CHƯƠNG 19: ĂN VỤNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự thiện phòng bận rộn cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng coi như hái xong quả hồng, đựng đầy mấy cái sọt. Mặc kệ có quý giá hay không, chỉ cần là đồ trong cung thì đều phải đem cho chủ nhân nếm thử trước. Nhóm chưởng sự của ngự thiện phòng cố ý chọn mấy quả da mỏng thịt dày, bề ngoài bắt mắt, dựa theo danh sách các cung, bày biện mâm đựng trái cây tinh xảo.

Vì để biểu lộ tâm ý của ngự thiện phòng, không để các cung phải tự mình đến đòi, ngự thiện phòng sẽ phái tiểu thái giám đưa tới từng cung. Chuyện này so với hái quả hồng còn may mắn hơn, nếu có thể mang đến cho một chủ tử hào phóng, ban thưởng là không thể thiếu.

Mỗi thủ hạ được sủng ái của các chưởng sự đều đã nhận việc, chỉ còn lại một cái Trầm Vân cung không ai hỏi đến. Tuy rằng người trong cung cũng đoán Phùng quý phi không thể cứ như vậy mà rớt đài, Trầm Vân cung rồi sẽ lại được sủng ái, thế nhưng cũng không có ai bằng lòng bước vào chỗ xui xẻo này, cho dù là bên trên hay Phùng quý phi trách tội xuống, cũng đều không phải chuyện tốt lành gì.

Đến cuối cùng, trong tay Lưu chưởng sự chỉ còn mỗi một chỗ không an bày xong này, vừa vặn nhìn thấy Lưu Ngư đứng ở một bên, ngẫm nghĩ trong chốc lát, hiện tại còn chưa tiện chèn ép Xưng Tâm, vẫn là nên sai khiến một tiểu thái giám của đối thủ vẫn hay đối nghịch mình vẫn hơn. Ngay lúc này Lưu Ngư lại đi đến hành lễ: "Ngài có chuyện gì khó xử sao? Nô tài hiện đang nhàn rỗi, có thể vì ngài làm chân sai vặt".

Lưu chưởng sự ngừng một chút, nghĩ thầm chuyện này không thể trách mình, nói: "Ngươi mang mấy đĩa quả hồng này đến Trầm Vân cung, dâng cho Phùng nương nương". Lưu Ngư cúi đầu đáp một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên.

Trở lại Thái Thanh cung, Cảnh Nghiễn cùng Kiều Ngọc chia nhau ăn quả hồng y mang về. Quả hồng tính hàn, Kiều Ngọc từ nhỏ sức khỏe không tốt, ăn nhiều sẽ khó chịu, Cảnh Nghiễn không cho y ăn quá nhiều, chỉ để y nếm thử hai quả liền đem số còn lại cất. Nhưng Kiều Ngọc là một tiểu tham ăn, căn bản nhịn không nổi, thừa dịp buổi chiều Cảnh Nghiễn ở trong phòng đọc kinh, lén lút chạy tới chỗ giấu quả hồng ăn vụng.

Cảnh Nghiễn phát giác có chút không đúng, Kiều Ngọc thường ngày cực kì dính người, cho dù không có chuyện gì cũng quấn lấy Cảnh Nghiễn, muốn hắn trò chuyện với y, nhưng hôm nay gần nửa ngày cũng không thấy bóng dáng. Cảnh Nghiễn nhíu mày, gác lại quyển sách trên tay, hướng bên ngoài đi tìm.

Đúng như dự đoán, tại chỗ giấu quả hồng tìm được một con chuột nhỏ ăn vụng Kiều Ngọc.

Y làm chuyện xấu còn biết chút lanh lợi, ăn xong một quả liền vứt vỏ ở xa xa, lại đảo mắt nhìn trái nhìn phải quan sát một hồi, mới bắt đầu ăn tiếp một quả nữa. Có lẽ đợi lâu như vậy mà không có ai phát hiện, Kiều Ngọc liền an tâm lớn mật mà ăn.

Kiều Ngọc từ nhỏ đến lớn ăn uống chưa bao giờ thiếu thốn, nhưng từ khi vào Thái Thanh cung, đừng nói sơn trân hải vị, đến đồ ngọt cũng là Xưng Tâm lén lút đưa cho y mới có, hiếm khi có thể ăn một chút đồ mới mẻ như quả hồng, y không quản được tính trẻ con, tham ăn một chút cũng không phải chuyện gì lớn.

Cảnh Nghiễn bình tĩnh đứng ở cách đó không xa nhìn Kiều Ngọc hồi lâu, mắt thấy y ăn hai ba quả liên tục còn chưa chịu ngừng, rốt cuộc, Kiều Ngọc che miệng ợ một tiếng no nê, đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, nhìn thấy Cảnh Nghiễn.

Kiều Ngọc vội vã bịt tai trộm chuông, đem vỏ hồng đá đá giấu ra phía sau, lập tức đứng lên, không dám ngẩng đầu. Có một chút, à không phải, là nhiều nhiều chút, sợ sệt.

Cảnh Nghiễn đến gần vài bước, nửa ngồi xổm xuống, đối mặt với Kiều Ngọc. Tròng mắt hắn thâm thúy đen đặc, mí mắt hạ xuống che đi hơn nửa, Kiều Ngọc tiểu ngốc nghếch nhìn không ra bên trong là vui hay là phẫn nộ.

Cách rất gần, khiến Cảnh Nghiễn có thể ngửi thấy mùi quả hồng ngọt ngào tràn đầy trên người Kiều Ngọc. Thật ngọt, giống như Kiều Ngọc.

Cảnh Nghiễn nhẹ giọng hỏi: "Quả hồng ăn ngon không? Trách ta không cho ngươi ăn?". Lúc hắn nói lời này, âm thanh nhỏ nhẹ không khác gì thường ngày, thế nhưng Kiều Ngọc có thể nghe ra, Thái tử quả thực giận rồi.

Kiều Ngọc hơi co người sang một bên, dáng dấp vô cùng đáng thương, hiếm thấy nghiêm túc cùng Cảnh Nghiễn đảm bảo: "Điện hạ, điện hạ đừng nóng giận, đều là ta ham ăn, quá ham ăn rồi, sau này, sau này, không bao giờ ăn vụng nữa".

Bởi vì quá sốt sắng, y vô thức liếm liếm ngón tay cái, ngọt ghê, sau đó nhịn không được liếm thêm mấy cái. Tựa hồ ý thức được hành động của mình châm dầu vào lửa, sai càng thêm sai, tội không thể tha, Kiều Ngọc vội vã giấu ngón tay của mình, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi: "Quả hồng ăn không có ngon, một chút cũng không ngon, ngài đừng giận mà, cứ, cứ mắng ta được rồi".

Kiều Ngọc trước giờ nghịch ngợm đã quen, bất kể là ở nhà hay tại đông cung, đều đã quen thói coi trời bằng vung. Bởi vì y biết, cho dù là tổ mẫu hay Thái tử, cũng đều không phải thật sự tức giận. Mà nếu bọn họ thực sự nổi giận, Kiều Ngọc liền hận không thể co thành quả cầu, y không sợ bị mắng, chỉ hy vọng họ tha thứ cho mình.

Cảnh Nghiễn nhìn bộ dạng của y, cũng không còn biện pháp gì, bị tức đến nở nụ cười. Có điều hắn dùng ống tay áo che nửa khuôn mặt, Kiều Ngọc lại đang cúi đầu nhận sai, cho nên không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.

Cảnh Nghiễn im lặng một lúc lâu không lên tiếng. Kiều Ngọc chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá gian nan, càng ngày càng căng thẳng. Y thấy chết không sờn, nhắm chặt hai mắt đưa đầu về phía trước, bày ra bộ dạng không biết sợ: "Nếu ngài, nếu là mắng không hết giận, vậy, vậy có thể búng trán ta, nhéo mũi, bấm mặt, cũng đều được".

Nói tới chỗ này, thanh âm run lên: "Ta, ta không có sợ đau! Ngài không cần, không nên tức giận nha, giận quá sẽ khó chịu đó". Trên đời này, thứ y không muốn nhất, chính là làm Thái tử khổ sở.

Cảnh Nghiễn cười nói: "Đánh ngươi làm cái gì? Có thể khiến ta dễ chịu hay sao? Đến lúc đó khóc rồi, ta còn phải đi dỗ, tự tìm việc cho mình hay gì?"

Kiều Ngọc còn chưa dám mở mắt, y mềm giọng nói: "Vậy ngài không giận ta nữa? Vậy sau đó cũng không thể, không thể tự mình dỗi nữa nha!".

Cảnh Nghiễn thay y sửa sang lại mũ đội đầu méo xệch, phát hiện góc áo Kiều Ngọc không biết khi nào bị rách một mảng, lộ ra tầng tầng bên trong đều là áo cũ xám xịt.

Thái phủ giám đối với Thái Thanh cung luôn luôn chậm trễ, phần lệ không đủ lại còn chậm chạp không đưa đến, bây giờ đã lập đông, thế nhưng than sưởi cùng quần áo chống lạnh đều không có đưa tới. Kiều Ngọc sợ lạnh, nhưng cũng không có oán giận với Cảnh Nghiễn. Y biết oán trách cũng vô dụng, ngược lại làm cho Thái tử không vui, cho nên tự mình mặc thêm mấy bộ quần áo mùa thu, bên ngoài che bằng áo khoác rộng, cả người liền mập lên không ít.Kiều Ngọc là một tiểu hài tử vô cùng vô cùng đáng yêu.

Cảnh Nghiễn phủi đi tro bụi trên cổ y, cũng không giận dỗi với y nữa, ung dung thong thả nói lời lừa gạt: "Cũng không phải không tức giận. Ngươi vừa mới lừa ta, không có làm được chuyện đã đáp ứng ta. Vậy đi, bây giờ chúng ta lập một cái ước định, từ hôm nay đến ngày mai, ngươi không được khóc, bằng không chính là lại tiếp tục lừa gạt ta, ta sẽ càng tức giận hơn".

Kiều Ngọc vừa nghe, lỗ tai tựa hồ dựng thẳng, vội vội vàng vàng níu lấy ống tay áo Cảnh Nghiễn, hỏi: "Có thật không? Chỉ cần không khóc là được rồi?".

Y bây giờ lớn rồi, không giống lúc nhỏ dễ rơi nước mắt nữa, trừ phi thật sự có chuyện rất buồn rất buồn, nếu không sẽ không khóc đâu. Kiều Ngọc đếm đếm trong lòng, mình đã rất lâu rồi không có khóc nha.

Cảnh Nghiễn khẽ mỉm cười, gật đầu. Kiều Ngọc hoan thiên hỉ địa đáp ứng, tin chắc mình có thể hoàn thành, Thái tử nhất định sẽ không tức giận nữa, cả người liền hoạt bát trở lại.

Cảnh Nghiễn nửa khép đôi mắt phượng, tỉnh táo nhìn bóng lưng không ngừng nhảy nhảy nhót nhót của Kiều Ngọc, nghĩ đến ước định vừa rồi. Trẻ nhỏ không nghe lời phải dạy thế nào?

Vậy để cho y nếm thử một bài học mới có thể nhớ kĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro