cắt vô cùng chỉnh tề giống như bị một thứ sắt bén một đường cắt xuống.

Cắt đến thẳng tấp ngay ngắn như vậy, thủ pháp lưu loát đến đáng sợ, Sư Thanh Y hiện tại gần như có thể xác định đây là do con người làm.

Trước đây nàng từng xem qua một ít tin đồn được ghi chép lại, trong một số cổ mộ sẽ có một lượng lớn da nười được tuẫn tán, một số giáo phái có thể lợi dụng da người để bày ra những trận pháp tà môn. Da của người chết rất khó lột xuống, nên những người tu kiến lăng mộ đều dùng người sống để lột da, sau đó lại dùng bí pháp đem da người bảo quản, do đó đạt được hiệu quả không hư không thối.

Nếu nói như vậy, cảnh tượng trước mắt có thể được lý giải một cách hợp lý.

Sư Thanh Y đứng lên, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không hợp lý lắm:”Nhưng nơi đây cũng không phải mộ tán, chỉ là một khoáng động, nên không cần phải tuẫn táng. Nếu như là bố trí trận pháp, số lượng theo quy luật lại không đạt, vậy lột da ở nơi này cuối cùng là có mục đích gì?”

Lạc Thần mang đao trả lại cho Sư Thanh Y: “Ăn thịt.”

Cách giải thích này vừa trực tiếp vừa đơn giản, lại là cách giải thích Sư Thanh Y rất không muốn nghe đến, vừa rồi nàng thậm chí tận lực lảng tránh nghĩ đến phương diện này.

Cả người Sư Thanh Y phát lạnh, giọng nói cũng đè thấp: “Ngươi muốn nói đây kỳ thực cũng không phải do người làm mà là do cái gọi là động chủ làm sao? Thôn dân nói động chủ là quái vật, nếu vậy nên xuất hiện vết tích cắn xe mới phải, nhưng đường viền của tấm da thoạt nhìn giống như bị đao nhọn cắt đứt.”

” Không phải đao nhọn, là móng vuốt rất sắc nhọn. Nếu là người sử dụng dao kéo cắt xuống, đường viền sẽ không cuốn vào như vậy, mà sẽ đặc biệt thẳng.” Lạc Thần nhẹ nhàng dùng tay ra ước lượng:” Ta nghĩ loại móng vuốt này phải vô cùng dài nhỏ sắc nhọn, đại khái là có hình dạng như thế này, chỉ cần nhẹ nhàng cào xuống, da liền bong ra.”

Sư Thanh Y nhìn kỹ đường viền của tấm da, quả nhiên giống như Lạc Thần nói, khẩu vị của động chủ trong động này cư nhiên nặng như vậy, hơn nữa còn là nặng đến biến thái, gặp qua ăn thịt người nhả xương nhưng chưa từng thấy qua ăn thịt người nhả da, nó cho là đang ăn nho sao.

Lạc Thần quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Thiên Mạch, lại nói: “Thiên Mạch tiểu thư, ta nói đúng không?”

” Đúng vậy.” Thiên Mạch không phủ nhận: “Đây đích thực là da của một tế phẩm nào đó. Cũng giống như loài chim có thiên tính thích thu thập các loại viên châu, viên thủy tinh, thứ này cũng có bản năng thích thu thập da người, hàm răng có thể tiết  ra một loại dịch độc, khi hòa vào da có thể làm da cùng thịt tách ra, đồng thời bảo giữ da không hư thối.”

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh cứ như thứ bị lột da chỉ là một quả nho mà thôi.

Sư Thanh Y thấy Thiên Mạch đeo chiếc mặt nạ tràn ngập quỷ khí, lại nghĩ đến cảnh ngộ của mẫu thân Tào Duệ, nhất thời tức giận nhíu mày:” Tế phẩm? Tốt xấu gì cũng là một con người, lại bị Thạch Lan đẩy đến nơi này lột da ăn thịt, ngươi phairlaf người biết rõ ràng  nhất, tự xưng là người canh giữ nhưng cũng không để tâm đến hay sao?”

Thiên Mạch đối mặt với sự chất vấn của Sư Thanh Y, bắt đầu mím môi, môi so với trước kia càng thêm tái nhợt.

Sư Thanh Y nhìn thấy phản ứng  của Thiên Mạch tựa hồ tịch mịch cùng bất đắc dĩ, đột nhiên không rõ có cảm giác gì. Đối mặt với da người trên mặt đất, nàng bởi vì thương hại mà sinh ra tức giận, thế nhưng đối mặt với Thiên Mạch nàng phát hiện bản thân cũng không có tư cách gì đa chỉ trích nàng, chỉ đành im lặng.

Kiểm tra tấm da người xong, cũng không thể tiếp tục chậm trễ, vì vậy ba người tiến sâu vào trong động đi tìm Vũ Lâm Hanh.

Thiên Mạch không sóng vai cùng đi mà chỉ theo sau hai nàng, chính xác mà nói là theo sau Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cũng không rõ vì sao nữ nhân này đột nhiên thay đổi thái độ, cho nên trong lòng vẫn đề phòng, phân rõ giới hạn, ngoài những lúc cần hỏi cũng sẽ không cùng Thiên Mạch trao đổi.

Sư Thanh Y  chiếu đèn pin về phía xa, một chùm ánh sáng thẳng tắp xé rách màn đêm, nhẹ giọng nói với Lạc Thần: “Vũ Lâm Hanh bọn họ không chờ chúng ta mà lựa chọn đi đến chỗ nào đó, có khả năng rất lớn là đã gặp phải con động chủ lột da đó nên mới bất đắc dĩ chạy đi lánh nạn. Nếu như vậy, hẳn là nàng sẽ lưu lại ký hiệu gì đó cho chung ta mới phải.”

Mỗi lần Thạch Lan đều những mỹ nữ tuổi trẻ mỹ mạo xuống làm thức ăn, xem ra động chủ này đại khái là yêu thích mùi vị của nữ nhân a, trong bốn người cũng chỉ có Vũ Lâm Hanh là nữ, hơn nữa ngày thường dáng vẻ quyến rũ câu người, ngẫm lại đều phải vì Vũ Lâm Hanh mà toát một thân mồ hôi lạnh.”

Nếu như Vũ Lâm Hanh đang ở đây, nhất định sẽ tự kỷ mà nói xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.

Lạc Thần dùng đèn pin chiếu lên cao một chút, quan sát xung quanh:’ Nhìn mặt đất cùng hai bên vách đá, tạm thời không có ký hiệu.”

Hang động rất sâu, nhưng cũng không phỉa là rộng lắm, cũng không cao, kết cấu hình vòng cung, đi ở bên trong cảm giác vô cùng ngột ngạt. Dọc đường rơi vãi một vài công cụ khai thác mỏ, vài sợi dây thừng mục nát, vài cái xẻn dùng để đào xới, thoạt nhìn đều là bởi vì hư hỏng nên bị vứt bỏ.

Sau khi đi qua vì lối rẽ, tầm nhìn cuối cùng mở rộng hơn một chút, đèn pin trong tay Lạc Thần quét qua, bỗng nhiên một cái bóng đột ngột xuất hiện giữa ánh đèn.

Kỳ thực cũng phải cái bóng kia di chuyển với tốc độ nhanh mà là hiệu ứng do Lạc Thần quét đèn pin.

Lạc Thần cấp tốc quét đèn pin trở lại, bóng đen kia quả nhiên vẫn còn trong tầm nhìn, bất quá cảm thấy có người đang chiếu đèn vào mình, cái bóng kia dường như bị hoảng sợ di chuyển càng nhanh hơn, lúc chạy giống như một con nai bị thú dữ đuổi kịp, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhìn vóc dáng mảnh khảnh đây phải là một nữ nhân, hơn nữa nàng còn đang mặc một thân giá y đỏ thẫm. Tuy rằng ở khoảng cách xa nhưng kiểu cách cùng màu sắc của loại cổ đại giá y này Sư Thanh Y tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Đồng thời giá y này vốn dĩ rộng thùng thình phiêu phiêu dật dật, hiện tại lại dán sát trên người nữ nhân giống như bị dội một chậu nước từ đầu đến chân, đường cong cơ thể đều hiện rõ.

” Trên người nàng dường như ướt đẫm.” Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí: “Dấu vết ở cửa động cũng là ẩm ướt, người vừa rồi đi xuống nhất định là nàng.”

Lạc Thần không nói chuyện, ba người nhanh chóng chạy vào sâu trong hang động, bên trong quanh co như một mê cung, cuối cùng sau khi lách qua một góc tường chạy đến một chỗ phìn ra như bụng hồ lô thì không thấy nữ nhân kia đâu nữa.

Nơi này rất trống trãi, bốn phía đều là vách đá cao vút, trên mặt có rất nhiều chỗ lõm, giống như bốn phái vách đá khảm vào vô số những con mắt băng lãnh.

Sư Thanh Y vốn nghĩ dựa vào nước chảy xuống trên người nữ nhân để phán đoán vị trị của nàng, ai biết được loại nền đá hắc sắc này cho dù có vết nước nhìn cũng không rõ, huống hồ vết nước còn gián đoạn, nên căn bản là không thể nào phán đoán ra.

Duy nhất có thể xác định chính là nữ nhân này nhất định trốn vào một nơi nào đó trong động, chỉ tiếc ở đây rất nhiều cửa động, không thể xác định nàng đã đi lối nào.

Ánh mắt Lạc Thần đảo qua, nhìn thấy trước cửa động ở hướng đông bắc có một cái sọt ngã trên mặt đất.

Ba người cẩn thận tiến đến chỗ cái sọt, trên sọt vốn dĩ phủ đầy bụi, hiện tại nằm nghiên ngã trên mặt đất, nhìn qua vị trí rõ ràng là đã bị thay đổi, giống như bị ai đó đá ngã.

Ánh mắt Lạc Thần nặng nề nhìn chằm chằm cửa động nơi miệng sọt hướng đến, đột nhiên tắt đèn pin, Sư Thanh Y tắt đèn theo.

Bốn phía lập tức rơi vào một mảnh tối tăm.

Bất quá cửa động mục tiêu đã được xác định, hơn nữa thị lực của Sư Thanh Y cực tốt, nên vẫn có thể từng bước một chuẩn xác đến gần cửa động kia mà không gặp trở ngại gì. Ba người bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiếp xúc với mặt đất, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chậm lại, cuối cùng đến bên ngoài cửa động, Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi ngửi, lại ngửi thấy một cổ hương thơm nhàn nhạt.

Đây là hương nước hoa, vô cùng nhạt nhưng lại thấm vào tận tâm can, cùng hương thơm tự nhiên của nữ nhân trên người Lạc Thần có sự khác biệt rất lớn.

Sư Thanh Y rất quen thuộc với hiệu nước hoa này, cũng biết là ai thích dùng nước hoa loại này, tâm tình thoáng chốc buông lỏng, dùng giọng cực thấp gọi:” Vũ Lâm Hanh.”

Trong động lập tức vang lên tiếng quần áo cùng hành lý ma sát, giọng nói của Vũ Lâm Hanh từ bên trọng nhẹ nhàng truyền ra, đầu tiên là có chút ngỡ ngàng, sau đó rõ ràng mang theo cực độ khinh hỉ:” Sư Sư, biểu tỷ nàng, đừng bật đèn, mau vào.”

Sư Thanh Y vươn tay ra, đúng lúc Vũ Lâm Hanh từ bên trong ló đầu ra, vì vậy tay nàng bỗng chốc chạm vào khuôn mặt của Vũ Lâm Hanh.

” Uy, đừng động tay động chân, sờ soạng là phải thu phí.” Nghe ngữ khí của Vũ Lâm Hanh, dường như là đang cười.

Sư Thanh Y nói: “Ta sờ soạng xong còn muốn rửa tay đây. Ngươi trốn ở đây làm gì, còn không cho mở đèn.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Trốn vào trước rồi nói tiếp.”

Kế tiếp vang lên chính là âm thanh thu dọn đồ đạc, trong đó rõ ràng có tiếng súng ống va chạm, xem ra Vũ Lâm Hanh vừa rồi ở trong động trạng thái thần kinh vô cùng căn thẳng, nếu như không phải Sư Thanh Y ngửi được mùi nước hoa của nàng mà nhận ra người, vừa rồi nếu xảy ra giằng co rất  khả năng sẽ dẫn đến nổ súng chết người.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Thiên Mạch ba người lần mò vào đi vào trong động, hang động này không sâu, cửa động nhỏ hẹp, Phong Sanh cùng Tô Diệc đang ở sâu bên trong trầm thấp nói chuyện, Trần Húc Đông cũng ở cùng bọn họ.

Sư Thanh Y ngồi ở gần cửa động nhất, nghe Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng nói: “Trước đó thấy có người chiếu đèn đến, rồi lại kỳ quái tắt đi, ta còn tưởng rằng là kẻ nào khác, khẩn trương muốn chết, thiếu chút nữa sẽ nổ súng a.”

“Ngươi nhìn thấy còn có người khác?” Ngữ khí của Lạc Thần có chút nặng.

” Nơi này rất tà môn, cũng không chỉ chúng ta vào đây, mà còn có một nhóm lớn, chuyện vừa rồi phát sinh thực sự là trong một lúc không thể nói hết.” Vũ Lâm Hanh thở gấp nói, lại có chút đắc ý:”Có phải là các ngươi đã thấy cái sọt ta dùng để lại ám hiệu gợi ý cho các ngươi không? Ở đây cửa động nhiều như vậy, ta cũng không dám tùy tiện đi quá xa để tránh đến những chỗ kỳ quái hơn các ngươi sẽ tìm không được, nên mới chọn một hang động để trốn vào, nhân tiện chờ các ngươi đuổi theo.”

Lạc Thần ngữ khí nhạt nhẽo: “Ngươi xác định cái sọt đó không phải do ngươi vội vàng chạy thoát thân không cẩn thận đá ngả sao?”

Vũ Lâm Hanh: “…..”

Tuy rằng không nhìn thấy nhưng Sư Thanh Y hoàn toàn có thể tưởng tượng, hiện tại sắc mặt của Vũ Lâm Hanh nhất định là chuyển xanh rồi.

Sư Thanh Y nói: “Cái sọt đó cũng không có thể nói rõ cái gì, vừa rồi bọn ta nhìn thấy còn nghĩ rằng là nữ nhân kia đang trốn ở đây.”

Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói:” Đã như vậy, vừa rồi ngươi vì sao vẫn chắc chắn mà gọi tên ta.”

Ngữ điệu của Lạc Thần bình thản mà nói:” Ngươi nên đổi nước hoa đi. Bọn ta thì không sao, chỉ sợ động chủ ngửi thấy sẽ nhớ thương ngươi.”

Vũ Lâm Hanh: “…..”

Sư Thanh Y cười một lúc, nhớ đến còn có chính sự phải làm, lại nghiêm túc hỏi Vũ Lâm Hanh: “Ngươi nói còn có những người khác, có phải là chỉ nữ nhân kia hay không?”

Vũ Lâm Hanh bị Lạc Thần làm cho phiền muộn muốn chết, hừ rồi lại hừ nói:” Cái gì nữ nhân?”

“Ngươi cùng bọn ta gặp không phải cùng một người?” Sư Thanh Y trong lòng hồi hộp: “Nàng cả người mặc hồng giá y ướt đẫm, ngươi không nhìn thấy sao?”

” Cái gì ướt đẫm?” Vũ Lâm Hanh đứng ngồi không yên, xê dịch vị trí. Nàng chen vào ngồi cạnh Sư Thanh Y, trong bóng tối tay ddingj phải cánh tay trái của Sư Thanh Y, thân thể đột nhiên cứng lại.

Sư Thanh Y cảm thấy tay của Vũ Lâm Hanh giống như bị điện giật, thoáng cái từ cánh tay của nàng rụt trở về.

” Làm sao vậy?” Nàng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Giọng nói của Vũ Lâm Hanh cứng nhắc:” Sư Sư, ngươi thật giống như……giống như ướt.”

Sư Thanh Y cũng không nhúc nhích: “…..”

Vũ Lâm Hanh đột nhiên thấp giọng hô lên:” Ngươi…… Ngươi mới vừa rồi không phải nói ướt đẫm sao, nước trên người ngươi từ đâu mà có!”

Nàng vừa dứt lời, Lạc Thần cấp tốc mở đèn pin, ánh sáng lay động, chiếu đến trên người Sư Thanh Y.Chương 85: Chơi trốn tìm

Đèn pin đột ngột được bật lên, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu đến, Sư Thanh Y vô thức đưa tay lên che mắt.

Đạo động chật hẹp nhất thời sáng bừng, những người khác trong nháy mắt dây thần kinh đều đã kéo căng, triệt để tiến vào trạng thái phòng bị, chẳng qua là do thời gian quá ngắn nên chưa kịp lấy vũ khí ra.

Ánh đèn pin nhợt nhạt yếu ớt lấp đầy toàn bộ đạo động chật hẹp.

Sư Thanh Y ngồi yên gần cửa động, xung quanh vô cùng yên lặng, cái gì dị thường cũng không có.

“…..” Vũ Lâm Hanh có chút bối rối.

Nguyên nhân chính là vì trước đó Sư Thanh Y nói đến ướt đẫm gì đó, sản sinh hiệu ứng hoàn cảnh mới dẫn đến Vũ Lâm Hanh vừa rồi chạm phải quần áo thấm nước trên người Sư Thanh Y, vô thức liên tưởng, gần như nhận định có người toàn thân ướt đẫm đang ngồi bên cạnh Sư Thanh Y.

Quần áo của người đó cọ lên quần áo của Sư Thanh Y nên trên người nàng cũng bị thấm ướt.

Hiện tại xem ra loại giả thuyết này căn bản không đúng.

Trần Húc Đông cũng hoàn toàn ngây người.

Sắc mặt hắn trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà hai vai nhè nhẹ run lên, không phải vì cái gì khác mà chính là vì hắn nhìn thấy Thiên Mạch.

Trước đó ở trong một mảnh đen đặc, Thiên Mạch yên lặng không lên tiếng, người trong động căn bản là không biết có thêm một người theo vào, hiện tại đèn pin chiếu sáng, Trần Húc Đông liếc mắt liền nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ dị Thiên Mạch đang đeo trên mặt.

Dường như đối với hắn, nữ nhân này so với bất luận quỷ quái gì trên đời đều đáng sợ hơn.

Lúc nàng nhân từ, là mang mặt nạ che đi, lúc nàng hung ác, cũng là mang mặt nạ che lấy, vĩnh viễn khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của nàng.

Nàng thỉnh thoảng sẽ ban chút ân huệ, cứu ngươi giữa ranh giới sinh tử, thế nhưng rất khả năng cũng sẽ ở một thời khắc nào đó, vô tình mà đem ngươi nghiền thành bột phấn.

May mà hiện tại Thiên Mạch cũng không chú ý đến Trần Húc Đông, mà vẫn luôn nhìn về hướng của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y buông tay đang che mắt xuống, liếc nhìn lên cánh tay của mình.

Lần này nàng mặc một cái áo hở vai màu nhạt, tay áo xắn đến khuỷu tay, cho nên trên khuỷu tay vải vóc cuốn tương đối dày vì vậy trước đó nước vẫn chưa ngấm vào, nhưng hiện tại đã ngấm vào đến da thịt khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

Áo là màu nhạt, nên vết nước trên đó nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Những vết nước này nhất định không phải tự nhiên mà có.

Đó là từ đâu đến?

Lạc Thần chăm chú nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn thấy nửa điểm gợn sóng.

Sau đó ánh mặt đen kịt như màn đêm của nàng nâng lên, chậm rãi nhìn lên nóc động.

Trong lòng Sư Thanh Y căng thẳng, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Vài giọt nước lại đúng lúc từ phía trên rơi xuống, lúc này đây trực tiếp rơi xuống bờ vai quang loã của Sư Thanh Y.

Nóc động không chỉ đơn giản như vậy mà có rất nhiều lỗ hổng, giống như một vách tường được thiết kế để lắp đặt các loại thiết bị. Xuyên qua những lỗ hổng này Sư Thanh Y thấy ngay trên đỉnh đầu của mình thình lình xuất hiện khuôn mặt một nữ nhân trẻ tuổi, nàng cứ như vậy mà áp mặt xuống, khuôn mặt trắng bệch như giấy.

Bởi vì lỗ hổng rất nhỏ, khuôn mặt của nữ nhân bị những lỗ nhỏ này phân ra thanh rất nhiều ô nhỏ, tạo nên cảm giác chia năm xẻ bảy rất kinh khủng.

Nữ nhân tựa hồ như cố dùng sức đem mặt áp xuống, hai tròng mắt gần như muốn khảm lỗ nhỏ. Có thể mơ hồ thấy nàng mặc hồng giá y, bởi vì trên người ướt đẫm, thỉnh thoảng lại có một giọt nước từ trên quần áo nhỏ xuống.

Không khí xung quanh dường như ngưng động.

Ánh mắt nữ nhân kia đảo quanh, cùng Sư Thanh Y đối diện.

Nét mặt dưới ánh sáng của đèn pin nhìn có vẻ vô cùng cứng nhắc, tựa như một con búp bê nhựa.

Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Vũ Lâm Hanh lấy súng lục ra hướng phía trên bắn một phát, đồng thời kêu to: “Tống …..”

Chữ “tử” của nàng còn chưa kịp thốt ra Lạc Thần đã cầm đèn pin, chạy ra khỏi động, Sư Thanh Y cũng nhảy dựng lên cấp tốc theo ra.

Hai nữ nhân trong nháy mắt chạy mất không thấy thân ảnh, Vũ Lâm Hanh vô cùng phiền muộn: “Tốt xấu gì cũng nghe ta nói xong đã!”

Chạy đến ngoài động, sau khi trải qua phán đoán, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y nấp vào một đạo động nằm ở bên phải đạo động lúc nãy.

Lúc tiến vào động mới phát hiện động này so với cái trước đó sâu hơn rất nhiều, tối như mực, căn bản nhìn không thấy đâu là tận cùng. Bên trái lại có một lối rẽ, đi vào mới phát hiện lối rẽ này là dốc lên, Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh cùng Tô Diệc đã đuổi đến, đi đến sau lưng hai nàng.

Dọc theo đường dốc thẳng lên trên, cuối cùng đi đến một chỗ có rất nhiều lỗ nhỏ, nữ nhân mặc giá ý không có ở đây, chỉ còn lưu lại vết nước. Xuyên qua những lổ nhỏ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy ở bên dưới chính là đạo động mà nhóm người bọn họ trước đó ẩn nấp.

Tình cảnh phía dưới có thể quan sát rất rõ ràng, Thiên Mạch đang vững vàng ngồi trong động, yên lặng, không có phản ứng gì, còn Trần Húc Đông một đại nam nhân gần như là quỳ gối trước mặt nàng, một câu cũng không dám nói.

Thì ra động này cùng đạo động kia là thông nhau, phía sâu trong động này lại có một lối rẽ dẫn đến một đỉnh động khác, hiện ra hình vòm do đó hình thành kết cấu động chồng lên động.

“Chạy cũng thật nhanh.” Sư Thanh Y thở dài.

Vết nước ngấm vào tay áo khiến trong lòng nàng ngứa ngáy, vì vậy khó chịu mà xoa nhẹ.

Lạc Thần nói: “Dọc theo đạo động vừa rồi chạy sâu vào bên trong, vẫn có thể xem là một đầu mối, có thể cân nhắc đuổi theo.”

Sư Thanh Y gật đầu, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Ta cảm thấy nàng nhìn rất quen mắt, có chút giống thiếu nữ điên điên khùng khùng trong nhà Thạch Lan, đại khái mười bảy mười tám tuổi gì đó. Ngươi có nhớ hay không, lần trước ta đã cùng ngươi nói qua, Thạch Lan rất lo lắng cho nàng, lúc đó thấy nàng cùng ta bên cạnh giếng nói chuyện liền vô cùng lo lắng mà kéo nàng đi.”

Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng.

“Nếu như quả thật là nàng, ở đây nguy hiểm như vậy nàng chạy đến làm gì?” Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị.

“Trên người nàng mặc giá y.” Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: “Có lẽ là thật sự muốn gả cho ý trung nhân.”

Khóe môi Lạc Thần câu ra một tia cười mang theo ý vị thâm trường, Sư Thanh Y cảm thấy nàng không phải đang nói đùa.

Hai người thấp giọng nói chuyện, Vũ Lâm Hanh bên cạnh thông qua lỗ nhỏ nhìn thấy Thiên Mạch ngồi trong đạo động chật hẹp phía dưới, nói: “Ta nói, nữ nhân mang mặt nạ kia là sao? Các ngươi từ nơi nào dẫn về một người như vậy.”

Nàng cũng là sau khi bật đèn mới phát hiện trong động có thêm một người không liên quan, cư nhiên còn mang mặt nạ, quỷ trong quỷ khí, nếu tim không được tốt liếc mắt nhìn một cái liền phát bệnh. Bất quá lúc đó lực chú ý của nàng hoàn toàn bị nữ nhân mặc giá y trên nóc động hấp dẫn nên cũng đặt sang một bên, hiện tại giá y nữ chạy mất vì vậy đầy người nghi vấn về Thiên Mạch liền thoát ra.

“Nàng chính là Hồ Điệp.” Sư Thanh Y nói: “Tên gọi Thiên Mạch.”

Sư Thanh Y một bên cùng mọi người lui ra ngoài, một bên giải thích đơn giản cùng Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh nghe xong, đối với Thiên Mạch này ấn tượng không tốt, nói: “Có phải tâm lý của nàng có vấn đề hay không, tâm thần phân liệt? Vì sao trước và sau khi gặp ngươi thái độ hoàn toàn khác biệt.”

“Không biết .” Sư Thanh Y trầm mặc, nói: “Có thể ta đối với nàng mà nói có giá trị lợi dụng?Nếu không nàng cũng sẽ không theo vào.”

Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay trầm tư.

Lạc Thần liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi Vũ Lâm Hanh: “Trước đó các ngươi đã gặp cái gì?”

Vũ Lâm Hanh vừa nghe đến đề tài này, rõ ràng hăng hái dâng lên, đôi mắt hoa đào lóe ra ánh sáng, Sư Thanh Y có cảm giác nàng lập tức sẽ ba hoa, thêm mắm thêm muối, thao thao bất tuyệt.

Vì vậy Lạc Thần thản nhiên bổ sung một câu: “Xin mời suy nghĩ nói ngắn gọn.”

Vũ Lâm Hanh bị câu này của Lạc Thần chỉnh đến phẫn nộ, nói: “Trước đó bọn ta sau khi xuống động, dự định tra xét xung quanh một chút, thuận tiện chờ các ngươi xuống, kết quả nhìn thấy tấm da người. Ta đang muốn lật xem tấm da thì lão tiểu tử Trần Húc Đông kia đột nhiên quát to một tiếng, một mình chạy sâu vào bên trong, ta nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thứ đang gầm rú đuổi đến, lúc đó quá loạng, ta ngay cả thứ kia cụ thể là hình dạng gì cũng nhìn không rõ, chỉ biết là nó hình thể rất lớn, nếu như bọn ta còn ở lại trong động không phải muốn bị nó xé xác sao, trong lúc hoảng loạn bắn vài phát súng về phía sau. Rẽ đông rẽ tây mà chạy đến chỗ này, bọn ta sợ thứ kia đuổi đến lại lo lắng các ngươi tìm không được, nên chỉ có thể lần mò trốn vào trong động. Chí ít động nhỏ như vậy thứ kia nhất định chui vào không được, nếu như nó xuất hiện bọn ta có thể ở bên trong trực tiếp áp chế nó.”

Chiến thuật này của Vũ Lâm Hanh không sai, đối mặt với con vật hình thể rất lớn gì đó, ở bên ngoài gần như nguy cơ tứ phía, trốn vào trong động không gian nhỏ hẹp trái lại trái lại rất an toàn. Chỉ cần thứ kia xuất hiện, Vũ Lâm Hanh bọn họ dựa vào ưu thế về địa hình cùng đạn dược đầy đủ, hoàn toàn có thể ở trong động bắn thứ kia thành cái rổ.

“Mặt khác, giữa đường bọn ta còn nhặt được một khẩu súng.” Vũ Lâm Hanh nói tiếp: “Cho nên ta mới nói ở đây nhất định còn có người khác vào được. Đó là một khẩu súng tự động cỡ nòng chín ly, loại trang bị này vô cùng tốt, người bình thường không thể có được, rõ ràng là được trang bị chuyên nghiệp, không loại trừ khả năng đối phương lực lượng đông đảo. Lúc đó ta muốn che đậy tai mắt, nên chỉ mang theo vũ khí loại nhẹ, bọn họ lại cư nhiên khoa trương như vậy, ta trái lại rất muốn gặp kẻ mang theo khẩu súng này.”

Lạc Thần gật đầu:”Ta hiểu rồi. Bất quá ngươi nói quá dài dòng.”

Vũ Lâm Hanh nổi giận:”Ta không phải đã nói đặc biệt ngắn gọn rồi sao. Lẽ nào ngươi muốn ta nói, ta gặp phải một con quái vật, ta nhặt được một khẩu súng, sau đó ta trốn đi.”

Lạc Thần ân một tiếng:”Nghe không tệ.”

Sư Thanh Y mím môi cười.

Lạc Thần cầm đèn pin, không hé môi mà đi vào trong đạo động chật hẹp.

Vũ Lâm Hanh theo ở phía sau, hướng bóng lưng của Lạc Thần càu nhàu:”Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi không có văn tài, khó hiểu, ít nói. Ngươi thi ngữ văn tốt nghiệp trung học nhất định không đạt, viết văn số chữ không đạt yêu cầu, tối đa viết hơn một trăm chữ, khối băng chết tiệt ngươi sẽ không có từ để viết.”

Thẳng đến lúc vào động, Vũ Lâm Hanh chưa từng yên lặng được một giây, Sư Thanh Y cầm lấy súng tự động chín ly, thực sự không đành lòng nói cho nàng biết, Lạc Thần căn bản là không tham gia thi tốt nghiệp trung học.

Sư Thanh Y lưu loát tháo súng, kiểm tra qua băng đạn.

Loại súng tự động này lắp được ba mươi viên đạn chuyên dụng, hiện đạn bên trong súng vẫn còn lại hơn mười viên. Bất quá bởi vì Vũ Lâm Hanh không mang theo đạn cùng kích cỡ, nên không có cách nào thay băng đạn, vì vậy trang bị nhặt được này cũng chỉ có thể dùng tiết kiệm một chút.

Sau khi nhóm người chuẩn bị một cách đơn giản, từng người mang theo ba lô, bắt đầu đi về hướng cửa động nữ nhân mặc giá y biến mất.

Lạc Thần chiếu đèn pin về phía trước, Sư Thanh Y theo phía sau nàng, Thiên Mạch lại vẫn theo sau Sư Thanh Y, dường như rất sợ nàng biến mất.

Đạo động này kéo dài như một con cự xà, người đi ở bên trong cũng giống như đang đi trong bụng rắn, thật sự là vô cùng sâu.

Qua khoảng mười phút, mới đi đến cửa ra, tiếp theo, một mảnh đất trời được kéo xuống tấm khăn che, không hề giấu diếm mà hiển hiện trước mắt mọi người.

Cảnh trí trước mắt khiến cho người ta phải hít một hơi thật sâu, hoàn toàn chấn động.

Ở đây chính là nơi khai thác quặng, vách đã xung quanh đã không còn là loại vách đá đen nhám nữa, mà là một diện tích lớn đá phỉ thúy nguyên chất. Trên mặt đất những khối đá vụn, vốn dĩ là lớp ngoài của vách đá, hiện tại bị đã thôn dân dào ra, để lộ lớp mỹ ngọc là cho người khác mê muội.

Đá phỉ thúy thật giống như khảm vào trong vách đá, nhàn nhạt phát ra ánh sáng xanh, gần như trong suốt không tạp chất, tựa như ảo mộng, mang theo một loại mỹ cảm trầm lặng cùng yên tĩnh.

Sư Thanh Y đi qua, mang bao tay lộ ra đầu ngón tay vào, nhẹ nhàng sờ lên khối đá phỉ thúy lạnh lẽo.

Lúc lấy đá, trong một khối đá thật lớn có thể lấy ra một khối phỉ thúy nguyên thạch kích thước bằng nắm tay, thì tương đương với một bữa thịnh yến trong giới khai thạch, mà nguyên thạch ở đây khối lượng lớn, chất lượng cao, thật sự là khiến người cảm thán đến không nói nên lời.

Tài phú chất chứa ở nơi này, căn bản là không cách nào pháp định giá, thảo nào Thạch Lan cùng thôn dân đều trở nên điên cuồng.

Dưới ánh sáng, mọi người dọc theo vách đá im lặng đi thẳng, đến lúc đi đến nơi tận cùng của vách nguyên thạch, Sư Thanh Y thoáng nhìn về phía sau, đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt nàng xoay qua nhìn về bên trái.

Nơi đó vách đá nứt ra một cái khe, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong dường như có người đang ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro