(Chương 15--15.1-15.5+16--16.1-16.11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Huấn luyện quân sự

15.1

"Ba, quần áo này của ba không tồi nha, màu mận chín, hiếm khi thấy ba mua quần áo sang trọng như vậy."

Lục Minh Hiên cầm một bộ quần áo từ sô pha lên, khoa tay múa chân ra hiệu cho Lục Tranh, "Mặc vào cho con nhìn thử đi."

"Đừng làm loạn, ở yên một bên đi."

Lục Tranh tránh khỏi cánh tay đang múa loạn của con trai.

"Đây là ba mua mà còn ngượng ngùng sao? Thật đó, ba, rất đẹp nha."

Lục Tranh bất lực nhíu mi, thậm chí cũng không thèm liếc mắt một cái.

"Cái này không phải ông Lục mua, đây là lần trước cô Lâm gửi tới."

Dì Trương vừa dọn dẹp nhà cửa vừa nói, một bên nhìn sắc mặt Lục Tranh.

"Tiểu Hiên, cùng ba ba con trò chuyện đi, ba ba con lại đang nhớ mẹ con đấy."

Nghe dì Trương nói xong, Lục Minh Hiên bỏ quần áo trong tay xuống, ngồi bên cạnh ba ba: "Ba, cô Lâm kia, có phải đang theo đuổi ba không?"

"Con đừng nói bậy, suy nghĩ linh tinh gì đó đứa nhỏ này."

Lục Tranh cầm tờ báo bên cạnh lên, không biết là vì che dấu hay thẹn thùng.

"Ba, nếu con là người phụ nữ đó, con cũng sẽ theo đuổi ba nha."

Lục Minh Hiên tự nhủ.

"Tuy rằng ba đã năm mươi, nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ trung a, sự nghiệp lại thành công, ngoại trừ có con ra, cũng coi như là không có vướng bận gì, chính là thời kì hoàng kim của đàn ông nha, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không có gì kỳ lạ hết."

"Càng nói càng thái quá, con không có việc gì đúng không, đi đi, đi chỗ khác chơi, đừng có ở đây nói nhảm."

Lục Tranh xua tay đuổi người.

"Con nói thật mà."

Lục Minh Hiên không để ý tới thái độ của ba.

"Ba không cần cảm thấy có lỗi với mẹ, theo lý mà nói mẹ đã mất nhiều năm rồi, ba xem đi, từ khi con còn nhỏ..."

Lục Minh Hiên còn khua tay múa chân diễn tả một chút.

"Bây giờ đã lớn đến chừng này, ba trước sau vẫn giữ mình trong sạch, hiện tại cũng là lúc nên nghĩ cho tương lai của chính mình rồi. Con ở với ba, có thể ở bên chăm sóc ba được bao lâu, qua mấy năm nữa con cũng phải kết hôn không phải sao, vậy ba ở một mình thì làm sao đây?"

"Ba nói nè, đứa nhỏ ngốc này hôm nay có phải uống lộn thuốc rồi không hửm?"

Lục Tranh ngước mắt nhìn con trai, "Nói một câu diễn một câu, con rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Có thể nói gì a. Đâu thể bởi vì con không còn mẹ, ba không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh sao? Đã là gia đình đơn thân hai mươi năm rồi, ba có phải hay không cũng nên suy xét cho con một gia đình hoàn chỉnh nha."

Lục Minh Hiên lại nói tiếp.

"Ba, đã đến lúc nghĩ về chuyện riêng tư cả đời rồi, ba giải quyết xong, con trai ba cũng yên tâm tìm bạn gái, không phải sao. . . . . ."

15.2

Lục Tranh quay sang một bên, nói rất nghiêm túc: "Lục Minh Hiên, gần đây con lại gặp rắc rối nữa rồi hả?"

"Ba, ba còn sung sức sao?"

Lục Minh Hiên vẻ mặt uể oải.

"Nói chung lại là con quan tâm, quan tâm đến ba thôi, sao lại là con gặp rắc rối rồi nói sang chuyện khác? Vậy ba nói xem, bộ quần áo kia là thế nào? Cô Lâm kia. . . . . . Là ý gì a? Chẳng lẽ cô ấy hiến dâng tình yêu giúp đỡ người khó khăn, còn tặng ba quần áo cho ấm áp ?"

Lục Tranh chăm chú nhìn con trai: "Mới vừa không phải còn nói, để ba nghĩ lại tương lai chính mình sao? Như thế nào xoay người liền thay đổi sắc mặt vậy?"

Lục Minh Hiên rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Đúng vậy, nếu gặp đúng người, ba có thể. . . . . . Nhưng, nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì?"

Lục Tranh khóe miệng mỉm cười hỏi.

Lục Minh Hiên nhướng mắt, do dự một hồi: "Nhưng cô ấy không hợp. . . . . ."

"Tại sao lại không thích hợp?" Lục Tranh hỏi.

"Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . . Như thế nào cũng đều không thích hợp." Lục Minh Hiên ậm ừ nói.

"Con trai ngốc của ba ơi, ba ba nói muốn cùng cô ấy ở bên nhau khi nào đâu?"

Lục Tranh đến gần Lục Minh Hiên.

"Con nghe tin đồn nhảm nhí này từ đâu vậy chứ?"

Lục Minh Hiên rũ mắt, uể oải nói: "Thành thật mà nói, hôm trước con thấy ba cùng cô ấy đi dạo ở trung tâm thương mại, hôm nay trong nhà lại có nhiều quần áo cô ấy tặng, con còn cần nghe ai nói gì sao?"

Lục Tranh sửng sốt, sau đó mỉm cười, xoa đầu con trai một chút: "Con trai ba cũng không đến nỗi ngốc a, hôm nay như thế nào lại luôn nói chuyện ngây ngốc thế này? Con trai, ba ba hỏi con, con tin tưởng ba ba sao?"

Lục Minh Hiên không nói lời nào chỉ gật gật đầu.

"Tin thì tốt rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Lục Tranh đứng lên, bất đắc dĩ cười cười, "Ở trong lòng ba ba, mẹ con là người rất quan trọng, con càng quan trọng."

Nói xong liền cầm áo khoác ra cửa.

15.3

Ký túc xá trường học.

"Này này này, cậu nghe nói chưa? Mọi người đều nghe nói chưa?"

Ngô Di, biệt danh "Di vô song", vẻ mặt bí hiểm xông vào.

"Tôi nói cho mấy cậu một tin, đừng đùa nữa, sao còn tâm trạng chơi game?"

"Làm sao vậy? Mẹ vợ cậu mang thai?"
Có người pha trò.

"Cút đi."

Ngô Di kéo ghế ngồi xuống.

"Tôi nghe thấy một tin tức chấn động, các bạn cùng lớp, các cậu có nhớ khi nhập học chúng ta vẫn chưa có huấn luyện quân sự không?"

"Nhớ rõ a, năm đó có nơi cần cứu trợ thiên tai, quân đội đều đi cứu trợ hết rồi, vì thế không đủ nhân lực nên cũng bỏ qua khóa huấn luyện quân sự còn gì."

Giang Thụy Tề nhanh chóng vừa nhấp bàn phím và chuột, vừa trả lời.

"Đang yên đang lành cậu lại nhắc đến điều này làm gì?"

"Bỏ qua? Mấy cậu tưởng dễ thế à."

Ngô Di bộ dáng đối mặt với thảm họa sắp xảy ra.

"Chúng ta phải học bù trước khi tốt nghiệp. Văn phòng khoa đã có thông báo, tháng tới, đợt huấn luyện quân sự sẽ kéo dài một tháng, không không không, lần này được gọi là 'Huấn luyện quân sự mở rộng', và không ai có thể chạy thoát được. Các đồng chí à!"

Cuộc nói chuyện quả thực làm vài đứa đang chơi game phải tạm đình chỉ động tác tay, nhất trí cùng quay đầu lại nhìn Ngô Di.

Ngô Di bị nhìn đến tức giận: "Các cậu đừng nhìn tôi như thế, thông báo này cũng không phải tôi đề ra nha, tôi chỉ là tốt bụng thông báo cho các cậu một tiếng thôi."

15.4

Quả thực, không đến buổi chiều, thông báo đều được gửi đến từng sinh viên năm cuối, mọi người đều than phiền nhưng không làm gì được, cũng không ai dám trốn tín chỉ.

Sáng hôm sau, tất cả các sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp sẵn sàng xuất phát, ai nấy cũng đều than khổ thấu trời.

"Vài lời thôi, tôi La Thiếu Dương, là người hướng dẫn huấn luyện quân sự mở rộng lần này của các cậu."

Trung đội trưởng mặc quân phục đứng trước đội của Lục Minh Hiên.

"Nói một chút những việc cần chú ý, sau đó các cậu có ba mươi phút sửa soạn lại bên trong, sau ba mươi phút tập hợp tại chỗ này, không được trễ một giây, đều nghe rõ chưa?"

"Đã biết."

"Nghe rõ. . . . . ."

La Thiếu Dương không khỏi cau mày trước những giọng nói thưa thớt.

Trở lại ký túc xá, Lục Minh Hiên gấp gáp nằm trên giường, kéo dậy cũng không được.

"Nhanh thu dọn lại đi, nửa tiếng nữa còn phải đi tập hợp."

"*** tập hợp gì chứ."

Lục Minh Hiên nhắm mắt lại không thèm mở miệng.

"Tiểu thiếu gia ta mệt chết rồi, ** 6 giờ sáng đã phải thức dậy lăn lộn đến bây giờ còn không cho nghỉ ngơi."

Những người khác cũng mồm năm miệng mười oán giận, năm cuối muốn tốt nghiệp, trường học thế nào lại đem bọn họ đi huấn luyện quân sự chứ, thật là khôi hài đến cực điểm.

15.5

Nửa tiếng sau, La Thiếu Dương đứng trước đội ngũ, nhìn đám tân binh trước mặt quân trang không chỉnh tề, kẻ thất thần, kẻ không đứng dậy, mặt lộ vẻ tức giận, đôi mắt thoáng nhìn, phát hiện một bóng người trộm lặng lẽ chạy tiến vào đội ngũ.

"Cậu, ra ngoài."

La Thiếu Dương chỉ vào bóng người vừa đi vào.

"A."

Lục Minh Hiên nhìn trái nhìn phải.

"Em?"

"Đúng vậy, ra khỏi hàng."

La Thiếu Dương khí phách lớn tiếng nói.

"Vì sao đến trễ?"

"Em ngủ quên, không biết thời gian, nên đến trễ."

Lục Minh Hiên đứng tại chỗ.

"Bước ra khỏi hàng!"

Gầm lên giận dữ.

Lục Minh Hiên bất cần đời nhìn người hướng dẫn trẻ tuổi trước mặt, nhìn nhau ba giây, rồi đi tới trước đội.

"Tôi nói ba mươi phút tập hợp, cậu không nghe được sao?"

La Thiếu Dương hỏi cậu.

"Nghe được, em nói em ngủ quên rồi, không biết thời gian, thầy không nghe được sao? Huấn luyện viên."

Lục Minh Hiên nói.

"Cậu đến trễ cậu còn đúng sao?"

"Em chưa nói em đúng a."

"Vậy cậu còn nói lý làm gì?"

"Là thầy hỏi em a, em trả lời vấn đề của thầy, là sai sao?"

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, bạn học Lục Minh Hiên thành công bị giáo viên hướng dẫn lấy làm điển hình, phạt hít đất 50 cái.

"Khốn kiếp, tên khốn kiếp, râu còn chưa mọc, dám chơi đùa với ông đây."

Lục Minh Hiên vừa mắng vừa xoa xoa cánh tay đau nhức.

"Ngày đầu tiên liền kết giao với giáo viên hướng dẫn."

Giang Thụy Tề lộ vẻ mặt thương cảm.

"Anh em, một tháng này cậu phải chịu khổ rồi."

Lục Minh Hiên suy nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái, liền kéo Giang Thụy Tề chạy ra ngoài.

"Cậu làm như vậy, nếu bị huấn luyện viên phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt đấy."

Giang Thụy Tề hạ giọng.

"Bắt được thì bắt, bắt được thì tôi nhận, chắc không bị phát hiện đâu, dù sao cũng có cơ hội xả hết giận đúng không."

Lục Minh Hiên nhỏ giọng nói.

"Cậu sợ thì quay về đi, coi như cậu không biết gì hết, tôi sẽ tự mình làm."

"Mẹ kiếp, cậu đang nói tiếng người sao?"

Giang Thụy Tề nói.

"Người anh em, tôi là người không nghĩa khí vậy sao? Chuyện lớn như vậy, không phải chỉ bị phạt thôi sao, thật tầm thường."

"Suỵt."

Lục Minh Hiên để một ngón tay lên miệng, nghe thấy âm thanh truyền đến từ cửa sổ trên đầu.

"Anh ta đi tắm, cậu canh chừng, tôi sẽ trèo qua cửa sổ đó."

Dứt lời, Lục Minh Hiên nhảy vào cửa sổ đang mở bên cạnh, chỉ mất hai phút, lại nhảy ra ngoài, hướng Giang Thụy Tề đắc ý giơ ngón cái lên.

"Trong buổi huấn luyện buổi chiều, anh ta sẽ xấu hổ cho coi, để xem anh ta làm sao bây giờ."

Lục Minh Hiên thản nhiên giơ tay lên, "Cùng tiểu đậu hũ, chờ xem."

Lục Minh Hiên không chú ý, lúc bọn họ ngồi xổm ở chân tường, La Thiếu Dương đã lén lút ló đầu ra và phát hiện bọn họ, chứng kiến toàn bộ quá trình Lục Minh Hiên bôi đậu hủ thúi lên quân phục của mình.

"Quả thực không có mặc quân phục."

Giang Thụy Tề nhỏ giọng nói thầm.

"Cậu thành công nha."

"Cái kia có là gì a, tiểu gia ta đã ra tay mà."

"Hai người các cậu, đang lầm bầm cái gì?"

La Thiếu Dương bước đến trước mặt Giang Thụy Tề và Lục Minh Hiên.

"Nói to lên để mọi người cùng nghe."

"Tụi em nói, huấn luyện viên."

Lục Minh Hiên mắt nhìn thẳng thanh âm dõng dạc vang dội.

"Thầy thật đẹp trai!"

Toàn đội ồ lên cười vang.

La Thiếu Dương nhàn nhạt cười một chút: "Lục Minh Hiên, huy hiệu của cậu đâu?"

Lục Minh Hiên cúi đầu nhìn xuống, thấy huy hiệu của mình đã rơi từ lúc nào, khiêu khích nói: "Quên mang theo, huấn luyện viên, thầy quân phục còn không mặc, sao có thể quản em không đeo huy hiệu a?"

Ai ngờ La Thiếu Dương đưa tay ra, huy hiệu của Lục Minh Hiên đã xuất hiện trước mặt.

"Chuyện này. . . . . ."

"Muốn biết chuyện gì đang xảy ra?" La Thiếu Dương hỏi, sau đó tức giận nói.

"Tôi còn muốn biết, quân phục của tôi là chuyện như thế nào?"

Lục Minh Hiên sững sờ không phản ứng lại.

"Hai người các cậu, không phải thích ngồi xổm ở chân tường sao?"

La Thiếu Dương chỉ tay ra sân thể dục.

"Hiện tại nhảy ếch cho tôi, đến khi tôi nói dừng lại mới thôi."

Trong đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tháng, bạn học Lục Minh Hiên cùng huấn luyện viên đọ trí đọ sức cùng nhau, tuy rằng đánh trận nào thua trận đó, nhưng vẫn như cũ càng thua càng đánh, tuyệt không nhận thua.

Một tháng sau, cậu lê thân thể và tinh thần kiệt quệ về nhà chữa thương, không nghĩ tới, lại bị ba ba làm cho choáng váng.

Chương 16: Vô lễ với người lớn

16.1

Vừa vào đến nhà đã thấy Lâm Mẫn đeo tạp dề dọn chén đũa, nhìn thoáng qua thấy Lục Minh Hiên, đang vô cùng xấu hổ: "Tiểu Hiên, con về rồi sao? Nghe ba con nói con đi tham gia huấn luyện quân sự, mệt chết rồi đúng không?"

"Ba, chuyện này là sao?"

Lục Minh Hiên lạnh lùng nhìn Lục Tranh.

"Có chuyện gì, con lại đây ba nói cho con biết, đây là. . . . . ."

Lục Tranh chưa kịp nói xong, Lục Minh Hiên đem ba lô ném xuống đất, hung hăng ngắt lời: "Còn nói gì nữa, trước khi con đi ba đã hứa với con cái gì?"

"Con rống cái gì?"

Lục Tranh bước nhanh đến trước mặt Lục Minh Hiên, "Con đang làm cái gì?"

Bị ba mắng, Lục Minh Hiên mất hết can đảm đáp lại, cố chấp không chịu nhìn ba.

"Nhanh lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, xem con dơ thế nào kìa." Lục Tranh nhẹ giọng, "Có chuyện gì chút nữa ba nói cùng con sau."

Vừa nghe lời này, Lục Minh Hiên cảm thấy khó chịu, hốc mắt đỏ bừng, căm giận xách ba lô lên, trừng mắt nói: "Không cần ba quan tâm đến con, chỉ cần quan tâm đến bản thân ba là được."

Nhìn bộ dáng ủy khuất của con trai, lời nói răn dạy ở bên miệng nhưng Lục Tranh không nhẫn tâm nói ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Sự việc không phải như con nghĩ."

"Được rồi, con chờ ba giải thích, xem ba sẽ giải thích như thế nào."

Lục Minh Hiên lướt qua Lâm Mẫn lên lầu cũng không quay đầu lại.

16.2

"Hết giận chưa?"

Lục Tranh nhìn con trai từ phòng tắm đi ra, buồn cười nói: "Tức giận không ít nha."

Lục Minh Hiên không thèm để ý tới ba, cố ý ngồi ghế cách xa ba mình, cúi đầu lau khô mái tóc ướt sũng, không một tiếng động.

"Con biết cô ấy là ai sao?"

Lục Tranh mở miệng.

"Con thật sự không nhớ sao?"

"Con mới không cần biết cô ấy là ai đâu."

Mặc dù Lục Minh Hiên nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu ba ba tìm được bạn đời mới, nhưng khi sự việc xảy ra, về mặt tình cảm cậu vẫn khó lòng chấp nhận được.

"Đó là mẹ của Hạo Hạo."

Lục Tranh nói.

"Con tưởng là ai? Đứa nhỏ ngốc này."

Một câu nói, khiến Lục Minh Hiên giật mình không thôi, hình như có vẻ hơi quen mắt a, cũng khó trách, ba nuôi cùng cô ấy ly hôn cũng mười năm rồi, khi đó nhóc Gia Hạo mới hơn hai tuổi một chút, đã mười năm Lục Minh Hiên không có cơ hội gặp lại cô ấy.

"Cô, kia, cô ấy. . . . . ." Lục Minh Hiên lắp bắp.

"Sao lại ở nhà mình?"

Lục Tranh tiếp lời cậu nói.

"Cô ấy trở về thăm Hạo Hạo, cảm thấy gia đình ba người có chút kì quặc, nên đến nhà chúng ta sẽ tự nhiên hơn. Còn lúc trước con nhìn thấy cô ấy cùng ba đi mua sắm, đó đều là cho Hạo Hạo, Hạo Hạo đi nước ngoài ba năm, cô ấy đã ba năm không gặp."

"Vậy sao ba không nói với con sớm hơn."

Lục Minh Hiên nghiêng người về phía ba.

"Con đã nói rồi, ba ba con cũng không đến mức cô đơn quá đi chọn bừa đâu ha."

"Con đang nói cái gì đó?"

Lục Tranh vươn tay tát vào sau ót cậu một cái, "Không lựa lời."

16.3

Vi Bằng mang theo Vi Gia Hạo tới nhà Lục Tranh, vừa thấy Lục Minh Hiên, Vi Gia Hạo liền hưng phấn như khỉ, nói: "Anh Hiên, anh đã trở về rồi, hi hi, mau về cùng em làm bài tập đi, anh không ở đây, đều là ba em chỉ em, một lời khó nói hết a. . . . . ."

"Gia Hạo, lại đây."

Vi Bằng hướng Vi Gia Hạo vẫy tay, "Con không thấy có người sao, chào hỏi một tiếng."

"Dạ, chào bác gái."

Vi Gia Hạo hướng Lâm Mẫn chào.

"Cái gì bác gái?"

Vi Bằng kéo con trai qua.

"Con nhìn rõ ràng xem đây là ai?"

Vi Gia Hạo ngẩng đầu nhìn Lâm Mẫn, có chút do dự, thật lâu vẫn không dám nói.

"Đây là mẹ, con không nhớ sao?"

Vi Bằng xoa xoa mái tóc ngắn của con trai.

Vi Gia Hạo bừng tỉnh nhận ra, không trách được cảm thấy quen mắt, nhưng ba năm không gặp, thật sự có chút không nhận ra.

Sau ba năm, rốt cuộc được gặp lại mẹ, thế nhưng không có cảm giác vui sướng nào, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Mẫn một lát, nhưng vẫn không thể kêu ra một tiếng "Mẹ", xoay người ngồi trên ghế sô pha cô đơn ủy khuất.

"Hạo Hạo, mẹ là mẹ con a."

Lâm Mẫn bước lên trước, "Bảo bối, con không nhớ mẹ sao?"

"Con đã mười ba tuổi, con không phải bảo bối."

Vi Gia Hạo cúi đầu lẩm bẩm.

"Đúng, đúng vậy, con trai mẹ đã mười ba tuổi rồi, không phải là bảo bối nữa."

Lâm Mẫn ngồi bên cạnh con trai, từ trong túi lấy ra.

"Con xem, đây là quần áo mới mẹ mua cho con, còn có đồ chơi, đây là máy bay khi còn nhỏ con thích nhất; nhìn xem, còn có đồ ăn ngon. . . . . ."

Vi Gia Hạo yên lặng nhìn mẹ đem đồ đạc bày ra trước mắt, lại càng thêm buồn bực: "Mấy thứ này con đều có, con không cần, đều là lúc còn nhỏ chơi, con hiện tại đều không thích."

"À."

Lâm Mẫn sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói.

"Không có việc gì, không thích không có việc gì, con hiện tại thích cái nào, mẹ sẽ dẫn con đi mua, được không, con thích cái gì chúng ta đều đi mua được không?"

Vi Gia Hạo lắc đầu không nói nên lời, đứng dậy đi tới chỗ ba mình, cả khuôn mặt tràn ngập buồn bã cùng ủy khuất.

16.4

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi," Lục Tranh giảng hòa.

"Cơm nước xong lại nói, đồ ăn đều nguội rồi."

Trên bàn cơm, Vi Gia Hạo ngày thường rộn rã nhiều lời, hôm nay lại chỉ buồn thiu gẩy đồ ăn trước mặt. Vi Bằng gắp hai con tôm cho con trai: "Con không phải đói bụng sao? Ăn nhiều một chút."

Nghe vậy, Lâm Mẫn gắp một miếng xương sườn muốn bỏ vào chén Gia Hạo, không biết trùng hợp hay cố ý, Vi Gia Hạo cầm chén lên, xương sườn vì thế vừa vặn rơi xuống bàn. Bầu không khí ngay lập tức trở nên khó xử.

"Không sao, không sao cả, là tôi không cẩn thận."

Lâm Mẫn gượng cười.

"Hạo Hạo, con thích ăn gì, mẹ gắp cho con một ít nhé?"

"Con tự mình gắp được."

Vi Gia Hạo đờ đẫn nói.

"Gia Hạo."

Vi Bằng thấp giọng gọi.

"Không được không lễ phép."

Một câu nói, Vi Gia Hạo nước mắt lưng tròng, cố nén nước mắt không chảy ra, cúi đầu một câu cũng không chịu nói.

"Hạo Hạo."

Lâm Mẫn hai mắt đỏ hoe.

"Con hận mẹ phải không? Con trách mẹ không ở bên con phải không?"

Vi Gia Hạo vẫn không chịu nói chuyện, nước mắt ào ào rơi xuống, giống như không cần gì cả.

Lâm Mẫn nhịn không được vòng tay ôm lấy con trai, miệng không ngừng nói.

"Mẹ xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ."

Vi Gia Hạo tránh thoát Lâm Mẫn, khóc kêu: "Cô không phải mẹ con, con không có mẹ, mẹ con không cần con, con thật sự không có mẹ."

"Vi Gia Hạo, con nói cái gì?"

Vi Bằng nói.

"Con chính là không có mẹ, không có mẹ. . . . . ." Vi Gia Hạo lồng ngực phập phồng hét lớn.

"Con hiện tại lên phòng anh con bình tĩnh một chút, chuyện của con lát nữa lại nói."

Vi Bằng nhìn Lâm Mẫn.

"Đi ra với anh."

16.5

Trước thái độ của con trai, tâm trạng của Vi Bằng cũng thực phức tạp. Khi con trai chưa đầy ba tuổi, vợ anh đã đệ đơn ly hôn, Vi Bằng liều chết đấu tranh giành quyền nuôi con, 10 năm qua, con trai đã cùng anh lớn lên từng ngày.

Lâm Mẫn lại tái hôn, ngày thường cũng không có nhiều cơ hội gặp con trai mình, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Mẫn gặp lại con trai sau khi đi Mỹ.

Nhớ lại trước đây, khi con trai khóc lóc lôi kéo góc áo cầu xin mẹ đừng đi, cầu xin đừng bỏ nó mà đi, Lâm Mẫn vẫn nhẫn tâm rời đi cũng không quay đầu lại, Vi Bằng ngẫm lại đều cảm thấy đáng giận, cũng khó trách đứa nhỏ hôm nay quá kích như vậy.

Khi Vi Bằng tiễn Lâm Mẫn đi rồi trở lại, Gia Hạo vẫn trốn trong phòng không chịu ra, cầm chìa khóa mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy đứa bé nho nhỏ trốn trong góc phòng, khóc đến hai mắt sưng đỏ, khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Vi Bằng bước tới, lập tức ôm con trai áp vào lồng ngực vỗ về, lại phát hiện đứa nhỏ cả người phát run. Vi Bằng biết, nó là sợ hãi, bởi hôm nay đã vô lễ với mẹ, tuy rằng nhất thời tức giận, lại không thể tránh được lo lắng về nhà có thể bị đánh a.

Vi Bằng cũng không nói quá nhiều về chuyện này, liền đem con trai về nhà, nấu cơm cho đứa nhỏ ăn. Nhìn con trai ăn ngấu nghiến, lại khôi phục vài phần hoạt bát, trong lòng Vi Bằng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy vui mừng.

Nghĩ nghĩ, vẫn là gọi con trai đến trước mặt, Gia Hạo biết vì cái gì, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi, run rẩy bước tới.

16.6

"Con biết hôm nay sai rồi sao?"

Vi Bằng nhìn con trai chằm chằm hỏi.

"Dạ biết, con, con không nên không lễ phép. . . . . ."

Vi Gia Hạo cúi đầu đáp.

"Chỉ lần này thôi, không có lần sau, một lần nữa, ba sẽ cùng con tính sổ."

Vi Bằng vốn muốn dạy cho nó một bài học, nhưng vừa nói ra lại thật sự không đành lòng.

Không có mẹ, bị đánh bị phạt cũng sẽ không có ai cầu tình, thậm chí đánh xong phạt xong cũng không có người ôm hôn an ủi. Mặc dù, mỗi lần như thế Vi Bằng đều xoa dịu trấn an con trai một chút, nhưng trong sự dịu dàng của một người đàn ông vẫn còn đâu đó chút cứng rắn khó nói, làm cho đứa nhỏ cũng có chút thiệt thòi.

Nghe ba ba nói xong, có vài phần ngạc nhiên, không ngờ lại được "ân xá" như vậy, trong mắt đứa nhỏ không giấu nổi vui sướng nhỏ nhoi. Ánh mắt này lại làm đau đớn trái tim Vi Bằng, vốn dĩ đứa nhỏ này cũng có quyền được hưởng thụ tình yêu thương từ mẹ, nội tâm có bao nhiêu khổ sở cũng không thể kể ra hết.

16.7

Lục Minh Hiên bên này có vẻ không may mắn như vậy. Lục Tranh xoa xoa ấn đường, đem những sai lầm của Lục Minh Hiên gần đây đồng loạt nói ra.

Phía sau lưng Lục Minh Hiên ứa ra mồ hôi lạnh, giấy không thể gói được lửa. Lục Minh Hiên đã hoàn toàn không còn tỉnh táo để tò mò về việc ba biết những việc như thế nào, điều duy nhất cậu nghĩ đến bây giờ là làm thế nào để vượt qua ải này.

Một tháng nay, cậu ở doanh trại lộn xộn không ít, đã bị trưởng khoa mời đi nói chuyện thân thiết vài lần, trưởng khoa suýt chút nữa đã yêu cầu cậu tạm nghỉ hai ngày.

"Ba, con, con không dám, con biết sai rồi." Lục Minh Hiên quy củ đứng trước bàn làm việc.

"Hừm."

Lục Tranh như cũ nhắm mắt lại.

"Có cái gì con không sai? Con nhận sai như ăn cơm, một ngày ba lần đều không thiếu."

Lục Minh Hiên im lặng không nói.

Lục Tranh trừng mắt nhìn cậu quy củ đứng trước mặt, thở dài xua tay: "Qua một bên quỳ tỉnh lại đi."

Lại là phạt quỳ, Lục Minh Hiên nội tâm kêu khổ thấu trời, quay tới quay lui không tình nguyện đến một bên quỳ, trong lòng lại tính toán như thế nào vượt qua.

Dựa theo hiểu biết của cậu về ba, nếu thật tức giận đều là đánh đủ số trước mới phạt quỳ, mà tình huống trực tiếp phạt quỳ này, hơn phân nửa đều không tính là quá bực bội đi, nhưng sự tình không thể không phạt a.

Lục Minh Hiên trong lòng biết rõ phạt quỳ là tra tấn người nhất, ba ba chính là dùng phương thức này để ổn định tính tình của mình, nghĩ đến lại phải quỳ ba bốn tiếng đồng hồ, trong lòng ủ rũ, thật khổ sở.

16.8

Lục Minh Hiên quỳ không quá quy củ, tận lực tìm tư thế để bản thân bớt khó khăn, nhưng lại không để ý, đột nhiên roi mây đánh tới phía sau người, cơn đau bất ngờ khiến cậu phải kêu lên.

"Kêu con phạt quỳ, con đang làm gì? Đau đớn qua đi, con liền quên hết quy củ rồi đúng không?"

Lục Tranh nổi giận mắng.

Không dám lại lộn xộn, thành thành thật thật quỳ thẳng lưng, đầu gối sưng đau, chỉ có thể nghiến răng nhịn xuống, trong lòng tự an ủi chính mình.

Lại qua một lúc, đầu gối đã tê rần không cảm giác được đau, liền kiên nhẫn hơn nhiều. Nhưng cơn đau từ đầu gối nhắc nhở cậu hết lần này đến lần khác không cần tự lừa dối bản thân, cơn đau luôn tồn tại và chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn, cơn đau xuyên thấu khiến Lục Minh Hiên toát mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể chống lại được.

Giương mắt nhìn thời gian, đã gần 11 giờ, quỳ gần sáu tiếng đồng hồ, hai chân Lục Minh Hiên tê dại. Lục Tranh đúng lúc bước vào thư phòng, hỏi:

"Con nhớ lâu sao?"

Lục Minh Hiên ủy khuất gật gật đầu.

"Biết vì cái gì phạt con không?"

Lục Tranh đột nhiên hỏi.

Lục Minh Hiên sửng sốt, ngay sau đó trả lời: "Bởi vì con trêu cợt huấn luyện viên."

"Còn gì nữa?"

16.9

Lục Minh Hiên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ba, suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra còn gì nữa.

"Không biết vì cái gì, còn dám nói nhớ lâu? Vẫn là phạt con chưa đủ. Nghĩ lại tiếp đi, hiểu rõ thì đứng dậy."

Nói xong liền xoay người rời khỏi thư phòng.

Lục Minh Hiên kêu khổ không ngừng, chuyện này lại là làm sao chạm đến điểm mấu chốt của ba, chọc đến phạt tàn nhẫn thế này.

Một tiếng sau, Lục Tranh lại lần nữa trở lại thư phòng, Lục Minh Hiên đem hết biểu hiện của mình một tháng qua nói lại một lần, nghĩ thầm lần này có thể qua cửa ải này, lại quỳ xuống, chân dường như tàn phế đi.

Lục Tranh lắc đầu: "Con vẫn là không để tâm."

Lục Minh Hiên e sợ ba lại để cậu tiếp tục quỳ, cuống quít xin tha: "Ba, ba chỉ con một điểm đi, con, con thật không nghĩ ra được, đã quỳ đến nửa đêm rồi, thật, thật chịu không nổi nữa."

Lục Tranh chăm chú nhìn, một lúc lâu mới nói: "Phạt con chính là vô lễ, con đối với huấn luyện viên vô lễ, con đối với cô Lâm vô lễ, đối với ba cũng không lễ phép gì."

Một hồi lại nói tiếp: "Đối với huấn luyện viên không cần nhiều lời, chính con tự biết; đối với cô Lâm, thậm chí cho dù cô ấy cùng ba có quan hệ gì, đến phiên con thái độ sao? Còn nữa ba là ba con, con ném ba lô la hét bậy bạ trước mặt người ngoài, con có giáo dưỡng sao? Không phạt con thì phạt ai?"

Lục Minh Hiên bị nói mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu thừa nhận sai lầm.

"Lại có một lần nữa," Lục Tranh tàn nhẫn nói: "Không dễ dàng như vậy, trực tiếp vả miệng."

Lục Minh Hiên cúi đầu đáp ứng.

________________
14/10/2022.

Tránh cho mấy bà nói là chờ tui mòn mỏi thì h tui ra chương luôn đây😅😅

candiusvioleta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro