Chương 13: Triệu Luỹ không đề phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Bán Hạ đang mơ màng nằm ngủ, lại nghe thấy có tiếng người hét: "Hứa Bán Hạ! Ai là Hứa Bán Hạ?" Hứa Bán Hạ không hề nghĩ ngợi nhắm nghiền mắt trả lời một câu: "Ai gọi em đây?" Người gọi lúc này nghe xong thì đứng sững một chút, lúc sau mới nói: "Ai là anh em với cô, cô, ra ngoài, có thể đi rồi." Khẩu khí có chút dở khóc dở cười.

     Hứa Bán Hạ lúc này mới nhớ lại là mình bị bắt giam vào đây, trở mình đứng dậy, hai tay chống vào để nhảy xuống, Hứa Bán Hạ nặng cân như vậy nhưng khi tiếp đấy lại không phát ra tiếng động gì, đây là điều mà cô đắc ý nhất, béo mà không cồng kềnh, béo không chậm chạp, béo khoẻ béo đẹp béo mạnh mẽ, rất có tinh thần.

     Đi ra ngoài đã thấy Đồng Kiêu Kỵ lái xe chờ, vẫn là chiếc xe như lần trước, có điều lần này vị trí của hai người đã bị đảo lộn. Hứa Bán Hạ vừa đi tới liền bộc phát: "Mẹ nó, ở bên trong cơm tù tôi cũng chưa kịp ăn, buổi sáng cũng dậy không nổi, bỏ lỡ cơ hội ăn sáng. Ai ngờ ngủ một giấc lại ngủ tới tận trưa. Đưa tôi về nhà tắm rửa, tôi muốn mời Phùng tổng ăn cơm để cảm ơn."

     Đồng Kiêu Kỵ mở cửa xe, nói: "Vợ chồng bọn họ mang theo con trai đi du lịch Đông Nam Á rồi, hôm qua tôi tới nhà bọn họ cũng chỉ thấy một người họ hàng giúp ông ta giữ nhà mà thôi. Tiền này là mèo hoang đi hỏi mượn cha, đổi lại ông ấy bắt em ấy phải quay về nhà."

     Hứa Bán Hạ ngơ ngẩn, lúc trước đã có cảm giác thân phận của Cao Tân Di không binh thường, nhưng nghĩ lại thấy cô ấy là bnaj gái của người ta, Hứa Bán Hạ vì riêng tư nên mới không hỏi Cao Tân Di, không nghĩ tới sau lưng cô lại là một người cha có tiền như vậy. Hứa bán Hạ chờ Đồng Kiêu Kỵ lên xe, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy có quay lại không? Lẽ nào chuyện của tôi lại ảnh hưởng đến hai người?"

     Đồng Kiêu Kỵ nói: "Tôi cũng không biết. Mèo hoang nói với tôi cha của em ấy ở bên ngoài có nhân tình chỉ lớn hơn em ấy mấy tuổi, làm cho mẹ em ấy tức đến phát bệnh mà qua đời, là chuyện xảy ra hồi đầu năm. Cho nên ai nói như thế nào em ấy cũng không muốn trở về, cũng không muốn giảng hòa với cha. Hôm qua chúng tôi đi tới nhà Phùng tổng, thấy không có cách nào khác, em ấy mới đem thân thế của mình nói ra, còn nói chỉ còn con đường đi mượn tiền của cha em ấy mà thôi. Tối qua em ấy đã nói chuyện với cha, ông ấy cũng chỉ cần Cao tân Di quay về nhà, miễn là em ấy chịu về nhà, ông ấy sẵn sàng đưa khoản tiền kia cho chúng ta. Cũng không biết rốt cục là ông ấy có cho em ấy tiếp tục qua lại với tôi hay không, hôm nay lúc tôi đưa cao Tân Di về nhà, em ấy liền đưa hết cho tôi mấy phương thức liên lạc, cô nhìn xem, đây là danh thiếp của cha em ấy."

     Hứa Bán Hạ tự nhủ nói: "Hoàn cảnh cũng thật giống mình, không có lấy một người cha tốt. Cái gì, cha của Cao Tân Di là ông ta ư? Lợi hại như vậy?" Hứa Bán Hạ vì sợ hãi mà nắm chặt tờ danh thiếp, bắt đầu lo cho hạnh phúc trăm năm của Đồng Kiêu Kỵ. "A Kỵ, như vậy đi, hôm nay thuyền đến, cậu sắp xếp ba chiếc xe chở hàng, việc dỡ hàng thì để Tiểu Trần trông coi. Chúng ta điện thoại liên lạc với Tân Di một chút, nếu như được thì chúng ta đến thăm cô ấy một chút, nếu không lại khiến hai người cắt đứt, rất đáng tiếc. Tôi có linh cảm cha cô ấy sẽ không cho cô ấy tiếp tục qua lại với cậu nữa."

     Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy có chút ủ rũ, đúng vạy, bây giờ hắn vẫn đang trong quá trình tại ngoại. Mặc dù gần đây việc vận chuyển rất thuận lợi, còn mua được xe mới, nhưng hiện thực vẫn không thể nào thay đổi. Nhưng với tính khí kiêu ngạo trong xương cốt của hắn, lập tức ngẩng đầu, nói: "Không cần, mèo hoang nhớ tôi như vậy, ba em ấy thì có thể làm gì, làm sao có thể giam một người đang sống sờ sờ mãi được? Em ấy nếu vừa về nhà đã bị ngăn cấm không cho gặp tôi, vậy hôm nay dù tôi có quỳ ở trước nhà em ấy thì cũng vô dụng. Việc dỡ hàng tôi đã sắp xếp xong rồi, Tiểu Trần hôm nay còn phải đi truyền nước, hắn nóibệnh cảm lạnh hình như vẫn chưa đỡ hơn, ngày nào cũng sốt, tôi kêu hắn không cần lo. Bến tàu cứ để tôi trông, cô đi xem bãi xếp thế nào, chuyện của Cao Tân Di, ngày mai hẵng nói."

     Hứa Bán Hạ buông tiếng thở dài: "Mèo hoang thành ra vậy là vì tôi, tôi không nào mặc kệ được, hôm nay không có thời gian, ngày mai chúng ta lại tìm cách."

     Đồng Kiêu Kỵ trong lòng đương nhiên thấp thỏm, nhưng miệng bên trong không nói, chỉ là thản nhiên nói: "Tân Di có thân phận này, cha em ấy không sớm thì muộn cũng sẽ bắt em ấy về. Không liên quan gì đến cô."

     Hứa Bán Hạ đương nhiên cũng biết là như vậy, nhưng sự tình dù sao cũng vì cô mà xảy ra, nói thế nào đều có chút áy náy. Ở chung một thời gian, Cao Tân Di quả thật là người tốt, ít ra theo cô là tốt hơn Chu Thiến. Cuối cùng lại khách khí vỗ vai Đồng Kiêu Kỵ mấy cái, không nói nữa, gọi điện thoại cho Tiểu Trần: "Tiểu Trần, chú đang ở bệnh viện sao?"

     Tiểu Trần ở chỗ đông người náo loạn, cố gắng cất cao giọng, noi: "Đúng vậy, không ngờ sắp đến tết mà trong bệnh viện còn nhiều người như vậy, truyền nước cũng không có chỗ mà ngồi, Chu Thiến đành phải chờ ở bên ngoài. Bàn Tử, cô không sao chứ?"

     Hứa Bán Hạ nói: "Tôi không sao, A Kỵ giúp tôi giải quyết rồi. Chú phát sốt nhiều ngày như vậy, hay là đi chụp x-quang khoang ngực thử?"

     Tiểu Trần nói: "Làm rồi, vốn đang nghi ngờ là phổi có vấn đề, nhưng chụp xong lại không có gì hết. Bác sĩ nói có thể là do rèn luyện quá mức, cơ thể không chịu đựng nổi."

     Hứa Bán Hạ nghe mà nhịn không được cười mắng: "Mẹ nó, chưa từng thấy cậu yêu rèn luyện như thế bao giờ, càng tập lại càng gầy. Giờ không có bác sĩ tốt khám cho chú, chú chờ một chút, tôi có quen một người, nhờ hắn tìm một bác sĩ nội khoa tốt để kiếm tra cho chú. Dù sao cũng phải tìm ra nguyên nhân bệnh, nếu không anh em chúng tôi không nhìn mặt chú nữa."

     Tiểu Trần cười nói: "Không có gì, có thể là gần đây quá mệt mỏi, tết này tôi định nghỉ ngơi thật tốt, không đi uống rượu thăm người thân nữa, mấy ngày sau chắc sẽ khỏe hơn."

     Hứa Bán Hạ cười cười cúp máy, lại cho điện thoại Triệu Lũy: "Triệu tổng, tôi Tiểu Hứa đây. Hôm nay vật liệu đến bến tàu, sắp thu công rồi. Không biết Triệu tổng lúc nào về nhà, tôi đưa anh qua đó xem."

     Giọng Triệu Lũy bên kia dường như có chút không yên lòng: "Đến bến tàu rồi? À, tốt, chuyện tốt. Tiểu Hứa, cô dạo này ổn không?"

     Hứa Bán Hạ cảm thấy Triệu Lũy giống như là muốn cúp điện thoại, nhưng không  biết tại sao, trong nội tâm cô rất muốn cùng hắn nói thêm mấy lời, bét ra còn phải nói tiếng chúc mừng năm mới, cảm ơn anh đã hỗ trợ gì gì đó, không nghĩ ngợi nhiều lập tức xuất chiêu tốc chiến tốc thắng: "Triệu tổng, không ổn, tôi vừa mới được thả ra, bị công an giữ cứng một đêm. Vì chuyện hoá đơn GTGT giả ở Sán Đầu đấy. Trong lòng phiền muộn, muốn tìm người tâm sự một chút."

     Không ngờ Triệu Lũy bên kia cả kinh nói: "Cái gì, cô cũng bị bắt giữ Tiểu Hứa, tôi hẹn cô ra nói chuyện một chút."

     Hứa Bán Hạ vội nói: "Tôi ở bên trong đó cả một đêm, người ngợm bẩn thỉu, về nhà một chuyến đã, sau đó lập tức phải đi bãi xếp giám sát dỡ hàng, hôm nay đoán là đi không được, Triệu tổng có rảnh thì chạy qua bãi xếp chỗ tôi? Hoặc là chờ dỡ hàng xong tôi qua đó tìm anh?"

     Triệu Lũy sảng khoái nói: "Được, ăn trưa xong tôi sang bãi xếp chỗ cô."

     Hứa Bán Hạ lại gọi điện thoại cho giúp việc nấu cơm trưa, xong mới để điện thoại xuống, nói với Đồng Kiêu Kỵ: "Cả dân làm cho công ty nước ngoài như Triệu Lũy cũng gặp chuyện, thế thì tôi cũng chả có chỗ nào kêu oan."

     Đồng Kiêu Kỵ nghiêm túc lái xe, hỏi: "Bàn Tử, ở trong đó cô có sợ không?"

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Có muốn sợ cũng không sợ được, bởi vì tôi biết Phùng tổng sẽ không thấy chết không cứu. Nếu biết trước gia đình Phùng tổng du lịch nước ngoài, chỉ sợ là tối hôm qua tôi cũng ngủ không được. Nói ra chắc chú không tin, chứ từ trưa hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng, lúc được đưa vào hơi muộn nên quá giờ ăn cơm, ban đêm vì đói mà tỉnh cả ngủ, chăn mền lại nhỏ vừa có mùi hôi, tôi đến cả áo khoác ngoài cũng không mặc, lạnh muốn ch.ết. Hay ở chỗ bây giờ lại chẳng thấy đói tí nào. Nhưng nói thế nào điều kiện ít ra vẫn còn tốt, so với chú khi đó tốt hơn nhiều."

     Đồng Kiêu Kỵ cười hì hì nói: "Tôi lúc mới vào đã được phong làm hiệu trưởng, phòng bên cạnh cũng lân la đòi theo phục vụ, bên trái một ủy viên thể dục, bên phải một cái chủ nhiệm, tiếng tăm lẫy lừng, chưa bao giờ phải chịu đói đến mức mất ngủ."

     Hứa Bán Hạ vỗ vỗ Đồng Kiêu Kỵ vai, nói: "Được lắm, A Kỵ, rốt cục chú cũng chịu cười rồi."Lúc Đồng Kiêu Kỵ vừa bị bắt vào trại tạm giam, Hứa Bán Hạ bên ngoài chạy chọt khắp nơi, bởi vậy nên hắn ở trong tù mới không gặp cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, cũng không bị đánh đập hay rót nước tiểu, hơn nữa Đồng Kiêu Kỵ là vì làm việc ác mà bị đưa vào đó, dĩ nhiên mấy tên ăn cắp vặt làm sao dám lên mặt với hắn được, ở trong đó oai phong làm anh cả, tên là hiệu trưởng, còn có thủ hạ phân cấp rõ ràng lượn quanh hầu hạ. Hứa Bán Hạ biết Đồng Kiêu Kỵ chỉ cần nhắc tới chiến tích này là ngay lập tức vui vẻ nên cố ý khơi chuyện, đỡ cho hắn hôm nay bởi vì chuyện của Cao Tân Di mà buồn sầu, quả nhiên có hiệu quả.

     Đồng Kiêu Kỵ cũng hiểu được ý nghĩ của Hứa Bán Hạ chẳng qua không nói gì, chỉ cười cười, anh em với nhau biết ở trong lòng là được.

     Đang ăn cơm trưa, bến tàu bên kia gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ nói là hàng đến, Đồng Kiêu Kỵ đành để điện thoại xuống, vội vàng ăn xong cơm liền đón xe đi. Hứa Bán Hạ cũng không nghỉ ngơi nhiều, ăn xong đi thẳng tới bãi xếp. Không ngờ là hàng còn chưa tới mà Triệu Lũy lại tới trước, có thể thấy Triệu Lũy ôm là một bụng phẫn uất.

     Hứa Bán Hạ trông thấy xe Triệu Lũy đi vào, liền chạy ra đón, thấy Triệu Lũy bước ra liền cười tươi nói: "Chắc đây là lần đầu Triệu Tổng tới phải không? Rất nhiều người nói không tìm thấy đường để đi vào."

     Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, nhíu mày, nói: "Cô vẫn còn cười được?"

     Hứa Bán Hạ vẫn cười nói: "Không cười chẳng lẽ khóc sao? Đầu năm đã phải chịu vận rủi rồi, nếu chỉ khóc vì chuyện này thì quả thật không không đáng, ầy, anh xem cái xe này chở nhiều hàng như vậy, đều là tiền để trả nợ cho người ta đó, tôi bây giờ buồn bực đến mức muốn chạy ra chắn ngang đầu xe để nó tông cho rồi. Nhưng mấy anh em đều đang nhìn tôi,chỉ cần tôi khóc một tiếng chỗ này liền tan đàn xẻ nghé. Triệu tổng, không thể không nói, ban đêm ngủ ở trong đó cũng thật là yên tĩnh an tâm."

     Triệu Lũy nhìn xem Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Tôi cũng không thể không nói, mỗi một lần gặp mặt cô đều khiến tôi kinh ngạc. Hèn gì cô còn trẻ như vậy đã có được ngày hôm nay."

     Hứa Bán Hạ nghe được cảm thấy rất vui vẻ, đạt được sự công nhận của Triệu Lũy, dù cô biết đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng được nghe Triệu Lũy chính miệng nói ra vẫn rất vui ve."Triệu tổng quá khen, vào trong ngồi đi, chút nữa xe tới thì khắp nơi đều là bụi, cứ để công nhân bọn họ làm việc là được."

     Triệu Lũy đi theo Hứa Bán Hạ vào văn phòng, hỏi: "Rốt cục là tối qua cô ở đâu? Khách sạn ba sao à, thành phố này cũng không phải không có."

     Lần này đến phiên Hứa Bán Hạ giật mình: "Cái gì? Sao lại khác nhau như vậy? Tôi phải ở trong trại tạm giam đó, hoá ra nhân viên công ty nước ngoài được đãi ngộ cao như vậy."

     Triệu Lũy dở khóc dở cười nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Cô thật sự ở trại tạm giam à? Trách không được người lại có mùi. Thế nào, ở trong đó ngủ có ngon hay không?"

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Vào cũng đã vào rồi, còn có thể thế nào? Tôi ngược lại rất bình thản, cái gì cũng không suy nghĩ, ngủ một giấc đến giữa trưa thì A Kỵ giao tiền lãnh tôi ra. Nếu không phải hôm qua đi vào muộn, không được ăn cơm tối, nhất định còn ngủ ngon hơn. Triệu tổng anh chắc không phải ở qua đêm chứ, dù sao anh đưa bọn họ một tờ chi phiếu là được rồi?"

     Triệu Lũy thở dài nói: "Không tính tiền phạt thì tôi còn phải nộp hơn hai trăm vạn, công ty đâu có lập tức duyệt chi được nhiều như vậy. Tôi đành phải bị bọn họ giám sát chỉ huy nhân viên lấy tiền. Gần tới tết rồi, rất nhiều công ty đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi, làm gì lấy được tiền, dù cho có, cũng chỉ là một ít cổ phiếu, cuối cùng tôi đành viết giấy nợ, đợi qua tết sẽ nộp lên trên. Tôi ở tận hai đêm. Loại chuyện này không trải qua thì nói ra ai cũng không tin? Đúng là không thể tưởng tượng được."

     Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Làm sao mà không công bằng thế chứ, tôi phải giao nộp toàn bộ tiền lên trên, không giao được liền bị giam, cầm giấy tờ bất động sản gán nợ cũng không cho, các anh lại có thể viết giấy. Thật là."

     Triệu Lũy đáp: "Chúng tôi khác cô, chúng tôi có sản nghiệp lớn như vậy dính theo, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, bọn họ sợ là công ty mậu dịch tư nhân giống các cô khăn gói đi mất, thế thì không biết đâu mà lần."

     Hứa Bán Hạ vẫn lắc đầu, nói: "Không, bọn hắn sợ thương nhân nước ngoài như các anh chạy mất, còn như tôi thì không quan trọng, thích bắt thế nào thì bắt thế ấy."

     Triệu Lũy gật đầu nói: "Cho nên vì có nhiều nhân tố tồn tại nên ảnh hưởng đến cách hành động. Đổi lại cô là bà chủ, cô ở nước ngoài, tôi đem chi tiết vấn đề báo cáo lên như thế thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bỗng dưng bảng báo cáo tháng đó xuất hiện cho tiêu bất thường lớn như vậy, bọn họ sẽ xử lý ra sao?"

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng vậy đó, người nước ngoài hẳn là nghĩ không ra chuyện, cục thuế vụ đúng là biết gây sự."

     Triệu Lũy khoát khoát tay, nói: "Không, ý tôi không phải vậy, tôi muốn biết là, với góc độ làm bà chủ của cô nếu như thấy công ty của mình có chi tiêu bất thường, cô sẽ làm sao, muốn làm gì?"

     Hứa Bán Hạ giờ mới hiểu được, Triệu Lũy đến không phải là tìm người cùng khổ chung chí hướng để than thở, mà là muốn thông qua cô mà tính cách xử lý với ông chủ của mình, bản thân vừa rồi quá kích động dường như có chút tự mình đa tình. Nhưng cô cũng không ra vẻ gì, nghĩ nghĩ, nói: "Nói thật, kiến thức của tôi về thuế cũng coi là hiểu rất rõ, nhưng đến kiếp sau cũng không ngờ được sẽ có chuyện hoang đường như vậy xảy ra. Theo thuế pháp quy định, nếu hoá đơn đối tác gửi là giả thì chúng ta đúng là phải nộp bổ sung, có điều không cần tiền phạt. Nhưng hóa đơn đó có thông qua công chứng, cơ quan thuế vụ không nhìn ra vấn đề gì, đến lúc có chuyện lại muốn chúng ta gánh chịu, dùng cái lối tư duy đàn áp vậy thì sau này còn cần công chứng làm gì? Buồn cười nhất là cái thông báo cũng không có mà chuẩn bị, đem người giữ lại như con tin, tôi nếu không có trải qua những việc này, anh lại nói với tôi như thế, trong lòng tôi cũng tự nhiên hiện lên dấu chấm hỏi, ể, nào có chuyện vô lý như vậy chứ? Chỉ sợ là vị Triệu tổng này phạm sai lầm lớn bị cơ quan thuế vụ bắt được, nói ra sợ chúng ta chỉ trích, cho nên biên ra cái lời nói dối hoang đường đấy. Đây không phải số tiền nhỏ, phải tra xét cho rõ ràng một chút. Mà vấn đề tiền chỉ là phụ, cái chính là uy tín của cái anh Triệu tổng có vấn đề. Không cần nói nhiều, qua tết thì nghĩ cách sa thải anh ta."

    Triệu Lũy im lặng một hồi mới nói: "Tôi cũng nghĩ gần như thế."

    Trong thâm tâm Hứa Bán Hạ cũng không chịu nổi, bất tri bất giác mà lo lắng cho Triệu Lũy, cực kỳ thành khẩn nói: "Triệu tổng, thứ cho tôi nhiều lời một chút. Chúng ta không thể nào lấy được văn bản xác minh từ chi cục thuế, chỉ có thể dựa vào bản thân mình đi giải thích. Nếu như ông chủ các anh đối với anh có chút lòng tin, hẳn là sẽ tới điều tra, nhưng lúc đó rất có thể bị tạm dừng công việc. Chỉ cần bọn họ cử người tới thì anh còn cứu được, có thể dẫn bọn họ đi cục thuế hỏi rõ tình huống. Nhưng nếu như có người ngấp nghé vị trí này của anh, vậy thì khó khăn hơn, dù cho có cơ quan thuế vụ đứng ra chứng minh thì cũng sẽ có người gièm pha anh đưa ra quyết sách sai lầm gây thiệt hại lớn cho công ty gì gì đó để chống đối. Chức vụ này của anh quá béo bở, không thể không có người hoài nghi, cũng không có chuyện không có ai muốn chiếm lấy vị trí của anh. Triệu tổng, anh không thể ngồi yên chờ giặc được, phải đề phòng có người thừa nước đục thả câu."

     Triệu Lũy lại gật gật đầu, không đáp gì, chỉ ngồi dựa vào ghế nhắm mắt suy nghĩ, nhờ ngón tay đang nhịp nhịp trên bàn mới thì người khác nhìn vào mới biết được hắn không ngủ. Hứa Bán Hạ cảm thấy vừa rồi mình nói nghe có hơi nghiêm trọng, nhưng Triệu Lũy hẳn biết cô như vậy là xuất phát từ nội tâm, cho nên Triệu Lũy giờ chắc là đang dựa vào tình huống của tổng công ty kết hợp với mấy lời Hứa Bán Hạ, nghiêm túc nghiền ngẫm tình cảnh mà hắn gặp phải. Mà Triệu Lũy vốn quen đứng ở vị trí cao cao tại thượng, hẳn là không muốn để Hứa Bán Hạ trông thấy hắn trong lúc gian nan lo lắng vấn đề tiền đồ trọng đại mà trở nên thất thần yếu đuối.

     Hứa Bán Hạ nhìn thấy như vậy thì dứt khoát đi ra ngoài, để Triệu Lũy thanh tĩnh một mình. Thay người khác làm công không tốt là ở chỗ đấy, ăn bữa hôm lo bữa mai.

     Bến tàu cách bãi xếp không xa, ba chiếc xe nối đuôi nhau đến, một chiếc đang dỡ hàng, một chiếc vừa đến cổng, một chiếc đang chờ ngoài đường. Hứa Bán Hạ đứng chỗ ở cửa văn phòng nhìn một lát, sau đó đến bãi xếp kiểm tra vật liệu, cơ bản là không có sai sót gì, nhà máy quốc doanh lớn khi xuất hàng thường không tính toán dùng mấy thứ mánh lới đó, khác với mấy xưởng thép nhỏ lúc nào cũng nhăm nhăm ra tay. Nhưng Hứa Bán Hạ trong "lĩnh vực" này cũng tính là nhân tài kiệt xuất, cho nên không sợ người khác giở trò bẩn.

     Kiện hàng nào cũng rất lớn, một xe bốn kiện, nhưng lúc dỡ hàng lại vô cùng nhanh, Hứa Bán Hạ nhìn một lát cảm thấy có hơi lạnh, lại chạy tới phòng cân ngồi một lúc, sau đó theo xe đi xuống bến tàu, thấy Đồng Kiêu Kỵ uy phong đứng chống nạnh chỉ huy cái nào đưa vào trước cái nào đưa vào sau, nhoáng cái đã xong việc, cỗ xe cuối cùng còn chưa rời bến, Hứa Bán Hạ đã nói: "A Kỵ, trước tết chú lăn lộn cực khổ bên ngoài với tôi rồi, cùng mấy anh em kia tụ họp một chút không?"

     Đồng Kiêu Kỵ cười nhẹ một tiếng, nói: "Hôm nay chắc là không có thời gian, ngày mai giao thừa cũng không được, qua tết rồi nói sau."

     Hứa Bán Hạ nghe vậy chỉ cười, vươn cánh tay mập ra vỗ mạnh lưng Đồng Kiêu Kỵ, một hồi lâu mới nói: "A Kỵ, tôi biết chú thông cảm cho tôi dạo này khó khăn. chú cứ thông báo cho mấy huynh đệ của chú, trưa mai đi uống cho thật đã, chơi cho thật đã. Tiền nong chú không phải lo, đã có tôi giải quyết. Những người kia đều là chỗ thân thiết, chú không thể nhấc một bên bỏ một bên được."

     Đồng Kiêu Kỵ nói: "Đều là anh em, không ăn một bữa cơm thì gọi là bỏ rồi sao? Sau tết hẵng tính." Mãi không có tin tức của Cao Tân Di, Đồng Kiêu Kỵ dạo này cực kỳ phiền lòng.

     Hứa Bán Hạ cười nói: "A Kỵ, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, trước tết mọi người tụ họp một bữa, thích chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, tôi không tiện tham gia. Chú là đại ca của bọn hắn, tất niên mời khách là chuyện tất yếu, không bỏ được."

     Đồng Kiêu Kỵ không phản đối nữa, Bàn Tử đã nói như vậy, tự nhiên cô ấy đạo lý của mình, hắn cũng không phải không hiểu, Bàn Tử bảo tiền không thành vấn đề, thế thì cô nhất định đã tìm được biện pháp giải quyết. Cho nên lúc này hắn bắt đầu gọi điện thoại thông báo các huynh đệ.

     Hứa Bán Hạ chạy về công ty, thấy xe Triệu Lũy vẫn còn thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc dù cô biết dù cho Triệu Lũy có về thì chắc chắn sẽ gọi cuộc điện thoại chào hỏi, sẽ không im ắng mà đi mất. Đẩy cửa bước vào, vừa nói được hai chữ "Bên ngoài. . .", đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn trong phòng. Triệu Luỹ không biết từ lúc nào đã chuyển sang ngồi trên ghế sô pha khoanh tay ngủ say sưa. Trong vô thức, Hứa Bán Hạ buông lỏng thần kinh toàn thân, đứng ở cửa dịu dàng nhìn người đàn ông ấy, thấy Triệu Lũy lúc ngủ mặt mày thư thái nhẹ nhàng, trông không có chút xảo trá nào, vì thế mà giống như trẻ lại mấy tuổi, tựa như một đứa bé lớn xác, làm người ta nhìn mà đau lòng.

     Hứa Bán Hạ hiểu rõ lúc này cô hẳn là nên đi ngoài, nếu không bầu không khí sẽ vô cùng mập mờ. Nhưng cô lại không muốn ra ngoài, khẽ khàng ngồi vào chỗ, hưởng thụ sự ấm áp vốn không thuộc về mình.

     Chỉ là tiệc vui chóng tàn, không biết ai gọi vào điện thoại Triệu Lũy, Triệu Lũy tuy đang nhắm mắt mà lại có thể thuần thục lấy di động ra nghe, ngay lập tức, dáng vẻ không đề phòng ban nãy tan vào hư vô, giống như ngay lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Nghe Triệu Lũy nói chuyện, đối phương có vẻ là Quách Khải Đông, Hứa Bán Hạ vì vậy mà âm thầm mắng Quách Khải Đông gần ch.ết.

     Để điện thoại xuống, Triệu Lũy cũng cảm giác được mình trước mặt phụ nữ lại ngồi ngủ như thế dường như rất xấu hổ, cười một tiếng che giấu, nói: "Sao mà lại ngủ mất rồi."

     Hứa Bán Hạ đương nhiên đã khôi phục tinh thần từ lúc Triệu Lũy đang gọi điện thoại, nghe vậy thì làm như không biết, mỉm cười chuyển đề tài thành chuyện công: "Triệu tổng nhất định là đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi? Quả là phong độ của Đại tướng, gặp nguy không loạn." Thuận tiện nịnh nọt hắn luôn.

     Triệu Lũy nhìn đồng hồ, cười nói: "Còn may, không ngủ quá lâu. Tôi vừa mới đặt vé máy bay đi Thượng Hải, ngay hôm nay liền từ Thượng Hải bay đến tổng bộ, so với đợi bọn họ đến tra hỏi thì không bằng tự mình đưa đi lên cửa khóc lóc kể lể, ít ra nắm được một chút quyền chủ động, tẩy não mấy nhân vật trong hội đồng quản trị. Tiểu Hứa, cô có tiện không? Nếu như có thể, nhờ cô đưa tôi về nhà đi lấy một chút hành lý và vé máy bay, thuận tiện đưa tôi ra sân bay, công ty của tôi đã nghỉ, tôi cũng ngại gọi tài xế."

     Hứa Bán Hạ gần như là bật người lên, nói: "Được, anh chờ một chút, tôi phải bàn giao chút chuyện."

     Chờ Hứa Bán Hạ nói dăm ba câu với người trong phòng cân xong, Triệu Lũy đã ra đến nơi, đang ngồi trong xe của hắn làm gì đó. Hứa Bán Hạ đi qua hỏi: "Triệu tổng, lái xe của anh hay xe của tôi?"

     Triệu Lũy nói: "Của cô đi, chiếc này của tôi cứ cất chỗ cô, để mãi trong chung cư mấy ngày không chạy, tôi lại lo bị trộm mất. Này, chìa khoá để cô giữ, nếu cô thích thì cứ dùng."

     Hứa Bán Hạ nhận lấy chiếc chìa khoá tinh xảo, đưa mắt nhìn hai chiếc xe một đen một trắng trong bãi đỗ xe, giật mình thảng thốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huabanha