Chương 4: Một buổi sáng của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày đẹp trời, cô vẫn hồn nhiên như ngày nào, Balô tím, conver tím, tóc gảy line tím,... Đủ thứ tím, tung tăng đạp con chiến mã tím đến trường. Đi đến con phố quen, số nhà quen, cô rất tự nhiên đi thẳng vào nhà, chui lên phòng ngủ của Dương Nhi. Đạp đạp mấy cái vào đống chăn cộm lên.
"Dương Nhi!!! dậy, dậy đi học. Chị muộn học rồi nhé!"
"Ứ...ừm...bỏ tay chị ra khỏi mông em"
"Sờ tý có chết đâu, ây chà. Mềm quá!"
Tay cô lại bắt đầu giở trò xằng bậy. Nhéo chỗ này bấu chỗ nọ. Mặt thỏa mãn ghê gớm. Ăn đậu hũ của tiểu thụ thật sảng khoái.
"Chị này á, đừng mà... DỪng tay.." Dương Nhi chịu không nổi kích thích trắng trợn buổi sáng, đành rên rỉ đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Bỏ mặc cô vẻ mặt chưa thỏa mãn liếc liếc trừng trừng rất mãnh liệt. Đợi chừng 20p vẫn chưa thấy Dương Nhi bảo bối đi ra, trong lòng cô bỗng xao động, chạy vội vào phòng tắm ngó quanh thấy không có ai liền tông một phát "ầm" vào cửa nhà vệ sinh. Đáng tiếc không như trong phim, cánh cửa vẫn trơ ra, không sứt mẻ. Chỉ tội cho cái tay của cô, nó đã rất anh dũng hi sinh: trật khớp!!!
"Ui con bà nó, đau thấy mồ!!!!!" cơn đau ập đến khiến cô không tiếc mồm hét lên. Lúc này nghe thấy tiếng thét quá ư hồn nhiên của cô, Dương Nhi đang vận khí "rặn" .... Thì cũng đành vuốt mặt lau lau cái mông rồi đi ra.
" chị có làm sao không? Dở hơi hay sao mà tông cửa nhà em. Cửa này làm bằng gỗ đấy nhé!" Dương Nhi trợn mắt chống nạnh nhìn cô. " Chị có biết nó đắt lắm không? Ôi không biết nó có sao không nữa. Không sứt mẻ, không bung, không hỏng hóc. May quá!" Mỗi câu Dương Nhi vừa sờ sịt vừa "uốn éo" bên cái cửa mà kiểm tra.
Như tỉnh mộng, cô thét lên nạt lại Dương Nhi "mày thấy cái cửa với cái tay tao. Cái nào quan trọng hơn hả? Hả? Hả?"
" Em thấy ..." Bạn Dương Nhi định trả lời là cánh cửa nhưng liếc thấy vằn đổ trong mắt cô liền lập tức liếm môi sửa lại " cánh cửa không quan trọng bằng tay chị Tím nhà ta ạ".
Gật  gật cái đầu, cô rất hài lòng với câu hỏi này. Thấy cô bớt la hét, trong lòng Dương Nhi thở phào, thật may mắn. Nếu mình trả lời cánh cửa quan trọng  hơn hẳn là cả ngày hòm nay lẫn ngày mai, ngày kia và ngày kìa lỗ tai sẽ điếc luôn. Chẳng là từ khi quen biết cô  đến nay Dương Nhi thấy cô rất tốt, thế nhưng tật thù dai  và hay la hét của cô, đến cả ngọc hoàng cũng chịu không nổi ấy chứ. Lâu la hột hồi cuối cùng hai đứa điên mới bước chân ra khỏi nhà để đi đến trường.
- tác giả cũng mệt với hai đứa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro