CHƯƠNG 15: XẤU XA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưng Tâm hung ác đem bát ném lên người Kiều Ngọc, xoay người lớn tiếng mắng: "Làm cái gì vậy? Cũng không biết trốn tránh chút sao? Thật quá vô dụng, tự mình vào bên trong thay quần áo khác, đừng đứng ngoài này làm mất mặt ta nữa".

Đó là một bát canh mới nấu, nhiệt khí nóng bỏng còn đang bốc lên từng đợt, dội xuống gần nửa bàn chân Kiều Ngọc, khiến y một thân chật vật. Y không hiểu trước mắt là tình huống gì, tội nghiệp mà nhìn Xưng Tâm, trong mắt hàm chứa nước mắt, nghe thấy lời này, một câu cũng không dám đáp, xoay người chạy vào bên trong.

May mà lúc trước vì sợ có chuyện nên đã sớm ước định, nếu Xưng Tâm bảo y vào bên trong, chính là muốn y nhanh chóng thay quần áo rời đi.

Lai Toàn vốn dĩ muốn đi ngăn cản, tay còn chưa duỗi tới liền bị Xưng Tâm kéo trở lại, mạnh mẽ chặn đường, cứ như thế trơ mắt nhìn Kiều Ngọc chạy trốn không còn tăm hơi.

Lai Toàn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật đúng là tài giỏi nha". Lại nói: "Tiểu thái giám vừa rồi tên là gì? Dưới tay chưởng sự nào? Trầm Vân cung bọn ta còn thiếu mấy tiểu thái giám quét sân, ta thấy y cũng coi như lanh lợi, không bằng liền gọi y tới đi".

Chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.

Xưng Tâm cười theo, lừa bọn họ: "Tiểu thái giám trong ngự thiện phòng nhiều như thế, ta hôm nay vừa mới đến không bao lâu, lại vụng về, đến cả ngự thiện phòng có bao nhiêu gian phòng còn không rõ ràng, làm sao mà biết tên của y?"

Đắc Phúc nhìn hai người bọn họ giống như hát hí khúc mà đối đáp hồi lâu, rốt cục mở miệng cười nói: "Ồ? Xưng Tâm công công xưa nay trước mặt các vị chủ nhân luôn luôn là một người đắc lực thỏa đáng. Lần này hai huynh đệ chúng ta từ Trầm Vân cung đến, Xưng Tâm công công làm sao liền trở thành không nên việc rồi?"

Lời này thật sự đâm vào tâm người, khiến Xưng Tâm đang tươi cười cũng hơi ngẩn ra. Hiện nay thế cuộc trong cung đã thay đổi, Đức phi chết chìm, Trần Hoàng hậu tự vẫn, Thái tử bị phế, trong cung còn sót lại ba vị hoàng tử, hai trong số đó đã là nhi tử dưới gối Phùng quý phi, huống chi vị hoàng tử còn lại tuổi nhỏ sức khỏe kém, mẫu thân lại là một quý nhân nho nhỏ không được sủng ái, Nguyên Đức đế một năm cũng không đến gặp mẹ con nàng được hai lần, cốt nhục tình thâm dù nhiều hay ít cũng đã hao mòn sạch sẽ. Mà Phùng quý phi đang được thịnh sủng, phượng ấn cũng nắm trong tay, tại hậu cung này chính là nói một không nói hai.

Phùng quý phi trước nay đối xử hạ nhân cực kì hà khắc, nhưng đó chỉ là trong cung của chính mình, còn ở bên ngoài có làm sao nàng ta cũng mặc kệ. Phỏng chừng bởi vì nàng ta là từ địa vị thấp từng bước bò lên, cho nên nếu có cung nhân bên ngoài không chịu nể mặt người của nàng ta, chính là xem thường nàng ta.

Trước kia Xưng Tâm còn là chưởng sự được sủng ái trong cung Đức phi, còn có thể miễn cưỡng chống lại Lai Toàn Đắc Phúc hai huynh đệ này, nhưng hiện tại hoàn toàn không được.

Lai Toàn trước nay danh tiếng không tốt, thích tìm đến những tiểu thái giám ở mấy cung ít được chú ý, hoặc trực tiếp đến phòng thái giám suồng sã chơi bời. Hắn gây ra huyên náo rất lớn, nhưng dựa vào vị ca ca bản lĩnh lại quyền cao Đắc Phúc che lấp, mới xem như không xảy ra chuyện lớn.

Trong cung dơ bẩn lộn xộn, có vài tên thái giám thân không còn mệnh căn (cái đó), lại từ nhỏ phải khúm núm hầu hạ người khác, tính tình vặn vẹo, một khi đắc thế liền càn rỡ, bất luận là chuyện táng tận thiên lương nào cũng dám làm. Cung nữ dù sao cũng là người của Nguyên Đức đế, nếu chuyện vụng trộm bị người bắt được, lập tức sẽ bị đưa đến Cực hình ty. Thế nhưng cưỡng hiếp mấy tiểu thái giám dung mạo thanh tú lại không như thế, ai cũng không tìm ra được nhược điểm nào. Thời gian lâu dần liền trở thành chuyện bình thường. Có vài tiểu thái giám lớn lên xinh đẹp, mong muốn có thể được cấp trên để mắt đến, một bước lên trời. Nhưng cũng có người giống như Xưng Tâm năm đó, tìm mọi cách trốn tránh.

Xưng Tâm thở dài trong lòng, Kiều Ngọc xác thực dáng dấp quá đẹp mắt, nếu phía sau có chỗ dựa, thậm chí là chủ nhân cũng được, người khác cũng không dễ dàng làm gì được y. Nhưng y chẳng có ai hết. Kiều Ngọc tính tình thật thà đáng yêu, nếu bị đối xử như vậy, liền giống như châu bảo long đong, mất đi hào quang vốn có.

Còn có thể thế nào? Hắn có thể che chở bao nhiêu liền che chở, rốt cuộc vẫn là không đành lòng.

Xưng Tâm lại cùng bọn hắn lá mặt lá trái, nhưng chính là nửa câu cũng không để lộ.

Đắc Phúc lạnh lùng nhìn Xưng Tâm, bóp cổ họng, dùng sức vỗ vai hắn một cái, làm như quan hệ rất tốt, quái gở nói: "Bọn ta biết, Xưng Tâm công công xưa nay là người có lòng tốt. Thế nhưng hôm nay nào giống ngày xưa, cũng đã là người của ngự thiện phòng, còn tự cho rằng vẫn là tâm phúc trong cung của Đức phi quá cố, không có bản lĩnh còn cậy mạnh, làm chút chuyện khiến cho bọn ta, cũng chính là cho nương nương của bọn ta không như ý, lúc đó đừng nói phúc khí, nói không chừng đến cả thân thể toàn vẹn cũng không còn".

Xưng Tâm nhìn hắn nở nụ cười, cương quyết đem tay Đắc Phúc kéo xuống, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Ừm, ta đã biết".

Lai Toàn suýt chút nữa bị câu này chọc cho tức chết, Đắc Phúc giữ lấy đệ đệ, hắn nói xong lời, nhìn thời gian không còn sớm nữa, dù đệ đệ có đang dục vọng thượng não cũng tuyệt không thể làm trễ nải việc của chủ tử, liền sai mấy tiểu thái giám mang theo năm thực hạp đầy ắp, bước ra khỏi ngự thiện phòng.

Xưng Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên khuôn mặt trầm tĩnh nhiều thêm một tia suy sụp, sai mấy tiểu thái giám nhóm lửa: "Đi đến phòng của ta, lấy một bộ quần áo sạch sẽ lại đây, bộ này ô uế, không thể mặc nữa".

Tiểu thái giám nọ nhìn Xưng Tâm mang vẻ ghét bỏ nhìn chỗ vai bị Vi Phúc vỗ qua, nhanh chóng chạy vọt ra ngoài, một câu cũng không dám nhiều lời.

Xưng Tâm tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, may mà Lương Ngọc không phải người của ngự thiện phòng, lại đánh bậy đánh bạ bị nhận nhầm, coi như Lai Toàn đem toàn bộ ngự thiện phòng trên dưới lật tung cũng tìm không được người, muốn truy ra đến Lương Ngọc, cũng phải tốn nhiều sức lực. Tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể cầu mong Lai Toàn sớm quên mất Lương Ngọc, từ đây không đụng mặt nữa.

Lúc này, Kiều Ngọc thay đổi quần áo, lén lén lút lút từ cửa sau chạy về Thái Thanh cung. Lần này y quả thực chậm trễ, đã qua thời gian vào cổng. Hai thị vệ canh cửa kia thoạt nhìn thiết diện vô tư, trên thực tế Kiều Ngọc chỉ cần lôi kéo ống tay áo của người tên Lục Chiêu kia, lắc trái lắc phải hai cái, Lục Chiêu liền nhịn không được mở cửa, để Kiều Ngọc đi vào.

Lúc y gần đi, Lục Chiêu sầm mặt xuống, âm u mà nhắc nhở: "Lần sau trở về sớm một chút, nếu còn kéo dài lâu như vậy, cứ dựa theo cung quy...."

Kiều Ngọc nghiêng mặt qua một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch như giấy. Y không nhớ rõ hết cung quy, chỉ nhớ mỗi điều là phải quỳ bao lâu, đánh bao nhiêu roi, chỉ vừa nghĩ tới, y đã cảm thấy cái mông nhỏ cùng đầu gối đều đau, thực sự là quá dọa người rồi, liền trợn tròn đôi mắt hỏi: "Cung quy, là...là thế nào?"

Lục Chiêu thầm thở dài trong lòng, không đành lòng dọa y, nhưng vẫn như cũ giả bộ thiết diện vô tư: "Tự ngươi phải rõ ràng, cung quy có bao nhiêu lợi hại".

Đợi Kiều Ngọc đi vào, người còn lại tên Từ Thần chọt hắn một cái: "Ai, ngươi làm sao luôn nhẹ dạ đối với tiểu thái giám này như thế, đừng nói chiếu theo cung quy xử phạt, đến hù người ta một chút thôi đã cảm thấy đau lòng".

Lục Chiêu chậm rãi nói: "Chỉ là một tiểu hài tử, còn không lớn bằng đệ đệ nhà ta, mỗi ngày lại phải luôn chịu khổ chịu cực, hà tất phải hù dọa y".

Vừa vào cửa, Kiều Ngọc sẽ kể cho Cảnh Nghiễn nghe những chuyện ở bên ngoài, đầu tiên là nói quả thị ở sân sau ngự thiện phòng vừa thơm vừa ngọt, còn nói đuổi chim thú vị thế nào, nói đến vui vẻ còn hoa tay múa chân minh họa, cầm một nhành tre vòng tới vòng lui, suýt chút nữa chọt vào mắt mình.

Cảnh Nghiễn sợ y làm bị thương chính mình, đoạt lấy cành tre trong tay y, lại lấy khăn mặt lau sạch bụi bẩn trên hai bàn tay, mới nhét vào mấy miếng điểm tâm. Kiều Ngọc quả nhiên quên chuyện mấy con chim, lại kể Xưng Tâm tốt thế nào thế nào.

Cảnh Nghiễn gần đây nghe quá nhiều chuyện có liên quan đến Xưng Tâm, không quá tình nguyện nghe tiếp, giơ tay ngắt một cái lên chóp mũi Kiều Ngọc, không nhanh không chậm lên tiếng: "Tiểu vô lương tâm, mới quen người tên Xưng Tâm kia có mấy ngày, lại nói về y huyên thuyên không ngừng, rốt cuộc là có bao nhiêu yêu thích người ta đây?"

Kiều Ngọc da dẻ vừa trắng vừa mỏng, ngay lập tức xuất hiện một vết hồng. Nếu là người khác nghe được Cảnh Nghiễn nói câu này, sợ là trong lòng thấp thỏm không yên. Kiều Ngọc lại không có, trong lòng chỉ tràn đầy oan ức, viền mắt hồng hồng, trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu: "Điện hạ, lại nói ta không lương tâm, chỗ nào chớ? Xưng Tâm chưởng sự là người tốt, không chỉ vì hắn đối tốt với ta, hơn nữa là vì hắn trước nay chưa từng nói xấu điện hạ, không có giống như mấy người kia".

Sau khi Thái tử bị phế truất, vì để lấy lòng Phùng quý phi, trong cung người người đều hận không thể giẫm một cước trên người Cảnh Nghiễn, chí ít cũng phải nói hắn trước đây không tốt cỡ nào. Chỉ có Xưng Tâm không như vậy, lại còn khuyên Kiều Ngọc đừng nghe mấy lời mây bay của người ngoài, cố gắng hầu hạ chủ tử cho tốt.

Nếu như lúc trước vốn dĩ có năm phần yêu thích Xưng Tâm, nghe xong lời này, Kiều Ngọc liền cảm thấy y cùng Xưng Tâm là đang đứng chung chiến tuyến, đều là người hiểu Thái tử, độ hảo cảm vèo một cái tăng lên tám phần.

Cảnh Nghiễn khẽ cau mày, mắt phượng hơi khép, rồi lại đi dỗ Kiều Ngọc, cẩn thận xoa xoa chóp mũi y, lại thổi thổi: "Ta biết tâm ý tiểu Ngọc, chỉ là ngươi có thể đi ra bên ngoài, quen biết người mới, mà ta lại không thể, đúng chưa?"

Kiều Ngọc ngẩn ra, kéo lấy ống tay áo Cảnh Nghiễn, vội vội vàng vàng muốn bám lên người hắn, còn giẫm phải giày người ta một cái, liên tục đảm bảo: "Ta sau này, liền, không nói...". Miếng bánh ngọt trong miệng còn chưa kịp nuốt, nghẹn đến khó chịu, ngay cả lời nói cũng không mạch lạc.

Y muốn cam đoan với Cảnh Nghiễn không bao giờ nói thế giới bên ngoài đặc sắc bao nhiêu nữa, sẽ cùng hắn đồng cam cộng khổ.

Đáy mặt Cảnh Nghiễn xẹt qua một tia cười ẩn ý, chọt chọt hai má căng tròn của Kiều Ngọc: "Không cần gấp, ta cũng muốn biết tiểu Ngọc ở bên ngoài đã gặp người nào, làm chuyện gì. Đúng rồi, mấy ngày trước thu dọn đồ đạc, nhặt được một ít món đồ hay hay, vừa vặn có thể cho ngươi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro