Duyên tới là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư đoàn trưởng chính là người mà Trịnh Mẫn chọn mai mối cho Thanh Lam, một người đàn ông vô cùng xuất sắc. Chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng bạn bạn thân

" Rất cảm ơn anh về chuyện hôm trước "

Trình Hiển lúc này cũng nhận ra cô, hôm nay cô rất xinh đẹp, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đầy thu hút. Mái tóc được bó lên, lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Anh gật đầu đáp lại cô. Cô dâu vội phát huy nhiệm vụ bà mai của mình

"Thật khéo, hai người đúng là có duyên. Tiểu Lam được mệnh danh là hoa khôi của lớp, thành tích lại cực kì tốt. Sư đoàn trưởng, anh nói xem cô gái như vậy nên xứng với người thế nào"

Thanh Lam cảm thấy Trịnh Mẫn đang rất tích cực tìm mối cho cô, những người trên bàn cũng cố nhịn cười trước vẻ mặt lúng túng của người được hỏi. Trình Hiển ho khan một tiếng, rồi thuận miệng đáp

"Còn tùy vào nhân duyên, tôi cũng không thể ép cô ấy gả đi được "

Thanh Lam cũng bật cười trước câu trả lời của anh, cô dâu vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục ca ngợi bạn thân. Nếu Thanh Lam không kéo cô sang bàn khác, e rằng Trình Mẫn sẽ đem cô bán đi

Hôn lễ kết thúc cũng đã tối muộn, đây là khu nghỉ dưỡng nên Trịnh Mẫn đã đặt phòng trước tại khách sạn. Sau khi tan tiệc, Tuệ Di chắc hẳn đã mệt nên tắm xong liền leo lên giường.

Thanh Lam sấy tóc hơi khô rồi lấy áo khoác ra ngoài. Khách sạn được thiết kế rất đẹp, vì nằm dọc bờ biển nên mỗi phòng đều có cửa sổ hướng ra, thích hợp để ngắm mặt trời mọc vào mỗi sáng

Gió biển thổi vào mát lạnh khiến đầu óc Thanh Lam dần tỉnh táo. Buổi chiều uống hơi nhiều nên đầu cô có hơi đau, bây giờ đã tan dần. Cô đi dọc theo con đường mòn hướng ra biển. Lâu rồi mới có cảm giác sảng khoái như thế

Từ xa, Thanh Lam thấy một người đàn ông đang ngồi cạnh mỏm đá, cô cất bước lại gần

Mỗi lần thấy biển là tâm trạng Trình Hiển tệ đi, chính những dòng nước ấy đã vĩnh viễn cuốn đi tuổi thơ của ba đứa trẻ. Bên cạnh anh là vài lon bia đã được uống hết, Thanh Lam thấy được sự cô đơn trên người anh

"Có tâm sự à"

Vừa nói cô vừa ngồi xuống. Trình Hiển thu lại vẻ mặt vừa rồi, anh đưa lon bia tới trước mặt cô

" Uống không"

Trên biển, hai người vừa uống vừa trò chuyện,Thanh Lam không ngờ anh là một người có khiếu hài hước. Dưới sự tò mò của cô, những lần truy bắt tội phạm được anh kể lại. Những hình ảnh cô chỉ được xem trên ti vi, qua lời kể của anh càng thêm hấp dẫn. Khoảng cách giữa hai người như dần được rút ngắn

" Chúng ta cứ thế định ngắm mặt trời mọc luôn à"

Trình Hiển lên tiếng, đêm đã dần khuya, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy với một người xa lạ. Anh không nghĩ cô gái bên cạnh lại rất chăm chú lắng nghe

Thu lại vỏ lon bỏ vào bịch, Trình Hiển đứng dậy, Thanh Lam ngồi lâu có hơi mỏi, cô đưa tay về phía anh, đối phương hiểu ý liền kéo cô đứng lên

Hai người cùng sánh vai trên con đường nhỏ trở về phòng, trước khi tạm biệt, Thanh Lam chợt nhớ

"*Phải rồi, tôi vẫn chưa trả anh số tiền còn thiếu"

" Không cần đâu*"

Thanh Lam biết ngay anh sẽ từ chối, nên đã đưa ra đề nghị khác

" Hay là khi nào anh có dịp ghé vào thành phố, tôi sẽ mời anh một bữa cơm"

Lần này Trình Hiển cũng không từ chối, anh đáp lại

" *Được "

" Nhưng tôi không có cách liên lạc với anh*"

Thanh Lam khẽ nhíu mày

"Tôi có số cô là được rồi "

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói trầm ấm của anh vang lên khiến Thanh Lam cảm thấy vô cùng quyến rũ

Sáng sớm đã nghe tiếng Tuệ Di vang lên

" Tiểu Lam, mau nhìn kìa, biển ở đây thật đẹp, hôm qua tại sao tớ lại ngủ sớm vậy chứ"

Thanh Lam vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng Tuệ Di lại kiên quyết kéo cô dậy, cùng rủ đi ngắm biển

Dạo một vòng, hai cô gái thu được rất nhiều chiến lợi phẩm. Trên tay Tuệ Di là vô số vỏ sò nhiều màu sắc, Thanh Lam lại vô cùng thích thú với những viên đá tròn nhặt được.

Buổi chiều Tuệ Di có việc đột xuất nên bọn cô về sớm hơn dự kiến. Vợ chồng Trịnh Mẫn còn gói cho bọn cô rất nhiều quà, toàn những thứ đặc sản của vùng

Trở về nhà, Thanh Lam quyết định ngủ một giấc tới chiều. Sau khi tỉnh dậy, công việc của đầu tiên là giặt quần áo, cô đem đống đồ trong túi bỏ vào giỏ. Túi áo khoác rơi ra một vật, là vỏ ốc, cô nhặt lên, đêm đó Trình Hiển đã nhặt được ở bãi đá và cho cô. Thanh Lam đem áp lên tai, bên trong có thể nghe được âm thanh rì rầm của biển. Cô mỉm cười, đem vỏ ốc cất vào hộc tủ nhỏ trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro