CHƯƠNG 36: CHỮ PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung tuy có nhiều người hầu, nhưng kẻ thông minh lanh lợi vẫn là số ít, bên cạnh Nguyên Đức đế vốn đang thiếu một nô tài tay chân nhanh nhẹn lại hiểu ý người. Xưng Tâm tướng mạo tốt, mi thanh mục tú, da dẻ như ngọc, Nguyên Đức đế trước nay luôn thích nô tài bộ dạng xuất chúng theo hầu, thêm vào hắn ít nói lại vô cùng quy củ, không đợi qua hết năm, Xưng Tâm liền bị điều đến hầu hạ.

Nội cung trên dưới, ngoại trừ lãnh cung và Thái Thanh cung, xung quanh đều rất náo nhiệt, treo đèn kết hoa. Kiều Ngọc cùng Cảnh Nghiễn cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều nghĩ cách bày trí Thái Thanh cung. Điển cấp thự cho đồ ít, nhưng may còn có Xưng Tâm ở bên ngoài hỗ trợ, cộng thêm mấy thứ Cảnh Nghiễn lén lút cho người mang vào.

Xưng Tâm vốn là người của ngự thiện phòng, một khi thăng chức trở thành người bên cạnh Nguyên Đức đế thì giống như cá chép vượt long môn, lập tức sẽ được xuất hiện ở trước mặt vị quý nhân quyền cao chức trọng nhất trong cung. Không nói đến mỗi tên chưởng sự đều nịnh bợ hắn, ngay đến tổng quản ngự thiện phòng đều phải cho hắn mấy phần mặt mũi, để Xưng Tâm tự mình chọn ra chưởng sự kế nhiệm. Người đó trước kia là thái giám trong cung của Đức phi, tên Huệ Tuyền, làm người láu lỉnh tham tài, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, lại giỏi xem xét thời thế, Xưng Tâm rất yên tâm về hắn, ít nhất lúc mình còn ở bên trên áp chế, Huệ Tuyền sẽ quan tâm Lương Ngọc một chút.

Kiều Ngọc vội vàng tô đèn lồng, viết chữ Phúc, còn muốn vẽ môn thần ở trên ván cửa, tuổi tác y còn nhỏ, luyện chữ không chăm chỉ, lực đạo cổ tay không đủ, đem so với chữ của Cảnh Nghiễn liền có vẻ cong vẹo, không dễ nhìn lắm.

Y lại cảm thấy mình viết rất tốt, còn rất đắc ý, trong lúc vô tình nhìn thấy chữ Phúc của Thái tử, bị đả kích lớn, bám vào ống tay áo của Cảnh Nghiễn hỏi: "Điện hạ, chữ viết của ta thế nào?"

Cảnh Nghiễn cúi đầu tỉ mỉ nhìn một hồi, chẳng hề qua loa, mà rất nghiêm túc nói: "Nếu là người khác hỏi ta, ta chắc chắn sẽ kêu hắn đổi một vị tiên sinh nghiêm khắc hơn chút, học lại từ đầu cách cầm bút tĩnh tâm".

Kiều Ngọc ý muốn rơi lệ đều đã có.

Cảnh Nghiễn lại hốt nhiên nở nụ cười, đem y ôm vào lòng, đứng trước đôi câu đối, dán vào bên tai Kiều Ngọc nói: "Nhưng mà, tiểu Ngọc không phải là người khác, là tiểu Ngọc của ta...". Hắn dừng một chút, lấy ngón tay sờ lên nét bút ngã trái ngã phải: "....ta liền càng xem càng thấy đáng yêu. Mấy chỗ này đều rất tốt, có sinh khí hoạt bát, ở phía sau nếu vẽ thêm một tiểu phúc oa thì càng tốt".

Đây là lời nói thật lòng, hắn cũng không phải khoan dung, mà thật sự là càng xem càng yêu thích, cảm thấy trên đời ngoại trừ Kiều Ngọc, không ai có thể viết ra được chữ Phúc khả ái như vậy.

Chắc là bị váng đầu (đây là lời tác giả :v)

Vì phòng ngừa người khác bắt chước nét chữ, từ nhỏ Cảnh Nghiễn đã luyện bốn năm loại phong cách viết chữ hoàn toàn khác nhau, mỗi kiểu chuyên dùng để xử lý một loại hình công việc, không dễ dàng bị người ngoài biết được. Nhưng bây giờ vì đùa Kiều Ngọc, ngược lại đều đem viết ra hết, để y tự mình chọn kiểu muốn học.

Ngoài ý muốn chính là, Kiều Ngọc tuy rằng ngây thơ hoạt bát, lại chọn kiểu chữ đoan chính cẩn thận nhất, cũng không thể sai lầm nhất, chính là loại mà Cảnh Nghiễn bình thường biểu diễn cho Nguyên Đức đế xem.

Cảnh Nghiễn không ngờ tới, hắn hỏi một hồi lâu, Kiều Ngọc mới xoay người, xấu hổ nói lời thật lòng: "Trước kia Thái phó (thầy của Thái tử) khen chữ ngài viết thật là đẹp, ta cũng rất yêu thích, hiện tại có cơ hội, đương nhiên, đương nhiên là muốn học".

Cuối cùng lại thêm một câu: "Trước đây cũng muốn xin ngài dạy cho ta, nhưng mà điện hạ quá bận rộn".

Bận đến nỗi y không nỡ cầu Cảnh Nghiễn làm lỡ thời gian để đến dạy mình, mà là mong Thái tử có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Thực ra với Cảnh Nghiễn mà nói, chữ của mình không nên để người khác mô phỏng theo, để ngừa vạn nhất, nhưng hắn lại dường như quên mất chuyện này, nhẹ nhàng nặn nặn vành tai Kiều Ngọc, mắt phượng khẽ khép, "Nếu muốn học, phải học cho tốt, ta không phải là một tiên sinh tốt tính đâu".

Kiều Ngọc dùng sức gật gật đầu.

Y trước nay học tập không giỏi, một là sợ chịu khổ, hai là không có hứng thú. Nhưng bây giờ không giống, với y mà nói, cùng Thái tử làm bất cứ chuyện gì đều không thể tính là chịu khổ, mà điều Kiều Ngọc có hứng thú lớn nhất, chẳng qua chỉ là A Từ của y thôi.

Bởi vì có hứng thú và thời gian rảnh rỗi, mấy ngày kế tiếp, Kiều Ngọc luyện viết mấy chữ "Phúc Lộc Thọ" cùng rất nhiều lời cát tường đã ra hình ra dáng.

Buổi tối ngày hai mươi chín tháng chạp (đã sửa mốc thời gian cho chương trước), Nguyên Đức đế cho bày tiệc tối bên Phù Thúy hồ, mời đủ loại quan lại triều chính, mang theo nữ quyến trong nhà cùng hưởng thánh ân.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, chân trời chất đầy những áng mây nhuốm ráng đỏ, Phù Thúy hồ sóng nước lấp loáng, hàng cây hai bên đã trơ trụi lá, soi bóng xuống mặt hồ, cái bóng thật dài chập chờn lung lay. Trên Phù Thúy hồ có mấy toà cầu đá hình vòm vắt ngang, tên gọi Minh Phi, hình dáng như phượng hoàng giương cánh muốn bay.

Ở Đại Chu nam nữ không thể cùng ăn chung bữa, tiệc rượu của Nguyên Đức đế cùng quần thần được bày trên cầu Minh Phi, chỗ kia có vị trí tốt nhất, có thể vừa dùng tiệc vừa xem phong cảnh, chỉ tiếc gió có chút lớn, Xưng Tâm phụ trách quản lý lọng che chắn gió, không thể để Nguyên Đức đế chịu lạnh.

Lúc này đã sắp hết năm, vì để Nguyên Đức đế yên tâm, tự nhiên không thể nói tin xấu, thậm chí trọng thần trong triều đều âm thầm giấu nhẹm mấy "chuyện tốt", trong buổi tiệc tối nay chỉ nói việc vui mừng.

Nói tới một nửa, đương lúc Nguyên Đức đế đã hơi say trong tiệc rượu, xa xa truyền đến thanh âm của thái giám, nói là Phùng quý phi đã ở bên cầu đợi hơn nửa canh giờ, chỉ cầu có thể trải qua đêm nay cùng bệ hạ.

Nguyên Đức đế bưng chén ngà voi, uống một ngụm rượu, chỉ do dự trong nháy mắt, liền gọi Phùng quý phi trở lại. Hắn có lẽ cũng không phải thích Phùng Nam Nam nhất, nhưng Phùng Nam Nam xinh đẹp lại tri kỷ, bất luận làm cái gì đều hợp tâm ý của hắn, lúc ở bên nhau vẫn là thoải mái.

Phùng quý phi mặc một thân váy lụa mỏng thêu hoa hải đường hồng, khoác một cái áo choàng làm từ lông bạch hồ, làn váy thật dài, bước đi lay động, mềm giọng chào hỏi cùng chư vị đại thần ngồi ở đây, mới ngồi ở bên người Nguyên Đức đế, tự nhiên mà tiếp nhận việc hầu hạ.

Vừa thấy Phùng Nam Nam vẫn được sủng ái như trước, Phùng Thừa cơ hồ lập tức thở phào một hơi, mặt mày hớn hở rời ghế ngồi, đến bên cạnh Nguyên Đức đế dập đầu một cái, vui vẻ nói: "Bệ hạ, thời gian trước Nam Cương đại thắng, đều dựa vào một vị thiếu niên anh hùng mới đầu quân, thâm nhập trại địch, cắt lấy thủ cấp của thủ lĩnh quân địch".

Nguyên Đức đế không nhanh không chậm hỏi: "Ồ? Mới vào quân? Cho dù là lão binh cũng chưa chắc có thể ung dung, lá gan này của hắn từ đâu mà tới?"

Phùng Thừa đã sớm nghĩ xong tất cả, hắn trả lời: "Vị anh hùng này tên Hạ Tuyết Thanh, gia đình hắn vốn là mở tiêu cục, không ngờ gặp phải bọn giặc Nam Cương cướp đốt giết hiếp, người trong nhà toàn bộ chết sạch, chỉ còn lại một mình hắn, mặt cũng bị thiêu hủy, cổ họng bị khói huân đến khàn, có thù sâu như biển với người Nam Cương, vì giết địch báo thù, ngay cả tính mệnh đều không để trong lòng. Thần thậm chí tận mắt nhìn thấy hắn lập lời thề độc, không diệt sạch mười tám bộ lạc của Nam Cương, chết sẽ xuống tầng mười tám địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh."

Nguyên Đức đế quả nhiên nở nụ cười, nói liền ba tiếng "Tốt!", lại nói: "Trên đời này trung thần tướng tài nhiều biết bao, phía Nam có Hạ Tuyết Thanh, phương Bắc trẫm cũng sắp xếp xong xuôi, là một thị vệ tên Lục Chiêu, đối với hành quân đánh trận rất có kiến giải, bị vây hãm ở thâm cung quả thực là chà đạp mỹ ngọc lương tài."

Phùng Thừa âm thầm cắn răng, cũng không dám nói nhiều một câu.

Mà Nguyên Đức đế tựa hồ cảm thấy Phùng Nam Nam hầu hạ đủ rồi, giương mắt nói: "Hôm nay là ngày tháng tốt, mẫu thân ngươi cũng tới, không cần ở bên này hầu hạ, đi thăm nàng một chút đi".

Phùng Nam Nam mỉm cười đáp lại, đáy mắt lại không có một tia vui mừng, nàng đi theo phía sau Xưng Tâm, xuyên qua vài cây cầu, mới tới tiệc rượu của nữ quyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro