Chúng ta đáng yêu như thế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có quá nhiều thứ giỏi chơi trốn tìm. Chiếc khăn quàng cổ cũ mua hồi năm ngoái, chun cột tóc mới đến tay, cây kim may vừa tay nhất của mẹ và cả cảm giác thích một người tên là rung động.

Chúng nó khiến chúng ta dốc hết sức lực nhưng chẳng thu hoạch được gì. Sau đó trong lúc chúng ta chán nản thì lại nhẹ nhàng xuất hiện ở bất cứ nơi nào. Trên lưng ghế dựa, trong quyển sách, trong sợi bông và cả thật gần sau lưng ta.

Trái tim của con người trung bình đập 60 đến 100 lần mỗi phút, nhưng tôi đã không thể đếm rõ tần suất tim đập của mình trong ngày hôm đó.
Những giọt mưa rơi trên ô. Và tiết tấu bị đánh loạn. Xúc động, bồi hồi, căng thẳng, kết thành cảm giác rung động khắp chốn.

Ngày mưa ấy, con tim ấm áp của cô gái đã đập đến một trăm lẻ một lần...

17 tuổi...
Con trai nuôi dưỡng được thói quen đầu tiên đó là che dấu suy nghĩ chân thật của mình một cách chân thành. Nghĩ rằng chỉ có tỉ lệ 0,01 nên khoác lên bộ áo mới của nhà vua, muốn dùng phép thuật để che dấu suy nghĩ của mình
Nhưng suy nghĩ chân thật nào đâu dễ dàng biến mất. Dù tỉ lệ có xu thế bằng 0 thì nó cũng sẽ lộ nguyên hình trong khoảnh khắc nào đó.

Vậy nên đứng trong đêm mưa nhìn về bóng lưng ấy mới phát hiện rằng thời niên thiếu đã thích một người, trong nhiều biểu hiện như vậy, thứ muốn che lại càng lộ rõ nhất. Đó là sự chân thành trong lòng và ý cười nơi đáy mắt khi nhìn cô ấy.

Dường như trên thế giới này, tất cả mọi điều ước đều có sự gửi gắm. Hồ ước nguyện, sao băng, cá voi trắng ở thuỷ cung đều ẩn giấu mọi ngóc ngách của vũ trụ. Chỉ là Thần may mắn không thể quan tâm đến từng người được. Họ khiến có người được vui, được như ý nguyện. Cũng khiến có người buồn nhưng không thừa nhận mình buồn biết mấy.

Tâm trạng yêu thầm giống như bướm chỉ vỗ cách rất nhẹ nhàng mà trong lòng ta cũng nổi lên một trận gió lớn.
Vào giây phút phát hiện cũng là lúc không thể trốn tránh.

Chúng tôi năm 17 tuổi đều ôm ấp bí mật của riêng mình. Những bí mật cẩn thận che dấu nhưng vẫn bị phát hiện. Những bí mật không muốn thừa nhận nhưng vẫn dấu đầu hở đuôi. Mà những bí mật không thể nói ra này rất lâu mới bị phát hiện không ngờ lại giống nhau đến thế.
Thì ra chúng ta đều liên quan đến sự rung động không mời mà đến.

Tần suất bông tuyết rơi vào nước đã vượt qua 50 nghìn hz, bởi vì không phù hợp với tần sóng của con người nên trời đổ tuyết vẫn rất là yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức giống như chỉ còn lại nhịp đập của chính mình. Yên tĩnh đến mức rõ ràng trái đất có hơn 7 tỷ 7 dân nhưng cứ như chỉ còn lại tôi và người trước mặt.
Mong thế giới này có thể ồn ào hơn một chút để tôi giả vờ mình chưa từng phát hiện bí mật này.

Trên đời này có rất nhiều việc bạn cho rằng ngày mai có thể tiếp tục làm, có rất nhiều người bạn cho rằng ngày mai có thể gặp lại. Thế nên trong lúc bạn tạm buông bỏ hoặc tạm thời quay người lại, tất cả những gì trong lòng bạn chỉ có niềm hy vọng được gặp lại vào ngày mai, có lúc thậm chí chẳng thể cảm nhận được hy vọng này.

Bởi vì bạn cho rằng nếu đã từng ngày trôi qua như thế thì tất nhiên cũng sẽ trôi qua từng ngày như thế. Hôm qua, hôm nay và ngày mai hẳn là chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng sẽ có một lần như thế, vào giây phút bạn buông tay và xoay người đi, có những việc sẽ hoàn toàn thay đổi. Mặt trời đã lặn mà trước lúc nó mọc lên lại, có vài người sẽ vĩnh biệt bạn từ đây.

Chúng ta vẫn luôn cho rằng cái gọi là 'tạm biệt' chắc chắn là một nghi thức long trọng, thế nên chúng ta vẫn luôn chờ đợi. Chờ một cái ôm ấm áp, chờ một chầu say ngất ngây, chờ một tiếng tạm biệt từ đáy lòng. Chờ đến cuối cùng chúng ta mới phát hiện rằng đa phần những lời tạm biệt trong đời người đều là lặng yên không một tiếng động. Thì ra lần gặ gỡ ấy đã là lần cuối.

Thế nên ngày sau chưa chắc đã dài lâu, núi non cũng chưa chắc trùng phùng. Hôm nay chúng ta vẫn có thể gặp nhau thì hãy cố gắng gần nhau hơn
Hãy sống thoả thích...

Ở một góc không tiếng động đó, trong đầu mình tưởng tượng ra vô số suy nghĩ kì lạ.
Ví dụ như mình sẽ trở thành Alice đi theo ngài Thỏ trắng vào thế giới thần tiên ư? Ví dụ như mình sẽ trở thành một cô bé đi theo Totoro vào rừng ư? Ví như trong cái rương này có chốt mở đặc biệt nào sẽ đưa mình di chuyển tức thời không? Không, đều không có. Không có rồng bay và kỵ sĩ, mình cũng không phải nhân vật chính trong truyện tranh.
Nhưng điều duy nhất có thể xác định là lần bỏ trốn hoảng loạn này, cậu ấy đã làm thế giới của mình chịu chấn động rất mạnh. Lòng bàn tay sẽ chảy mồ hôi, tầm mắt sẽ nhoà đi. Rồi cảnh trước mắt dần dần nhỏ lại, nhỏ lại cho đến khi trong mắt chỉ có thể chứa được một người.
Rất lâu về sau mình mới biết rằng khoảng khắc đó chúng ta gọi là cuộc gặp bất ngờ. Mà trong cuộc gặp bất ngờ này, người xuất hiện trong mắt bạn được gọi là 'không gì có thể thay thế'.

Bạn xem, thật ra chúng ta không quên những khoảnh khắc vui vẻ cùng bố mẹ khi còn bé. Có lẽ những thứ gọi là xa cách chỉ vì chúng ta đi quá nhanh còn bố mẹ thì vẫn đứng chỗ cũ. 1m, 100m, 1000m... Khoảng cách ngày một xa, xa đến mức chẳng nghe thấy được tiếng gọi của họ, mới khiến chúng ta nhầm tưởng tình yêu không có tiếng động. Nên khi chúng ta có mâu thuẫn, bố mẹ cũng đang mâu thuẫn nhỉ?
Mâu thuẫn tình yêu ấp ủ của mình phải làm sao mới có thể trao cho nhau bằng một cách không ngu ngốc như thế.

Người thích giấu tâm sự nhất thế gian này đó là bố. Họ giấu những quan tâm không giỏi bày tỏ trong ngọn đèn ấm áp, đặt lời khuyến khích khó nói ra vào tấm bằng khen quý giá và có rất nhiều rất nhiều những bất ngờ vô thanh đều được họ tỉ mỉ sắp xếp trong mỗi một ngày mà chúng ta hướng đến tương lai.
Chúng ta được họ yêu thương một cách kiên trì trong tình yêu thương thầm lặng của bố, và cũng yêu họ một cách kiên trì.

Đêm hôm đó.
Lần đầu tiên tôi phát hiện nụ cười của mẹ lại chứa phép thuật. Những tình cảm mà tôi vốn cho rằng người lớn và trẻ con khó truyền đạt bằng lời thì ra chẳng cần phải nói ra khỏi miệng cũng có thể hiểu được qua nụ cười của họ.
Quả thật người lớn không giỏi nói "Ta yêu con", cũng rất ít khi nói "Xin lỗi". Nhưng không sao cả, hành động còn mạnh mẽ hơn cả lời giải thích.

Tình cảm sâu sắc không cần ngôn ngữ, chỉ cần yên lặng đứng đây là đã tự cảm nhận được toàn bộ tình yêu đến từ họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro