Hai lần gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Đình là một trong những khách sạn có quy mô lớn của thành phố, những năm gần đâgy liên tục phát triển nhờ sự đánh giá cao về chất lượng, vì thế yêu cầu tuyển dụng rất gắt gao.

 
Thanh Lam và Tuệ Di đều tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành quản trị khách sạn, hai người cùng chung rất nhiều sở thích nhưng trong công việc lại có niềm đam mê riêng. Chẳng hạn, cô bạn thân rất có năng khiếu thẩm mỹ lại thích thiết kế trong khi Thanh Lam lại hứng thú với ẩm thực nhà hàng.

Dưới sự sắp xếp của nhân viên hai người được mời vào phỏng vấn ở hai nơi khác nhau, trong phòng chờ của Thanh Lam có rất nhiều người, đa số đều trạc tuổi cô.
 

"Cô Đỗ Thanh Lam, xin mời cô đến phòng 502 tham gia phỏng vấn "

 
Thanh Lam vội vàng chỉnh trang một chút rồi đi theo cô gái trước mặt, đó là một cô gái trẻ rất lịch sự và chu đáo.  Dọc hành lang được bố trí rất đơn giản, có phần tùy hứng nhưng toát lên vẻ sang trọng chuyên nghiệp.
 

" Mời cô"

Đến trước cửa phòng Thanh Lam nở nụ cười cảm ơn rồi mở cửa tiến vào. Bên trong gồm năm người, họ đều là quản lý các bộ phận. Sau màn giới thiệu bản thân, các câu hỏi chuyên môn và trọng tâm liên tục được đưa ra.

Ban đầu có chút lúng túng nhưng về sau cô càng trả lời càng hăng, liên tục nhận được những cái gật đầu từ người đối diện. Câu hỏi cuối cùng đặt ra cho cô bởi một người đàn ông trẻ ngồi chính giữa, vẻ mặt anh ta thoáng lên nụ cười.

"Với thành tích và chuyên ngành của cô Đỗ,  tôi thắc mắc tại sao cô muốn gia nhập Vương Đình với vị trí nhân viên ẩm thực "

Câu hỏi này quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thanh Lam, cô bình tĩnh trả lời

" Bản thân tôi rất hứng thú với ẩm thực, tôi từng được học qua và tìm hiểu về kỹ năng thưởng thức và đánh giá thành quả trong chế biến. Đối với cá nhân tôi, được thử thách ở lĩnh vực mình đam mê là điều tuyệt vời "

 
Hài lòng với câu trả lời của mình, Thanh Lam. cảm thấy tràn đầy năng lượng, trước khi ra khỏi phòng cô được thông báo thời gian nhận kết quả.

Cánh cửa được đẩy ra, vừa vặn một nhóm người từ phòng bên cạnh cũng bước ra, tầm mắt Thanh Lam rơi vào người đàn ông đi cuối cùng. Anh rất cao, dáng người cân đối, ngũ quan hài hoà, anh bước đi hơi chậm.

Khi nhóm người dần tản ra, Thanh Lam mới thấy được trên tay anh cầm một cây gậy màu đen, trong vừa thu hút vừa bí ẩn. Mặc dù biết hành động của mình có hơi thô lỗ nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn về phía chân anh bất động.
 

Bất giác người đàn ông quay mặt về phía cô, trong một giây hoảng hốt cô liền xoay người bỏ chạy. Đến góc khuất cuối hành lang cô dừng lại, hơi thở hơi dồn dập, trong đầu cô vẫn nhớ như in hình ảnh vừa rồi. Một ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

Trở về văn phòng, Trình Hải nhìn tập văn kiện trên bàn bỗng nhớ lại cô gái khi nãy, bên môi hiện lên nụ cười.

 
Cốc cốc cốc

Lý Doanh đem tài liệu những ứng viên tìm năng trong vòng sơ tuyển đặt lên bàn

" Hôm nay bên tớ thu hoạch được khá nhiều nhân tố mới, còn bên cậu thế nào"

Lý Doanh là trợ lý của Trình Hải, đồng thời cũng là bạn thân của anh, vì thế hai người trò chuyện với nhau khi thoải mái. Trình Hải đưa tay lấy tập tài liệu trước mặt, anh vừa xem vừa trả lời
 

" Tạm ổn, tớ nghĩ nếu đội ngũ này được đào tạo chuyên nghiệp sẽ làm ban lãnh đạo hài lòng "

 
Tay Trình Hải dừng lại hơi lâu trước tài liệu, bên trong là hình ảnh một cô gái. Đôi mắt cô mở to nhìn về phía trước, trông có chút buồn cười lại vừa đáng yêu, gương mặt cô toát lên vẻ đẹp dịu dàng. Lý Doanh bên cạnh khẽ huýt vai
 

"Cậu quen cô gái này à, hôm nay trong lúc phỏng vấn tớ có gặp qua, khá ấn tượng đấy, khả năng nhận biết rất nhạy"

" Vừa hay phòng thư ký thiếu người, cậu sắp xếp hướng dẫn cô ấy đảm nhiệm vị trí này"

 
Không nghe lầm đấy chứ, hình như cô gái trong ảnh này vừa được bổ nhiệm thư ký giám đốc, nhưng có vẻ không phù hợp cho lắm. Lý Doanh vẫn còn ngơ ngác trước quyết định của Trình Hải
 

" Cậu không nghĩ rằng cô ấy sẽ từ chối, có hơi lạm quyền quá đấy, thế mà cậu bảo vừa hay à"

Lý Doanh nở nụ cười bí hiểm trêu chọc, Trình Hải cũng chẳng giải thích chỉ đáp lại cho qua.  Chẳng lẽ tên bạn thân của anh đã đến mùa nở hoa, anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân mà. Lý Doanh trước khi ra ngoài đã không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

 
Trình Hải tiếp nhận vị trí này hơn hai năm, đó là khoảng thời gian anh chứng tỏ năng lực với mọi người. Ngước mắt nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ tối, từ chiều đến giờ luôn tập trung làm việc, bây giờ thực sự hơi mệt.

Trong những năm qua, không ai biết anh đã vất vả thế nào, mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra lọ thuốc, anh bỏ hai viên tu một ngụm nước cho vào bụng, cơn đau dạ dày lại tiếp tục giày vò. Sau một hồi nghỉ ngơi, anh vươn tay lấy cây gậy và áo khoác bước ra ngoài, ánh đèn mở ảo trong phòng hắt lên tường bóng lưng cao lớn lướt qua rất nhanh.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro