83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87:  Đông Thanh Long.

Những người khác đột nhiên nhìn thấy vết máu kéo dài trước đại môn, đều không lên tiếng, mỗi người lộ ra một vẻ phức tạp.

Thiên Mạch mang mặt nạ, Sư Thanh Y không cách nào thu thập được chút thông tin gì từ thần sắc của nàng, vì vậy trong nhất thời hình thành thói quen quan sát thần thái trong mắt nàng.

Đôi mắt của nàng rất đẹp cũng rất sâu, nhưng cẩn thận nhìn lại màu sắc của tròng mắt cũng không phải thuần túy đen như mực giống Lạc Thần mà là hơi phiếm lên chút u lam sắc, điều này làm cho nàng thoạt nhìn có chút u buồn, hơn nữa còn có chút phong tình.

Lúc Thiên Mạch nhìn thấy vết máu, trong mắt cũng không có thể hiện thần sắc gì đặc biệt, dường như đây không hề liên quan đến nàng,  chết một hai người xa lạ đối với nàng tựa hồ không có gì phải để tâm. Thế nhưng lúc nàng nhìn đại môn của cổ lâu thần bí, trong ánh mắt lại nổi lên một loại thần sắc gọi là sợ hãi.

Nàng đang lo lắng sợ hãi cái gì trong cổ lâu?

Sư Thanh Y nghĩ thầm, nếu đã sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn theo vào.

Lạc Thần ngồi xổm xuống, đưa đèn pin đến gần vết máu, tìm được vị trí bắt đầu, nhặt một viên đá bên cạnh sau đó dùng viên đá vạch lên trên vết máu, phía trên lập tức xuất hiện một đường rạch tinh tế.

Bởi vì vị trí vết mắt bắt đầu xuất hiện lượng máu tương đối nhiều, chiếu theo thời gian, phía trên mặt bao phủ một lớp máu và da, phía dưới thậm chí còn có thể nhìn thấy dày đặc máu đông, giống như sữa đậu nành đỗ xuống đất, thoạt nhìn thời gian xuất hiện vết máu này cũng chưa lâu.

“Có lẽ đã xuất hiện khoảng ba giờ.” Lạc Thần đứng lên, dẫn đầu tiến vào đại môn, nói: “Ngoại trừ Âm Ca, trong cổ lâu còn có những người khác, thời gian vào trong so với chúng ta không sớm hơn bao nhiêu.”

Theo sự thay đổi của  tình thế, tất cả mọi người đều theo ánh sáng đèn pin, cẩn thận từng chút một mà bắt đầu tiến về phía trước.

Bầu không khí thoáng chốc càng trở nên âm trầm cùng áp lực, vũ khí đều cầm sẵn trong tay, luôn trong trạng thái chuẩn bị đối mặt với biến cố.

Vũ Lâm Hanh vừa đi vừa nghi hoặc nói: “Nhìn súng tự động loại này, không giống thứ mà thôn dân sẽ trang bị, vậy không phải là người trong thôn. Nhưng thôn này vốn hẻo lánh quỷ cũng không muốn đến, huống hồ là một đạo động nằm sâu trong núi, thế nào lại có người tìm đến nơi này? Thậm chí còn nhanh chân hơn chúng ta?”

Vũ Lâm Hanh mới vừa nói xong, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đột nhiên đồng thời quay đầu lại, nhìn Trần Húc Đông.

Trần Húc Đông sợ hãi Thiên Mạch, sắc mặt vẫn rất khó nhìn, hiện tại lại bị hai nữ nhân nhìn như vậy, ánh mắt vô thức lãnh tránh.

Vũ Lâm Hanh cũng lập tức rõ ràng, đối với Trần Húc Đông nói: “Là nhòm người lúc trước ở Phượng Hoàng cổ thành tìm ngươi gây phiền phức sao? Thiếu chút nữa quên chuyện này, thảo nào.”

Nàng nhớ đến cái gì đó, đột nhiên khẩu khí  lại có chút nuốt không trôi:” Nói như vậy bọn họ lúc trước không lừa gạt ngươi không thành, sau đó trên đường lén lút theo dõi chúng ta, theo đến Quý Thọ Thôn, chúng ta lại không phát hiện? Chúng ta đi điều tra ngược lại dẫn theo một đám tổ tông đến chiếm lấy tài nguyên quốc gia làm của riêng? Sỉ nhục.”

Làm trung gian dẫn dắt cho đối phương một vụ làm ăn lớn, Vũ Lâm Hanh nghĩ như thế nào đều muốn phát hỏa.

Sư Thanh Y lắc đầu, nói: “Đối phương phỏng chừng lai lịch không nhỏ, khẳng định thuộc hàng chuyên nghiệp về phương diện này, chúng ta có cẩn thận như thế nào dì nữa cũng tránh không khỏi. Chúng ta tá túc trong thôn mấy ngày, bọn họ tuyệt đối là trốn ở trên núi này cắm trại, bí mật điều tra, những thứ nên thăm dò đã sớm thăm dò xong.”

Nói xong, Sư Thanh Y giơ đèn pin chậm rãi quét quanh, chậm rãi chiếu rõ cảnh trí trước mắt cho mọi người nhìn qua.

Đèn mắt sói lực xuyên thấu rất lớn, xạ trình rất xa, chiếu một lần  cũng không nhìn thấy đối diện có vách tường hoặc xuất hiện vách tường  ở hai bên, vì vậy có thể thấy được tầng thấp nhất của cổ lâu vô cùng rộng lớn, đánh giá sơ bộ nơi này có một chính điện rất lớn, cộng thêm tầng lầu rất cao, còn nơi xa hơn và cao hơn một chút chỉ là một mảnh hắc ám, không thể nhìn rõ.

Mặt sàn làm bằng chất liệu đá hắc sắc, không biết là loại đá gì nhưng được mài vô cùng trơn bóng, nếu như không phải mang giày chống trượt thì rất dễ bị ngã.

“Đưa đèn mỏ cho ta.” Vũ Lâm Hanh nói với Tô Diệc: “Trên mặt đất vẽ thứ gì.”

Đèn mỏ bật lên, chiếu xạ được mở rộng, họa đồ trên mặt đất cũng trở nên rõ ràng.

Mặt đất đen kịt, mà họa đồ này lại là màu trắng, nhìn kỹ, phát hiện những điểm cùng đường màu trắng này cư nhiên là do một loại đá bạch sắc hợp thành, hình như là loại bạch ngọc này đó.

Vũ Lâm Hanh cuối cùng nhìn rõ, nói:”Là nhị thấp bát tinh tú đồ.”

Cổ nhân chia tinh tú trên trời thành hai mươi tám cung, lấy quan sát thiên tượng cùng cùng nắm giữ nhật nguyệt tinh tú vận hành làm tiêu chí để tham chiếu.

Thông qua diễn biến sáng tối của tinh tú, có thể đoán được thời tiết, hung các cùng các loại quy luật vân vân, tuy rằng trong đó rất nhiều việc hiện đại xem là mê tín, bất quá có một số phán đoán cũng vô cùng có căn cứ khoa học. Chỉ tiếc thời gian lưu chuyển, người hiện đại đã đánh mất năng lực quan sát vận dụng thiên tượng để phán đoán, mà chỉ còn dựa vào kính thiên văn cùng những thiết bị tinh vi để tiến hành quan sát ghi lại hiện trạng.

Ngược dòng thời gian, ở thời Mãn Thanh, người thống trị đối với cái gọi là thiên tượng hung cát phi thường coi trọng, vì vậy trong triều đình liền sinh ra một chức gọi là tinh túc quan, từng triều đại có cách gọi không đồng nhất, nhưng chức trách cơ bản là như nhau. Vì vậy có thể thấy được, tinh tú đồ ở cuộc sống cổ đại chiếm một vị trí tương đối quan trọng.

Sư Thanh Y gật đầu, để Vũ Lâm Hanh đi vài vòng, mới nói: “Ngươi xem, những tinh tú này đều tụ lại một chỗ, lại có khoảng cách nhất định, nếu như dựa theo tỉ lệ diện tích tiến hành quy đổi, tầng thứ nhất này thật ra không thể dung nạp được hai mươi tám tinh tú, nhiều lắm là tám đến mà thôi.

“Chỉ có bảy.” Lạc Thần cầm đèn pin chiếu xung quanh, nói:”Đây là tổ hợp bảy tinh túc tương ứng  Đông Thanh long túc tổ. Xem xét địa thế của nơi này , chia thành Giác Mộc Dao, Kháng Kim Long, Đê Thổ Hạc, Phòng Nhật Thố, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Ki Thủy Báo.”

“Đặc biệt ở tầng này dùng ngọc thạch tượng trương cho tinh tú, hợp lại thành Thanh Long Thất Túc, lẽ nào có huyền cơ gì đó?” Vũ Lâm Hanh nhíu mày.

Sư Thanh Y chiếu đèn đến khu vực gần hai cự trụ, vết máu từ ngoài cửa kéo dài đến tận đây, tạo nên một hình chữ S đập vào tầm mắt.

Nàng cúi đầu nhìn vết màu, nghe Vũ Lâm Hanh đang lẩm bẩm, liền tiện thể nói một câu:” Rất nhiều kỳ nhân dị sĩ ở cổ đại nghiên cứu về tinh túc, hơn nữa mỗi người mỗi vẻ. Có lẽ là người tu kiến cổ lâu này đặc biệt yêu thích tinh tú thuật, vì vậy đem thuật học này áp dụng trong lúc thiết kế cổ lâu, cũng giống như kiến trúc sư của chúng ta, lúc thiết kế cũng sẽ mang một nét đặc trưng cá nhân nào đó. Trước đây người nghiên cứu tinh tú thuật học tuy rằng nhiều nhưng đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa chỉ có vài người, Tam Quốc có Khổng Minh Gia Cát Lượng, Tây Hán có Đông Sóc, còn có Đại Minh khai quốc, quốc sư Lưu Bá Ôn.

” Lưu Bá Ôn?” Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh hơi sáng lên, bắt đầu suy nghĩ nói:”Như ngươi vừa nói, ta trái lại nhớ đến một cách truyền tụng, chính là về ba trí giả kia. Người ta nói xét phương diện tài trí, Gia Cát Lượng là “thần”, Đông Sóc là ” tiên”, Lưu Bá Ôn lại là “yêu”. Đối lập như vậy, xem ra đẳng cấp của lão Lưu đồng chí có phần thấp hơn, lẽ nào là do lớn lên tương đối xin lỗi người nhìn sao?”

Sư Thanh Y nở nụ cười: “Ngươi lại tan dốc rồi. Ngươi rõ ràng là có thành kiến với Lưu Bá Ôn, người nào không tuấn tú thì ngươi ghét bỏ hắn? Bởi vì tác phong hành sự của hắn tương đối kỳ hoặc, tính cách bất thường, không giống như Gia cát cùng Đông Sóc có khí chất chuẩn mực cho nên mọi người mới xưng hắn là “yêu”. Kỳ thực tục ngữ nói “đa trí gần yêu*”,Ta cảm thấy trình độ của Lưu Bá Ôn nếu muốn so sánh, trải qua lịch sử lưu chuyển, chìm nổi gột rửa, việc của cổ nhân ai có thể chân chính khẳng định.

Sư Thanh Y nói đến đây , dáng vẻ nhu hòa tươi cười đột nhiên ngưng tụ, không khỏi quay đầu nhìn Lạc Thần ở bên cạnh.

Đôi mày của Lạc Thần hơi nhíu lại, chăm chú nhìn vết máu, nàng đang đứng dưới ánh đèn pin sáng trắng âm lãnh, trên sóng mũi hoàn mỹ dường như có từng giọt ánh sáng rơi xuống.

Lạc Thần cũng là cổ nhân .

Thần kỳ hơn nữa chính là, nàng đã từng sinh sống cùng một triều đại với Lưu Bá Ôn .

Trong đầu Sư Thanh Y đột nhiên phát sinh một ý niệm hoang đường , Lạc Thần có thể nào quen biết Lạc Thần hay không?

Một thường dân muốn quen biết một quốc sư không phải việc dễ dàng. Nhưng Lạc Thần đã trải qua Nguyên Mạt Minh Sơ, ban đầu Lưu Bá Ôn cùng Chu Nguyên Chương thường dân bá tánh mà thôi, Lạc Thần lúc đó lại còn là đại lão bản của một tiệm đồ cổ, nếu đều cùng là bá tánh bình thường vậy có thể hay không đã từng gặp mặt?

Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy dường như bản thân điên rồi.

Lạc Thần lại đột ngột trầm lạnh nói:”Thi thể .”

Sư Thanh Y  đang cố gắn điều chỉnh suy nghĩ lại bị hai chữ này của nàng dọa cho hoảng sợ, vội vã nói : ” Cái . . . . . Cái gì thi thể ?”

Vũ Lâm Hanh cũng bị Lạc Thần thình lình hù dọa:”Biểu tỷ nàng, phiền ngươi lần sau trước khi nói báo với ta một tiếng được không, cảm ơn.”

Lạc Thần  ra hiệu:”Thi thể không thấy đâu, đột nhiên biến mất rồi.”

Sư Thanh Y thấy nàng chăm chú nhìn vết máu , đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, sau lưng bắt đầu phát lạnh.

Bọn họ mới vừa vào đến thì rơi vào một khu vực nguy hiểm.

Đầu tiên, mọi người đều cho rằng là thứ gì đó tha thi thể đến đây. Tiếp theo, kéo thi thể trên mặt đất tạo ra một vết máu thật dài, thế nhưng vết máu chỉ kéo đến nơi này thì cắt đứt, vì vậy liền phán đoán rằng thi thể bị thứ gì đó ăn rồi cho nên  mới tìm không được .

Trước đó mọi người vội vàng tra xét bố cục chỉnh thể tầng thứ nhất cùng tinh tú đồ trên mặt đất, nên lực chú ý đều  không tập trung trên vất máu mà nhìn lướt qua, hiện tại Sư Thanh Y cẩn thận quan sát mới phát hiện vết máu biến mất vô cùng đột ngột.

Hơn nữa ở nơi biến mất vết máu rõ ràng cạn hơn rất nhiều, nếu có thứ gì đó đã từng tại đây ăn thi thể thì vết máu hẳn là phải nhiều hơn mới đúng, đồng thời bởi vì trong lúc ăn sẽ cắn xé, tuyệt đối phải có dấu vết lưu lại.

Sư Thanh Y nói ra suy nghĩ của mình, Vũ Lâm Hanh xua tay : ” Vậy có cái gì kỳ quái . Có thể là thứ khi kích thước khổng lồ, há rộng miệng là có thể một ngụm trực tiếp nuốt thi thể vào trong bụng , cũng không cần nhai, giả sử như các loại mãng xà , trực tiếp nuốt sống, ngay cả quần áo đều không chừa lại, máu cũng sẽ không chảy ra.”

Sư Thanh Y nói : ” Lý giả của ngươi có chút mâu thuẫn. Nếu như thứ kia có thể một ngụm nuốt sạch, vì sao không ở cửa đem người nọ nuốt vào, lại cố ý tập kích hắn ở cửa, khiến hắn một một lượng lớn máu, sau đó lại mất sức kéo vào đây mới nuốt? Thông thường chỉ có động vật thích ăn từng chút từng chút một hoặc loài có tập tính dự trữ thức ăn đem con mồi về nơi an toàn, mà mãng xà sẽ giải quyết con mồ ngay tại nơi nó tiến hành công kích.”

Lạc Thần cầm Cự Khuyết trên tay:”Cái khác không cần bàn đến, chỉ cần thi thể bị kéo đến đặt ở chỗ này thì sẽ có vết  tích rõ ràng, nhưng ở đây lại không có chút nào, trái lại vết vết máu lại còn cạn hơn. Giống như là thi thể từng ở chỗ này bay đi mất.”

Bay đi mất.

Ba chữ này giống như hòn đá ném vào trong nước, thoáng chốc khiến dây thần kinh của những người ở đây đều kéo căng.

Sư Thanh Y cảm thấy cổ cũng đã cứng nhắc, nàng theo ánh mắt của Lạc Thần chậm rãi nhìn lên.

Phía trên à một mảnh bóng tối hỗn độn, bầu trời u ám phía trên cổ lâu khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ. Loại sợ hãi không rõ nguồn gốc này khiến nàng không muốn lập tức mở đèn mỏ chiếu lên phía trên.

Trần Húc Đông cũng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên, hắn bắt đầu run rẩy, phát ra giọng nói chứa đầy lãnh khí.

Cùng lúc đó, nửa bên trái khuôn mặt của hắn xuất hiện một viết máu, đưa tay lau đi, đầy tay đều là máu đen mang theo mùi hôi tanh.

Điều này làm cho hắn thối lui thân người, điên cuồng gào lên:”Phía trên! Phía trên!”

Sư Thanh Y cấp tốc dùng đèn mở chiếu lên phía trên.

Chùm sáng của đèn mỏ dựng thẳng, xuyên thấu mãng u tối hỗn độn, chỉ thấy phía trên xuất hiện rất nhiều thứ rất lớn hình dạng giống như con thoi, toàn thân đen thùi, cùng màu sắc của bầu trời dung hợp vào nhau, vừa nhìn, thậm chí có chút mơ hồ choáng váng.

chú giải:

Đa trí gần yêu : thông minh như yêu ma.Chương 88: Xây tổ

Những thứ treo ở phía trên giống như một đám nhộng thật lớn, bất quá là chúng có màu đen.

Trong đó có một cái kén nhộng giống như bị nứt ra khe nhỏ, máu nhỏ giọt rơi xuống vị trí của Trần Húc Đông đang đứng.

Tất cả những người có súng đều phản xạ có điều kiện, trước tiên là lên đạn, nhưng chỉ ngắm lên phía trên không dám tùy tiện nổ súng. Những kén nhộng này vô cùng quỷ dị, cũng không biết thứ bên trong có chứa chất độc gì hay không, nếu như phá vỡ ra, hậu quả sẽ rất khó lường.

Trong nháy mắt, ngay cả không khí đều kết thành băng.

Chỉ là do dự vài giây, Sư Thanh Y liền liền muốn nói với mọi người tìm chỗ cầu thang để lên lầu hai tạm lánh. Dù sao những kén nhộng này cũng không có động tĩnh gì khác thường, nhân cơ hội này tẩu vi thượng sách.

Kết quả không đợi nàng mở miệng, cái kén nhộng chảy máu đột nhiên vỡ ra, một cái gì đó toàn là máu đen từ phía trên rơi xuống giữa mọi người, không ngừng co giật.

Mọi người cấp tốc tản ra xung quanh, nhưng sau khi thấy rõ hình dạng vật ở giữa, dừng lại một chút sau đó lại thận trọng vây quanh.

Đó là một nam nhân.

Vai bị thứ sắc nhọn gì đó cắt thủng, áo ngắn tay cùng quân bò mặc trên người toàn bộ đều bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, hình dạng giống như một tấm vải rách, toàn thân không còn chỗ nào lạnh lặn, thực sự trở thành một huyết nhân mà nằm trên mặt đất.

Nam nhân co quắp, bởi vì vết thương trên người cùng vừa rồi từ trên cao rơi xuống, tay chân hắn đã bắt đầu bị co gật, kịch liệt run rẩy vặn vẹo.

Vũ Lâm Hanh cả kinh nói: “Hắn còn sống!”

Thiên Mạch hờ hững nói: “Sẽ chết ngay thôi.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Thiên Mạch tuy rằng lời nói vô tình nhưng cũng là nói sự thật, nhìn dáng vẻ của nam nhân này có thể cầm cự được đến giờ phút này đã là trời ban ân huệ cho hắn rồi.

Thấy có người ở trước mặt mình chết đi, tuy nói chỉ là một người xa lạ không chút quan hệ, thậm chí người này còn có thể thuộc một thế lực đối nghịch với mình, nhưng trong lòng Sư Thanh Y vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu cùng thương cảm.

Thân thể nam nhân đột nhiên cong lên, vươn tay phải sờ soạn bắt được cánh tay Sư Thanh Y, đôi mắt mở to đến cực hạn, giống như sắt nứt ra, khàn khàn nói: “Bùn…. Bùn….: “

Bùn?

Là ý gì?

Sư Thanh Y còn đang kinh ngạc, bàn tay của nam nhân đột nhiên nới lỏng, trực tiếp buông xuống, đôi mắt vẫn mở to như trước, hắn đã hoàn toàn tắt thở.

Nhận thấy nơi này không thể ở lại lâu, Lạc Thần kéo Sư Thanh Y đứng lên, nói: “Lên lầu.”

Nàng vừa dứt lời, một cơn gió lớn mang theo mùi tanh hôi đột nhiên từ phía trên thổi xuống.

Cơn gió này vô cùng mạnh, hơn nữa tốc độ gió rất nhanh, giống như một trước còn ở trên bầu trời, thì giây tiếp theo đã thổi lên thân thể.

Tóc dài của các nữ nhân đều bị gió thổi tung, thổi đến trên gương mặt, cản trở tầm nhìn, có cảm giác giống như lúc trực thăng cất cánh hoặc hạ cánh.

Sư Thanh Y thầm nghĩ không ổn, thế nhưng trong phút chốc tầm mắt bị che khuất, trong nhất thời thị giác xuất hiện điểm mù, chờ đến lúc nàng lui lại cùng mở mắt ra, chỉ thấy một cái bóng thật lớn đáp xuống, tựa như một hắc y tử thần từ trên trời giáng xuống, đôi cách thật dài mở rộng, móng vuốt chụp tới trên vai Vũ Lâm Hanh, mang nàng bay lên không trung hỗn độn.

Loại phương thức săn mồi này cực kỳ giống ác điểu bắt rắn trên mặt đất, một lần lao xuống, lúc Vũ Lâm Hanh bị bắt lấy căn bản ngay cả  cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có thì đã lập tức bị mang lên không trung.

Cục diện nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Bầu trời truyền đến tiếng thét của Vũ Lâm Hanh, bởi vì con vật kia cứ xốc qua xốc lại, lúc cao lúc thấp, tốc độ lại nhanh đến kinh người, tiếng thét của Vũ Lâm Hanh cũng bị gián đoạn, giống như đã bị gió cuốn đi, âm cuối gần như biến mất trong gió.

” Tiểu thư!” Phong Sanh cùng Tô Diệc đồng thời cao giọng hô to, Tô Diệc dùng đèn mỏ chiếu lên phía trên, Phong Sanh thì đã hướng không trung liên tục  xả vài phát súng.

Nhưng vì con vật kia tốc độ quá nhanh, lại bay không định hướng, lúc bắn không xác định được vị trí chính xác, hơn nữa thứ kia vô cùng giảo hoạt gần như xem Vũ Lâm Hanh là tấm chắn, ở trên không trung dằn vặt nàng, kết quả là thứ kia bắn không trúng, trái lại lúc nó bay thấp xuống, một viên đạn cách gương mặt của Vũ Lâm Hanh vài tấc bay xẹt qua.

Đây là đạn thật, không phải đang chơi trò chơi, chỉ cần hơi lệch về phía trên một chút, khuôn mặt như hoa như ngọc của Vũ Lâm Hanh sẽ bị phá hủy.

Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay thích đẹp, tuyệt đối xem dung mạo cùng dáng người quan trọng hơn tính mạng, cho nên sợ rằng lức này nàng gần như muốn hôn mê, giãy dụa mà mắng to: “Khuôn mặt của ta! Các ngươi  là muốn hủy dung ta a! Đừng nổ súng lung tung! Đừng nổ súng lung tung!”

” Bình tĩnh một chút, khoan hãy nổ súng!” Sư Thanh Y cấp tốc ngăn Phong Sanh lại nói:”Hướng bay của con vật kia thay đổi liên tục, không cách nào xác định, nếu tiếp tục làm cách này, đến lúc đó chẳng những không thể bắn rơi nó, ngược lại sẽ bắn trúng Vũ Lâm Hanh!”

Phong Sanh bình thường trầm tĩnh nho nhã, cũng không nói nhiều, hiện tại gặp Vũ Lâm Hanh rơi vào tình cảnh này, hiếm thấy mà trở nên hoảng loạn, Phong Sanh mồ hôi chảy ròng ròng thu súng lại, lớn tiếng nói: “Sư tiểu thư, vậy…. Vậy nên làm như thế nào?”

Hắn vừa nói, ánh mắt cũng giống như Tô Diệc, một giây cũng không dám rời khỏi bầu trời.

Sư Thanh Y không nói lời nào, trong lòng nôn nóng, ngẩng đầu nhìn lên, mi tâm khổ não mà nhíu chặt.

Không thể tùy tiện nổ súng, nhưng cũng không có thể đứng ở đây nhìn, lúc này con vật kia tuy rằng đang chụp lấy vai Vũ Lâm Hanh lượn vòng giữa không trung, tạm thời không cố hành động gì khác nhưng không thể đảm bảo một giây sau nó sẽ không ra sức ném chết nàng.

Dựa theo phán đoán của Sư Thanh Y, con vật này vô cùng có khả năng sẽ giống như các loài ác điểu, áp dụng phương thức đem con mồi từ trên cao thả xuống.

Rất nhiều ác điểu sau khi bắt được con mồi trên mặt đất đem con mồi từ trên cao thả xuống, mượn việc đó để hoàn toàn giết chết con mồi. Gia tốc sinh ra do độ cao cộng thêm lúc ném mạnh xuống sản sinh ra một lực rất lớn, vận tốc rơi sẽ tương đương với một quả tên lửa loại nhỏ, nếu như Vũ Lâm Hanh bị ném mạnh xuống, kết cục căn bản không đành lòng tưởng tượng.

Nhìn nơi bắt đầu của vết máu ở đại môn, người đó rất có khả năng là bị ném xuống như thế này, sau đó bị con vật cổ quái này lao xuống tha đi, cuối cùng bị nhốt vào kén nhộng màu đen ở phía trên.

Lạc Thần ở phía dưới di chuyển theo vị trí của Vũ Lâm Hanh phía trên, thấy con vật kia trên không trung đã bay đến không kiên nhẫn được nữa, tựa hồ có dấu hiệu muốn ném Vũ Lâm Hanh xuống, lập tức quát lạnh nhắc nhở: “Nắm chặt!”

Giọng nói của Lạc Thần vừa lạnh vừa gấp, bởi vì nội tức thâm hậu nên giọng nói truyền đi rất xa, Vũ Lâm Hanh ở  phía trên bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vô thức làm theo chỉ thị của Lạc Thần, nâng lên cánh tay phải hung hăng mà nắm chặt chân của con vật kia.

Đúng lúc này, móng vuốt sắc nhọn của con vật kia đang quắp lấy vai Vũ Lâm Hanh buông lỏng, rõ ràng muốn ném Vũ Lâm Hanh xuống, thân thể Vũ Lâm Hanh trong nháy mắt rơi xuống, may mắn là một giây trước nàng đã nắm lấy chân con vật kia, nên thân thể chỉ rơi xuống một khoảng ngắn, lúc cánh tay kéo thẳng, lại chao đảo dừng lại giữa không trung, giống như một cái bao tải treo đong đưa dưới thân nó.

Vừa từ quỷ môn quan dạo qua một vòng, Vũ Lâm Hanh cảm giác hồn phách của nàng gần như sắp thăng thiên rồi, trong lòng chưa kịp cảm thán một câu, ánh mắt vừa nhìn xuống thì thấy Sư Thanh Y đang ở phía dưới cầm súng tự động nhắm vào nàng.

Vũ Lâm Hanh: “…..”

Sư Thanh Y điều chỉnh súng về chế độ bắn phát một, vai phải nâng lên, nhắm thẳng bầu trời.

Tầm bắn của súng lục chỉ có năm mươi mét, tầm bắn của súng tự động lại đến hai trăm mét, ở loại địa hình trống trãi như nơi này, vũ khí có tầm bắn xa rất có ưu thế. Bất quá bình thường súng tự động đều là dùng ở chế độ liên thanh, dùng hỏa lực mạnh để áp chế, còn dùng chế độ phát một giống Sư Thanh Y hiện tại rất hiếm thấy.

Vũ Lâm Hanh biết Sư Thanh Y muốn làm cái gì, nắm lấy chân con vật kia treo giữa không trung, sợ đến mức kêu to: “Sư Thanh Y đồng chí đừng nổ súng! Tất cả mọi người là đồng đội là hảo chiến hữu, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Nhanh chóng buông vũ khí!”

Sư Thanh Y cao giọng nói với nàng:”Vũ đồng chí đây đã là lúc nào rồi mà còn cùng ta lắm mồm! Hiện tại nó nhất định trăm phương nghìn kế muốn ném ngươi xuống, thể lực của ngươi căn bản không thể hơn nó, đến lúc đó sợ rằng sẽ chịu đựng không được mà tuột tay, chi bằng bản thân lựa chọn tự mình nhảy xuống! Nắm lấy cơ hội, đến lúc nó bay thấp xuống nằm trong tầm ngắm của ta thì buôn tay nhảy xuống!”

” Ngươi là điên rồi hay là đần độn!” Vũ Lâm Hanh gần như không thể tin vào lỗ tai của mình:” Nhảy xuống ta còn mạng sống sao!”

” Lạc Thần sẽ tiếp được ngươi!” Sư Thanh Y nói: “Đừng sợ! Nắm thời cơ nhảy xuống! Nhìn chuẩn vị trí của Lạc Thần, Lạc Thần sẽ chạy theo ngươi! Quan trọng nhất là vị trí của Lạc Thần!”

” Nàng tiếp được ta?” Vũ Lâm Hanh gần như tức điên nở nụ cười:” Nàng là người dơi hay người nhện, thế nào tiếp được ta…… a a a a a a a cứu mạng a!”

Con vật kia thấy thế nào cũng vứt Vũ Lâm Hanh không được, đã bắt đầu ở không trung đảo qua đảo lại, Vũ Lâm Hanh bị nó quanh cuồng lắc lư, nói cũng nói không xong, sau đó chỉ có thể phát ra tiếng hét sợ hãi.

Bên này Tô Diệc giúp Sư Thanh Y chiếu đèn mỏ, ngón tay nàng đặt trên cò súng, ngắm vào đầu ngắm, hướng vào vật đang bay rất nhanh trên bầu trời, nàng khẩn trương đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Mục tiêu càng ngày càng gần.

Sư Thanh Y nói: “Ngươi cuối cùng là nhảy hay không nhảy!”

Vũ Lâm Hanh bị ánh đèn chiếu đến hoa mắt váng đầu, môi run run mà nói :” Ta…. Không… nhảy!”

” Không nhảy cũng phải nhảy, cơ hội chỉ có một, nếu không thì ngươi xem như xong rồi!” Sư Thanh Y tiếp tục ngắm súng:” Một!”

Vũ Lâm Hanh bị con vật kia mang theo, bay đến sắp nôn ra, thực sự không còn sức lực nói tiếp, chỉ có thể ở trong lòng đem Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai biểu tỷ muội này từ trong đến ngoài ân cần thăm hỏi một lần.

Sư Thanh Y: “Hai!”

Vũ Lâm Hanh: “Ta muốn….. Ta muốn cùng các ngươi….. Giải tán!”

Mục tiêu đã cuộn mình tiến vào tầm ngắm, mang theo một cơn gió lốc, khoảng cách cùng độ cao đều rất thích hợp để nổ súng.

Sư Thanh Y: “Ba!”

Lạc Thần trong trận cuồng phong tìm một vị trí đứng, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Nhảy!”

Chữ “nhảy” kia giống như ma chú xâm nhập vào trong tai Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh ở phía trên nghe được cả người run rẩy, gần như là phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.

Thân thể Vũ Lâm Hanh lập tức rơi xuống, Sư Thanh Y kéo cò, viên đạn xuyên khí bắn ra.

Động tác của ba người đạt đến mức đồng bộ chưa từng có, gần như trong cùng một thời khắc, Lạc Thần cấp tốc tiến lên trước, nhẹ nhàng phi thân nhảy lên.

Đôi mắt của Vũ Lâm Hanh nhắm chặt, bên tai chỉ nghe được vù vù tiếng gió, cùng tiếng ma quỷ gào khóc không có gì khác nhau, trong lòng gần như đã xem bản thân là một người chết, thế nhưng giây tiếp theo, thắt lưng đã được một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy.

Lạc Thần nhảy vọt lên không trung, đồng thời ôm lấy Vũ Lâm Hanh, thắt lưng dùng lực xoay tròn nhằm phân tán bớt trọng lực, từ phía trên rơi xuống.

Viên đạn của Sư Thanh Y bắn vào trước ngực con vật kia, nó đau đến gầm lên một tiếng, tiếng gầm đặc biệt thê lương rợn người, đôi cánh da dang rộng đảo quanh trên không trung, máu đỏ tươi trút xuống như mưa rơi.

Tất cả đều phát sinh trong tích tắc, không có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý gì liền đi đến kết cuộc.

Hai chân Vũ Lâm Hanh như nhũn ra, vừa ngẩng đầu mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lạc Thần, tay nàng đang đặt trên lưng Vũ Lâm Hanh, dùng lực đạo thích hợp cùng khí thế bất phàm ôm Vũ Lâm Hanh.

Vì vậy, Vũ Lâm Hanh một giây trước còn đang mắng Lạc Thần không có lương tâm, một giây sau quả thực cảm thấy trên người nữ nhân này phát ra hòa quang của nữ thân, khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt.

Con vật kia vừa rồi bị Sư Thanh Y bắn trúng, nếu như không phải nó ở trên không trung tung bay quá mức mãnh liệt, dẫn đến đạn của Sư Thanh Y đạn bắn lệch thì hiện tại cũng đã sớm chết, vì vậy vật kia đối với Sư Thanh Y vô cùng oán hận, nên trực tiếp lấy làm mục tiêu báo thù mà xà xuống, Sư Thanh Y vẫn chưa kịp bắn ra phát thứ hai thì trong miệng vật kia đã phun ra một chùm tơ đen, trong nháy mắt liền quấn chặt lấy thân thể Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị những sợi tơ đen trói buộc, sau đó trực tiếp bị kéo lên không trung, cấp tốc ba về phía xa xa.

Lạc Thần liếc mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cả kinh buông lỏng tay ra, bộ vị kiều độn của Vũ Lâm Hanh trực tiếp hôn đất.

Vì vậy, trong mắt Vũ Lâm Hanh cái gọi là “hào quang nữ thân” Hoàn mỹ bị dập tắt.

Còn Thiên Mạch nhìn thấy Sư Thanh Y bị kéo lên không trung, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thất thanh kêu lên: “A Nguyễn!”

Lạc Thần nghe cách xưng hô của Thiên Mạch đối với Sư Thanh Y, nhướng mày, nhanh chóng quay đầu lại nhìn nhưng cũng bất chấp để ý đến, mang Cự Khuyết đuổi theo.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sư đồng chí: “Bị trói đau quá.”

Vũ đồng chí: “Cái mông đau quá.”

Thiên đồng chí: “đau lòng.”

Suy nghĩ của beta:

Dám đụng đến Tiểu Vũ!Ta sẽ chiên bơ rồi rôti con chim kia!!!Chương 89: Tê cóng trên không trung.

Sư Thanh Y hoàn toàn là bị treo ngược, giống như treo bao tải mà kéo lên trên.

Mùi vị bị treo ngược kéo lên không trung không phải người bình thường có thể chịu được, may mà Sư Thanh Y không phải người bình thường, nên tạm thời còn không chết được.

Cánh tay Sư Thanh Y bị buộc chặt, quả thực không cách nào hình dung đó là cảm giác gì.

Nàng hiện tại hoàn toàn choáng váng, máu chảy ngược lên đầu, muốn kêu cũng không kêu được, chỉ có thể thở hổn hển trút giận.

Bên tai đều là tiếng gió do đôi cánh da quạt ra, vù vù mà chui vào trong lỗ tai.

Dây tơ trói nàng đường kính khoảng một ly, thoạt nhìn rõ ràng không khác tơ tằm nhiều lắm, đều là cấu tạo từ protein, phiếm ra một tầng ánh sáng trong suốt, lại đặc biệt bền chắc. Đồng thời nó vô cùng dính, một khi những sợi dây tơ này giao nhau thì sẽ kết chặt giống như nhựa cao su, hình thành tấm lưới không thể phá vỡ.

Lạc Thần đuổi đến, lại chỉ có thể mở to mắt nhìn Sư Thanh Y bị vật kia mang nàng bay lên cao:” Thanh Y!”

Gió to mang giọng nói đầy lo lắng của Lạc Thần đến, Sư Thanh Y nghe được trong lòng kinh ngạc, vô thức muốn liếc nhìn nàng.

Đáng tiếc nàng đang treo ngược, lúc liếc mắt nhìn bởi vì máu dồn lên não nên trước mắt thoáng chốc, khiến nàng phải nhắm mắt lại để tạm thời xoa dịu cảm giác choáng váng.

Lạc Thần nhìn bốn phía, trống không, mặt đất lại trơn bóng như gương, khinh công hiển nhiên không cách nào vận dụng, sắc mặt nàng nhất thời trầm xuống đến đáng sợ.

Vật kia vô cùng xảo trá, nhìn thấy trước đó bay thấp nên ăn khổ, nên hiện tại liền khôn ra, trực tiếp bay thẳng lên cao. Bay cách mặt đất phi thường cao, càng lúc càng cao, cho dù Lạc Thần khinh công tuyệt đỉnh, nhưng xung quanh không có thứ gì làm bàn đạp căn bản cũng không cách nào phát huy.

Thiên Mạch bước nhanh theo, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.

Sư Thanh Y treo trên không trung, cảm thấy chỗ bị dây tơ cuốn lấy bắt đầu có chút không ổn, nóng rát đau đớn, hình như là bị nhiễm độc.

Điều này làm cho nàng nhớ đến nam nhân trước đó từ trong kén nhộng rơi ra, vẻ mặt xanh xám, tựa hồ là có dấu hiệu trúng độc, nhất thời nàng trở nên khẩn trương, cắn răng giãy dụa, dây tơ này lại giống như kìm sắt mà sết chặt nàng, căn bản không thể nào giãy ra được.

Vách đá trên cao xuất hiện rất nhiều gồ đá dạng móc câu, loại đá này rất giống ngọc thạch, cùng ngọc thạch dùng đại diện tinh tú trên mặt đất không khác biệt lắm, hơn nữa nhìn kỹ, cách sắp xếp của những gồ đá này cùng trận đồ trên mặt đất hoàn toàn giống nhau, cũng là bố cục Đông Phương thanh long.

Những kén nhộng treo chằng chịt trên kia chính là theo cách này mà hình thành, bị quấn giữa một đám dây tơ rồi treo lên, thật rất giống móc sắt cùng dây thường dùng để treo thịt phơi khô ở Tương Tây.

Thứ kia hú lên quái dị, dây tơ trong miệng kéo lấy Sư Thanh Y, mang nàng vứt đi, khiến dây tơ móc vào gồ đá.

Vì vậy Sư Thanh Y đang rơi xuống bị dây tơ kéo lại, cũng chật vật gia nhập đội quân thịt khô.

Nàng giãy dụa đồng thời oán thầm trong lòng, thực sự là mặt mũi của nàng đều bị làm cho mất hết, may mà Lạc Thần ở bên dưới không nhìn thấy.

Sau khi bị treo lên, thứ kia dựa vào khả năng đảo vòng trên không, bắt đầu lấy Sư Thanh Y làm tâm điểm, xoay quanh nàng phun tơ, cuốn quanh nàng giống như đang xây kén.

Một con nhộng đen trên không trung chính là hình thành như vậy.

Sư Thanh Y bị thứ kia trêu đùa đến váng đầu hoa mắt trong lòng nói: “Ta bị ngươi trói còn chưa tính, ngươi còn muốn biến ta thành một con nhộng, ta giống con nhộng như vậy sao?”

Nhất thời lòng tự ái tổn thương nghiêm trọng, phẫn nộ tột độ, tay bị trói ở sau lưng bắt đầu giãy dụa, điên cuồng chống cự giữa đám dây tơ hồi lâu, cuối cùng tay chạm được đao quân dụng bên hông.

Bất quá đây chỉ mới là chạm được, khoảng cách đến thành công rút ra còn khá xa.

Tay Sư Thanh Y bị xiết chặt, không thể dụng lực, chỉ có thể tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chậm rãi duỗi thẳng ngón tay nắm lấy chuôi đao.

Giữa lúc Sư Thanh Y ở phía trên lấy được vũ khí, mọi người ở phía dưới ngẩng đầu, khẩn trương nhìn lên phía trên.

Không có cách, cũng không thể bay, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mà súng lục tầm bắn quá ngắn, đạn bắn không đến, hoàn toàn không thể sử dụng.

Duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ có súng tự động, Vũ Lâm Hanh xoa cái mông, sau đó nhặt súng tự động Sư Thanh Y đánh rơi lên, nâng súng nhắm thẳng phía trên.

Vũ Lâm Hanh vừa ngắm lên vừa tràn đầy cảm thông, phong thuỷ luân chuyển, hiện tại rốt cục đến phiên nàng nhắm vào biểu muội nhà họ Sư rồi.

Bất quá Vũ Lâm Hanh đồng chí trong lòng sâu sắc đồng cảm, khả năng giác ngộ cũng rất cao, quay đầu xin chỉ thị của Lạc Thần bên cạnh:”Biểu tỷ nàng, bắn hay không bắn?”

Thứ kia kịch liệt bay lượn, vòng quanh Sư Thanh Y xây kén, chỉ cần xuất hiện một chút sai lệch, Sư Thanh Y rất có khả năng bị trúng đạn.

Ánh mắt Lạc Thần khóa tại không trung, không nói chuyện.

Nắm chặt tay, Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhìn thấy có chút run rẩy, dường như mơ hồ nghe được âm thanh khớp tay nắm chặt phát ra.

Nàng đang tức giận.

Trong mắt âm u, đôi vai đơn bạc khẽ run, cho thấy nàng đang kiềm chế không phát tức giận.

Trong ấn tượng của Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần dường như không bao giờ tức giận, bởi vì bất kể việc gì nàng cũng lười để tâm. Nàng vĩnh viễn nhạt nhẽo như nước, chí ít trong mắt Vũ Lâm Hanh nàng chính là một nữ nhân tâm tình luôn thanh tỉnh.

Giờ phút này, nàng lại thay đổi dáng vẻ.

Lạc Thần rốt cục liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, nói: “Kỹ năng bắn súng của ngươi chuẩn sao?”

Vũ Lâm Hanh tự phụ giương cằm lên:”Nói đùa.”

Thứ kia lớn như vậy, ngay cả cánh cũng thấy được, bắn không chính xác chính là mắt bị mù.

Lạc Thần nhíu mày:”Ta nói chính là dây tơ phía trên Thanh Y, phải bắn đứt nó. Nếu không thì không cách nào rơi xuống.”

Vũ Lâm Hanh rốt cục vẻ mặt đau khổ:”Đây là việc độ khó kinh người. Sợ tơ treo nàng quá nhỏ, ta căn bản không nhìn thấy.”

Thiên Mạch đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, đột nhiên dưới tay áo nhúc nhích, tức khắc có hai thứ gì đó từ trong tay áo nàng chui ra, rơi xuống mặt đất.

Cư nhiên là hai con rắn nhỏ một màu vàng một màu bạc, kích thước không to, ước chừng bằng đầu ngón tay, nhưng lại rất dài.

Vũ Lâm Hanh sợ đến nhảy hai bước sang bên kia, sắc mặt trắng bệch, Trần Húc Đông dường như đã biết qua sự lợi hại của hai con rắn này nên khuôn mặt cũng biến xanh.

Thiên Mạch chỉ tay, hai con rắn kia liền giống như hai mũi tên bắn ra hướng về phía vách đá ở đối diện, sau đó trườn lên vách đá, thẳng đến chỗ của Sư Thanh Y trên không trung.

Vách đá này vừa cao lại vừa trơn nhẵn, người không thể đặt chân, nhưng rắn lại rất thành thạo.

Trong lòng Vũ Lâm Hanh nghĩ nữ nhân này quả nhiên lòng dạ rắn rết, ngay cả độc xà cũng mang theo trên người,  cái gọi là độc nữ rốt cục là có thật a.

Lạc Thần lạnh nhạt nói: “Nổ súng, bắn vào cánh nó.”

Được Lạc Thần nhắc nhở, Vũ Lâm Hanh cũng không quan tâm cái gì độc xà nữa, tập trung tinh thần nhắm vào cánh của thứ kia, sau khi điều chỉnh tầm ngắm lập tức lưu loát kéo cò.

Nhưng bắn không trúng.

Đạn bắn đến nửa đường lại rơi xuống.

Vũ Lâm Hanh: “……”

Sắc mặt của Lạc Thần càng trầm xuống.

Vũ Lâm Hanh không ngờ lại không chính xác, súng tự động này tầm bắn tuy rằng là hai trăm mét, nhưng đó là tầm bắn ngang, lúc này lại bắn lên trên, bởi vì góc lệnh cùng trọng lực tác dụng, khiến độ lệch cực đại, cũng khó trách bắn không trúng mục tiêu.

Vũ Lâm Hanh cắn răng nói: “Con vật này sắp thành tinh rồi, nó bay cao như vậy để chọc tức chúng ta a. Lần sau không có vũ khí hạng nặng tầm bắn năm trăm mét, ta nhất định sẽ không đến những chỗ quỷ quái như thế này.”

Bên dưới không có đối sách, Sư Thanh Y ở phía trên lại đang giãy dụa, cuối cùng thành công nắm được chuôi đao, cật lực rút ra.

Cùng lúc đó, nàng cũng sắp bị thứ kia quấn thành một cái bánh chưng lớn.

Loại đao này chuyên dùng cho bộ binh, phi thường sắc bén, lột da cắt thịt hoàn toàn trong nháy mắt, Sư Thanh Y miễn cưỡng nắm chuôi đao cắt một cái, lập tức cắt đứt phần lớn dây tơ, chỉ còn một phần nhỏ đang treo nàng lên.

Tay rốt cục được giải phóng, Sư Thanh Y chờ lúc vật kia bay đến gần, lập tức kéo lấy sợi tơ trong miệng nó, đồng thời tay phải cố sức vun đao, những sợi tơ trói buộc còn lại cũng vì thế mà nới lỏng, cả người Sư Thanh Y rốt cục thoát ly trạng thái thịt khô treo ngược, chuyển sang treo dưới cái miệng rộng của thứ kia.

Thứ kia không lường trước Sư Thanh Y sẽ dùng đến chiêu này, cất tiếng kêu thê lương, đôi cánh to lớn điên cuồng vũ động, quạt ra một cơn lốc.

Sư Thanh Y bị gió thổi lên má cảm giác đau như dao cắt, thân thể cũng lay động, dựa vào sự linh hoạt của cơ thể, nàng nhanh chóng trèo lên thân thể thứ kia, trở mình một cái, trực tiếp nhảy lên lưng nó.

Lúc đến được trên lưng thứ kia, nàng mới có thời gian nhìn rõ hình dạng của nó.

Thứ này toàn thân đen kịt, hai lỗ tai nhọn dựng đứng, hai cánh bằng da, hai chân sau to khỏe dùng để bắt lấy con mồi, hai chân trước dính liền với cánh da, dường như có xu hướng thoái hóa.

Dáng vẻ cũng không khác một con dơi lớn lắm, bất quá hình dạng của đầu lại không giống, đầu dơi nhìn rất giống chuột, còn đầu thứ này lại rất giống dã lang, ở mỏ lộ ra nanh nhọn, trong khoang miệng có cơ quan chuyên biệt để phun tơ, quả thực là một con vật không đâu vào đâu.

Cho đến hiện tại Sư Thanh Y chưa thấy qua loại sinh vật biến dị cổ quái như vậy, bất quá sống chết trước mắt, nàng cũng không có hứng thú thay chuyên mục thế giới động vật làm nghiên cứu, chỉ quyết đoán cầm đao đâm vào đỉnh đầu của nó.

Một đao đâm xuống, lập tức tuôn ra một cổ máu tươi, thứ kia đau đến toàn thân co rút, vỗ đôi cánh lớn, điên cuồng mà lăn lộn trên không trung.

Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy lông trên lưng nó, không dám buông tay để tránh ngã xuống. Bất quá lăn lộn như vậy hơn mười vòng, ngón tay nàng cũng nắm chặt đến tê dại, dần cảm thấy có chút không chịu nổi rồi, đúng lúc này, trên không trung đột nhiên rớt xuống hai con rắn dài một vàng một bạc, quấn trên lưng vật kia, xuy xuy mà thè lưỡi ra.

Sư Thanh Y nằm sắp trên lưng thứ kia, hai con rắn thoáng chốc liền bò đến, ngẩng đầu lên cùng Sư Thanh Y mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Nhân loại đối với rắn sợ hãi đều là xuất phát từ bản năng, Sư Thanh Y thấy cả người lạnh cóng, sau đó cơ thể cũng cứng nhắc, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên đình trệ.

Rắn từ đâu đến?

Sư Thanh Y không dám cử động, thấy hai con rắn đột nhiên thay đổi phương hướng, quay sang há mồm cắn lên lưng con quái vật bên dưới.

Xem răng nành vươn dài của chúng, tuyệt đối là loại rắn cực độc, nọc độc trong nháy mắt chảy vào cơ thể thứ kia, theo mạch máu tiến vào hệ tuần hoàn cùng hệ thần kinh, thứ kia bị nọc độc làm tê liệt, động tác rõ ràng bắt đầu trì trệ, bay càng ngày càng thấp, nhưng vẫn còn giãy dụa không muốn từ bỏ.

Thứ kia chống cự đến hơi thở cuối cùng, cấp tốc bay đến vách đá phía bên kia, tựa như viên đạn bắn ra, không chút lưu tình mà đâm thẳng vào vách tường.

Sư Thanh Y bị nó kéo theo đâm vào đến đầu váng mắt hoa, đây rõ ràng là muốn cùng nhau chết chung, lúc va chạm phát ra xung lực mạnh đến nỗi đánh văng hai con rắn trên lưng vật kia.

Nhận thấy bản thân gần như lâm vào tuyệt cảnh, Sư Thanh Y cũng bắt đầu trở nên quyết liệt.

Đừng xem nàng bình thường dáng vẻ ôn hòa lương thiện, thực tế nàng phi thường uyển chuyển, đối phương càng mạnh nàng lại càng quyết liệt, tựa như trúc ở trên núi, cuồng phong bão táp đối với nó lực càn quét càng lớn, thì phản lực nó phát ra càng đáng sợ.

Nâng tay đâm thẳng xuống, lưỡi đao sắc bén sáng như tuyết hoàn toàn không cắm vào được trong cơ thể thứ kia, nàng lại rút lưỡi đao ra tiếp tục đâm xuống, như vậy nhiều lần, thứ kia cuối cùng cạn kiệt sức lực, cánh cũng nửa bất động, thân thể cấp tốc dọc theo vách đá rơi xuống.

Thứ kia hình thể to lớn, lức rơi xuống tuyệt đối sẽ mang theo một gia tốc cực lớn, Sư Thanh Y nắm chặt nó không dám buông, tiếng gió vù vù bên tay, tình cảnh này so với dùng xe chạy xuống sườn núi còn nguy hiểm gấp trăm lần.

Mắt thấy con quái vật kia sẽ rơi xuống, không trung đột nhiên phóng đến một thanh kiếm mang theo mãnh liệt hàn khí, thẳng tắp cắm vào đầu thứ kia.

Vì vậy thứ kia giống như xâu thịt dê bị cắm dính trên vách đá, mũi kiếm xuyên thấy đầu thứ kia cắm sâu vào vách đá khiến việc rơi xuống dừng lại.

Thân thể Sư Thanh Y đột nhiên dừng lại, treo trên thân thể thứ kia, trong nháy mắt yên lặng cùng tĩnh mịch gần như khiến nàng có cảm giác bản thân đang nằm mơ.

Lạc Thần chạy nhanh đến, ngực kịch liệt phập phồng.

Nàng đứng ở phía dưới, hướng Sư Thanh Y vươn tay, nhẹ giọng nói: “Xuống.”

Sát ý trước đó bùng phát trong nháy mắt đều tan biến, Sư Thanh Y thả lỏng mà nhảy xuống.

Tay Lạc Thần vững vàng đỡ lấy thắt lưng nàng, dùng cái ôm ấm áp ôm Sư Thanh Y vào trong ngực giống như ôm trân bảo.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn Cự Khuyết, thanh kiếm này từ trong tay Lạc Thần phóng ra, thứ kia ngay cả giãy dụa cũng chưa kịp giãy dụa một chút lập tức bị xuyên thành thịt nướng, ghim trên vách đá.

Vũ Lâm Hanh nhất thời cảm thấy cái cổ phát lạnh, vô thức rụt vai lại.

Tay của biểu tỷ nàng thật đáng sợ, lần sau trêu chọc ai cũng không dám trêu chọc nàng.

Sư Thanh Y vươn tay ôm lấy cổ Lạc Thần.

Lạc Thần ôm nàng đi đến bên kia, giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy:”Xin lỗi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro