Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Đổng Cửu Lực gia nhập Đội 8, cậu đã cực kỳ quen thuộc với giọng của Trương Vân Lôi.

Trương Vân Lôi hiện giờ là đệ tử sớm nhất theo Quách Đức Cương học nói tướng thanh tại Đức Vân Xã, tuy tuổi anh còn trẻ nhưng hầu hết mọi người ở Đức Vân Xã đều phải kính trọng gọi anh một tiếng sư ca. Trong Đức Vân Xã, chỉ cần nhắc đến Thái Bình ca từ*, mọi người sẽ đều nghĩ đến vị sư ca tuy tuổi còn trẻ nhưng lại có năng lực rất giỏi này.

*Thái Bình ca từ được hình thành vào khoảng đầu thời nhà Thanh, phát triển từ các câu chuyện dân gian ở Bắc Kinh và được lưu hành rộng rãi ở Bắc Kinh, Thiên Tân và Hà Bắc. Trở thành một phần trong tướng thanh, là 1 kỹ năng "hát" trong bốn kỹ năng cơ bản "nói, học, chọc, hát".

Thậm chí một số người còn học Thái Bình ca từ bằng cách nghe bản ghi âm của Trương Vân Lôi và học theo từng câu từng câu và Đổng Cửu Lực cũng là một trong số đó.

Thời điểm thực sự biết đến Trương Vân Lôi là khi Đổng Cửu Lực gia nhập Đội 8. Kể từ khi gia nhập Đội 8, cậu ngày càng sợ vị đội trưởng này. Bình thường ở trên sân khấu, vị sư ca này vốn thường sôi nổi, vui vẻ, nhưng sau sân khấu lại rất nghiêm túc. Đôi khi cậu cùng Lý Cửu Thiên* nhắc đến anh ấy vài câu cũng phải thật cẩn trọng.

*Lý Cửu Thiên, bạn diễn cố định của Đổng Cửu Lực.

Đổng Cửu Lực nghe có người nói qua một câu, 'sư phụ ở tuổi này, việc lại càng nhiều, không có nhiều tâm sức và thời gian để dạy nhiều người như vậy. Những sư đệ tới sau như lớp chữ Cửu, chữ Tiêu, cơ bản đều là được các sư ca từng chút từng chút dạy dỗ nên.'

Cậu cảm thấy câu nói này không có gì phải bàn cãi.

Đổng Cửu Lực và Trương Vân Lôi còn chưa kịp thân thuộc với nhau, Trương Vân Lôi đã xảy ra chuyện tại Nam Kinh Nam trạm. Đổng Cửu Lực còn nhớ trước đó một ngày Trương Vân Lôi còn gửi tin nhắn hỏi cậu 《Bán kẹo thuốc》 luyện được thế nào rồi, ai lại ngờ được ngày hôm sau, người lại ở trạm tàu cao hơn mười mét rơi xuống chứ?

Sau khi Trương Vân Lôi ra khỏi phòng ICU, Đổng Cửu Lực và một số người ở Đội 8 đã đến thăm anh, khi đó Trương Vân Lôi đang nằm trên giường bệnh, tinh thần rất tốt, anh mỉm cười và vẫy tay với Đổng Cửu Lực, "Nào, Lực Lực, 《Bán kẹo thuốc》 luyện sao rồi?"

Sau này, Trương Vân Lôi thường đùa giỡn gọi cậu là Lực Lực, nhưng điều khiến Đổng Cửu Lực ấn tượng sâu sắc nhất chính là dáng vẻ của anh ngày đó.

Sau khi Trương Vân Lôi trở lại, Đổng Cửu Lực bắt đầu gọi anh là sư ca, so với trước đây càng cung kính hơn một chút. Bất cứ lúc nào Trương Vân Lôi đến Tam Khánh Viện, một nhà hát nhỏ nơi Đội 8 thường trú, đến khi phản trường, Đổng Cửu Lực và các thành viên khác của Đội 8 đều đứng một hàng phía sau anh ấy.

Cậu nhìn sư ca tay phải cầm quạt, gõ nhẹ lên tay trái, bất kể sư ca hát bài gì, Đổng Cửu Lực mỗi lần nghe thấy đều sẽ cảm thán trong lòng một cậu: "Sư ca quả nhiên là sư ca."

—————————————————

Qua một thời gian, Đổng Cửu Lực mới có thể đùa giỡn với Trương Vân Lôi vài câu, nhưng cậu vẫn rất dè dặt, luôn cảm thấy giữa mình và sư ca có gì đó không ổn.

Gần đây Trương Vân Lôi ngày càng quản chặt việc đi làm của Đổng Cửu Lực, Đổng Cửu Lực luôn phải từ sớm đến khuya luyện quán khẩu*, luyện hát, trong bốn kỹ năng nói, học, chọc, hát, đặc biệt nhất chính là hát, nhưng là cái cậu tệ nhất.

*Quán khẩu là cách nói 1 đoạn bình thư hoặc một đoạn nào đó bằng cách dùng một hơi nói từ đầu đến cuối, nhả chữ phải mạch lạc, rõ ràng, đây là kỹ năng "nói" trong tướng thanh.

Cậu cảm thấy mình đã rất nỗ lực, chăm chỉ rồi, nhưng sau mỗi lần đứng trước mặt sư ca trình bày, sư ca luôn lãnh đạm, gật đầu nói một câu: "Cũng được, tiếp tục luyện tập đi."

Mỗi lần nhận được những lời như vậy, Đổng Cửu Lực đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.

Trương Vân Lôi sau khi quay lại đã dần dần nổi tiếng, tên anh càng được nhiều người biết đến, vì vậy anh muốn dùng danh tiếng của mình để nâng đỡ những sư đệ phía sau, Đổng Cửu Lực trở thành đối tượng được nâng đỡ nhất của anh.

Sau một khoảng thời gian, Trương Vân Lôi luôn cảm thấy Đổng Cửu Lực tiến bộ quá chậm, nhưng đứa nhỏ lại không nói gì, có gì không hiểu cũng không mở miệng hỏi, anh nói với Dương Cửu Lang rằng muốn đình diễn Đổng Cửu Lực ở rạp nhỏ một thời gian, để cậu cùng đi diễn chuyên trường* với anh, thứ nhất là sẽ có nhiều thời gian bên cạnh anh để học tập hơn, thứ hai là cũng để Đổng Cửu Lực ra khỏi rạp hát nhỏ và cảm nhận một chút, nâng cao độ nhận diện của mọi người đối với cậu.

*Chuyên trường là buổi diễn riêng của một cặp nào đó, mỗi buổi chuyên trường sẽ có 6 tiết mục diễn, cặp chính sẽ diễn vở thứ 2, 4, 6 và 3 cặp trợ diễn khác sẽ diễn vở thứ 1, 3, 5 xen kẽ 3 vở của cặp chính. Các cặp trợ diễn có thể được cặp chính chọn để đi diễn chung. Thường sẽ diễn tại các nhà hát lớn hoặc nhà thi đấu với số lượng khán giả lớn. 

Dương Cửu Lang nói, cũng được.

Những lời này không biết lại được người "có tâm" nào đó nghe thấy, truyền tới truyền lui lại truyền đến tai Đổng Cửu Lực, nhưng chỉ truyền lại một đoạn là đội trưởng muốn đình diễn Đổng Cửu Lực, tinh thần đang căng thẳng của cậu lập tức suy sụp.

Đổng Cửu Lực ở nhà lo lắng, cũng không dám đi hỏi Trương Vân Lôi, vốn dĩ đã ngủ rất ít, bây giờ càng ngủ không nổi.

——————

Trương Vân Lôi đặt ấm trà đã pha lên bàn, sau đó ngồi sang một bên, ngẩng đầu gọi một tiếng: "Sư phụ."

Quách Đức Cương cực thoải mái cầm lấy tách trà, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn Trương Vân Lôi, "Ơi, sao vậy?"

Như không có ý định chờ Trương Vân Lôi trả lời, Quách Đức Cương đặt tách trà trên tay xuống và nói: "Tự mình lên đây à, sao không nhờ Quách Kỳ Lân đỡ con lên?"

Thư phòng của Quách Đức Cương nằm ở tầng hai, Trương Vân Lôi vẫn chưa hồi phục tốt, trong khoảng thời gian này, mỗi lần anh muốn lên đây đều là do các sư đệ ở Vườn Hoa Hồng ai đến thì đỡ anh lên. Hôm nay Quách Kỳ Lân ở nhà, Quách Đức Cương cũng hỏi một tiếng.

Trương Vân Lôi vẫy tay nhẹ: "Ây, không cần đâu, con cũng sắp hồi phục hết rồi mà."

Nói xong, Trương Vân Lôi nghiêng người về phía trước, hỏi: "Sư phụ, người cảm thấy Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên, hai đứa trẻ này như thế nào?"

Quách Đức Cương cười nói: "Muốn nâng đỡ à?"

"Dạ" Trương Vân Lôi nói.

——————————

Khi Trương Vân Lôi ra khỏi thư phòng, Quách Kỳ Lân tình cờ nhìn thấy anh, liền mỉm cười bước tới thuận tay đỡ lấy anh, "Ây dô, cậu ơi, con là có chuyện tìm cậu đây."

Trương Vân Lôi mượn lực từ Quách Kỳ Lân, tay vịn lan can cầu thang đi xuống, nghe Quách Kỳ Lân nói, anh nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Sao vậy, Đại Lâm*?"

*Quách Kỳ Lân (郭麒麟) tên thật là Quách Kỳ Lâm(郭琦林), nên thường ở nhà mọi người đều gọi là Đại Lâm

" Cửu Lang ca nói trong đội có chuyện tìm cậu, nhưng sao điện thoại di động của cậu không ai bắt máy?"

Trương Vân Lôi khẽ nhíu mày, lúc Quách Kỳ Lân đỡ anh ngồi xuống ghế sô pha, anh lấy điện thoại di động ra nhìn xem, có mấy cuộc gọi nhỡ, khoảng mười phút trước anh tắt chuông mà quên mở lại.

Anh gọi lại cho Dương Cửu Lang .

"Có chuyện gì vậy, Cửu Lang?"

"Anh nghe Cửu Thiên nói hôm nay Cửu Lực không đến Tam Khánh, anh lại không ở Bắc Kinh, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hay là Trương lão sư, em đi xem thử một chút đi."

"Được, để em đi xem thế nào." Trương Vân Lôi cúp điện thoại với Dương Cửu Lang, gọi điện cho Đổng Cửu Hàm*, bảo cậu lái xe đến đưa anh đi Tam Khánh Viện.

*Đổng Cửu Hàm là sư đệ lớp chữ Cửu của Trương Vân Lôi, sau khi anh xảy ra chuyện cậu đã dừng nói tướng thanh một thời gian, đi theo làm trợ lý cho anh.

————————

Trương Vân Lôi hé mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc khác, nhìn làn khói bay ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phiền muộn. Trong lúc đợi Đổng Cửu Hàm đến, anh đã cố gọi lại cho Đổng Cửu Lực nhưng điện thoại của cậu luôn khóa máy.

Trong danh sách tiết mục hôm nay, vốn dĩ vở diễn đầu vào buổi chiều là Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên, bây giờ vở đầu tiên đã qua một nửa rồi, Dương Cửu Lang cũng vừa nhắn tin nói với anh rằng, chuyển Đổng Cửu Lực xuống vở diễn cuối cùng của buổi chiều. Trương Vân Lôi biết rằng nhà của Đổng Cửu Lực cách rất xa Tam Khánh, nếu không thể tới kịp, thì cậu phải bỏ buổi biểu diễn hôm nay rồi.

Anh đang lo không biết Đổng Cửu Lực có xảy ra chuyện gì không, đồng thời cũng đang băn khoăn không biết Đổng Cửu Lực không đến thì phải để Lý Cửu Thiên tự mình lên nói đơn khẩu, hay là để người trong buổi biểu diễn tối lên nói với cậu.

Đổng Cửu Hàm nhìn qua gương chiếu hậu thấy sư ca lại đang châm điếu thuốc khác, lưỡng lự chút, lại không dám lên tiếng

————————————

Lý Tư Minh và Trương Hạc Phàm đang khớp thoại với nhau ở hậu trường và chuẩn bị lên sân khấu, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đổng Cửu Hàm đang đỡ Trương Vân Lôi đẩy cửa đi vào, tim anh đập thình thịch.

"Đội trưởng, sao anh lại đến đây?" Lý Cửu Xuân một bên cúi đầu nhìn điện thoại cũng kinh ngạc hỏi.

Trương Vân Lôi ngồi xuống ghế, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, lạnh mặt nhìn mọi người một cái, hỏi: "Đổng Cửu Lực đâu rồi?"

Lúc đầu không có người trả lời, Trương Vân Lôi nghĩ mấy người này không biết đang muốn tìm ra lý do gì để nói đỡ cho Đổng Cửu Lực, nên anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi liền nói: "Đi đâu rồi?"

Trương Hạc Phàm thấy không có ai nói chuyện, liền trả lời: "Đội trưởng, Cửu Thiên đã qua nhà Cửu Lực để tìm cậu ấy rồi."

Trương Vân Lôi ừ một tiếng, biểu hiện anh biết rồi cũng không nói gì nữa, để mọi người ở hậu đài nên làm gì thì đi làm.

———————————————

Lý Tư Minh nhắn tin cho Lý Cửu Thiên nói rằng, Đội trưởng đã tới rồi. Một lúc sau, Lý Cửu Thiên trả lời bằng một loạt dấu chấm than.

Lý Cửu Thiên đứng trước cửa nhà Đổng Cửu Lực gõ hồi lâu, Đổng Cửu Lực vẻ mặt buồn ngủ mới mở cửa, vừa mở cửa Cửu Thiên đã ngửi thấy mùi rượu xộc thẳng vào mũi.

Sau khi Cửu Thiên giải thích tại sao mình tới đây, Đổng Cửu Lực liền hoảng cũng tỉnh táo thêm vào phần. Đức Vân Xã có ban quy, và hai trong số đó chính là không được phép bỏ buổi diễn và không được phép mang rượu lên sân khấu.

Cậu thật sự không biết rượu đó mạnh đến vậy, vốn nghĩ rằng ngày mai sẽ là diễn buổi chiều, trong lòng buồn bực muốn uống chút rượu, cùng lắm là đến muộn một lát, không đến mức là bỏ lỡ buổi biểu diễn.

Lý Cửu Thiên đang vội vàng giúp Đổng Cửu Lực thu dọn đồ đạc, sau đó lại nhìn thấy điện thoại di động không biết tại sao lại bị ngâm trong ly rượu.

Đổng Cửu Lực vừa ngồi lên xe, Lý Cửu Thiên nhìn tin nhắn của Lý Tư Minh gửi cho mình, liếc nhìn Đổng Cửu Lực đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà đau đầu, không biết có nên nói với cậu hay không.

Suy nghĩ một hồi, vẫn lựa chọn im lặng, định lát nữa sắp đến rồi nói cho cậu biết, Lý Cửu Thiên bây giờ thực sự hối hận khi lúc nãy đã báo cho Dương Cửu Lang chuyện này, nhưng nếu không nói cho Dương Cửu Lang biết, lại không biết phải làm sao. Nghĩ không thể nói cho Đội trưởng, đành phải tìm Dương Cửu Lang.

Nhưng không ngờ, lăn lộn nãy giờ, Trương Vân Lôi vẫn ngồi ở hậu đài Tam Khánh Viện, đây là tính là bản thân biết chuyện không báo. Khi đến Tam Khánh Viện, Lý Cửu Thiên nhìn thời gian, may mắn vẫn còn kịp, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cửu Lực, Đội trưởng đang ở Tam Khánh."

Đổng Cửu Lực vốn không hề ngủ, bây giờ nghe Lý Cửu Thiên nói lại càng thanh tỉnh hơn, trực tiếp ngồi thẳng dậy, nhìn Lý Cửu Thiên, không dám tin mà hỏi lại: "Sư ca đang ở đây??????"

"À, Lý Tư Minh mới nói với tôi rồi."

Đổng Cửu Lực thở dài, chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu, đặt lòng bàn tay lên trán.

Trương Vân Lôi vốn có ý nâng đỡ cậu, cậu làm sao không cảm nhận được, liền nỗ lực học quán khẩu, sắp xếp thời gian, luyện hát, vốn đã làm sư ca thất vọng muốn đình diễn mình rồi. Bây giờ cậu chẳng khác nào tự viết án tử cho bản thân luôn rồi.

Lý Cửu Thiên nhìn thấy Đổng Cửu Lực như vậy thật sự có chút đau lòng, "Cửu Lực, cậu cùng đội trưởng nói chuyện với nhau một chút, cũng không có chuyện gì lớn."

Sau khi xe đã dừng, Đổng Cửu Lực mở cửa bước xuống xe mà không nói gì, căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết là vì uống rượu hay vì sợ hãi mà bước đi có chút loạng choạng.

Đổng Cửu  Lực đi vào cửa sau ở hậu đài, không khí trong phòng có chút kỳ lạ, Lý Tư Minh và Trương Hạc Phàm đã lên sân khấu, còn lại Lý Cửu Xuân và Đổng Cửu Hàm đang cúi đầu chơi điện thoại di động, Trương Vân Lôi đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu nghịch nghịch chiếc quạt trên tay.

Lý Cửu Xuân ngồi gần cửa nhất, Đổng Cửu Lực vừa đi vào Cửu Xuân liền ngửi thấy mùi rượu, giật mình đứng dậy chặn cậu ở cửa: "Ây dô, sao cậu đến trễ dữ vậy? Mau thay quần áo chuẩn bị lên sân khấu đi "

Đổng Cửu Lực không dám ngẩng đầu nhìn Trương Vân Lôi, huống chi là chủ động mang theo cả người đầy mùi rượu đến gần anh, lúc này cậu vừa định làm theo lời Lý Cửu Xuân đi thay quần áo, không ngờ chưa bước được bước thứ hai, lại nghe được Trương Vân Lôi lên tiếng.

Trương Vân Lôi nói: "Cửu Lực, cậu qua đây."

Âm thanh truyền vào tai Đổng Cửu Lực như thôi miên, nhưng cậu không dám chậm trễ, vội vàng bước tới, cậu biết mình đã phạm lỗi, không dám ngồi xuống, vì thế nhẹ nhàng khơm lưng, lên tiếng: "Sư ca."

Đổng Cửu Lực vừa đi tới, Trương Vân Lôi cảm giác được mùi rượu càng ngày càng nồng, anh cau mày, giơ tay, quạt liền rơi một phát lên cánh tay Đổng Cửu Lực: "Cậu đang làm cái gì vậy?"

Chưa mở quạt, xương quạt tre đã đập thẳng vào cánh tay trần của Đổng Cửu Lực, cơn đau rát khiến cậu bất giác rùng mình.

Đổng Cửu Lực càng khom xuống, không dám xoa xoa cánh tay, chỉ có thể thành thật trả lời: "Dạ, xin lỗi sư ca, em đến muộn rồi ạ"

Trương Vân Lôi nghĩ tới hôm nay vừa ở trước mặt sư phụ khen ngợi Đổng Cửu Lực, không ngờ cậu lại dám uống rượu bỏ buổi diễn, nghĩ tới đây, trong lòng tức giận đến đau đầu.

Lúc ngẩng đầu nhìn lên, Trương Vân Lôi cau mày, thấy Đổng Cửu Lực đang cúi người trước mặt mình: "Lên diễn được không?"

Đổng Cửu Lực trong lòng căng thẳng, hai tay không tự chủ được động đậy, không dám do dự: "Dạ được, sư ca."

Trương Vân Lôi thấy vậy, vẫy quạt thả người đi.

Nhìn thấy Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên đi vào phòng thay đồ, Trương Vân Lôi thả lỏng, ngồi hồi lâu cả người đều đau nhức, quay đầu nhìn Đổng Cửu Hàm, nói: "Cửu Hàm, đỡ anh vào phòng nghỉ nằm một lát."

Đổng Cửu Hàm nhẹ nhàng đáp lại, cất điện thoại và đưa tay đỡ Trương Vân Lôi.

————————————

Lý Tư Minh và Trương Hạc Phàm bước xuống, thì Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên cũng lên sân khấu, hai người không kịp hỏi gì lại vội vàng quay lại hậu đài.

Lý Tư Minh mở cửa đi vào không thấy Trương Vân Lôi, thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại hỏi: "Đội trưởng đi rồi à?"

Lý Cửu Xuân hừ một tiếng, chỉ về phía phòng nghỉ: "Ở bên kia."

Câu trả lời này, lại khiến Lý Tư Minh hồi p.

Trương Hạc Phàm cũng đang bận hỏi Lý Cửu Xuân và Đổng Cửu Hàm xem thế nào.

——————————

Trương Vân Lôi có lẽ đã nằm hơn hai mươi phút, tình cờ là đồ ăn đặt lúc nãy cũng vừa giao đến, anh ta rời khỏi phòng nghỉ.

"Anh vừa đặt đồ ăn về, mọi người ai ra ngoài lấy đi."

Nói xong, Trương Vân Lôi vẫy tay với Cửu Hàm và định lên cửa sân khấu để xem Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên diễn.

Cũng trùng hợp lại ngay lúc Đổng Cửu Lực quên thoại, khán giả đùa trả vé, Đổng Cửu Lực bình thường đều có thể đáp lại rất trôi chảy, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, cậu đột nhiên không biết phải nói gì. Càng lo lắng, càng bối rối, trong đầu cậu càng trống rỗng.

Không dễ gì Lý Cửu Thiên mới kéo cậu trở lại được, hai người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Cửu Hàm lấy một chiếc ghế cho Trương Vân Lôi, đặt ở lối vào sân khấu, Trương Vân Lôi ngồi ở chỗ này, hoàn toàn chứng kiến Đổng Cửu Lực suy sụp.

Đoán rằng vở diễn cũng sắp kết thúc, Trương Vân Lôi đứng dậy và đi vào hậu đài cùng Đổng Cửu Hàm, một nhóm người đang ngồi ăn quanh một chiếc bàn nhỏ, Lý Cửu Xuân mỉm cười nói: "Nào Đội trưởng, ăn cơm thôi."

Trương Vân Lôi mỉm cười xua tay: "Anh hiện tại không ăn, mọi người qua phòng bên ăn đi, lát nữa anh có chuyện nói với Cửu Lực ở đây. Cửu Hàm, em cũng đi ăn cơm trước đi."

Sau khi đuổi mọi người đi, Trương Vân Lôi ngồi xuống trên ghế sô pha, vẫn là thoải mái hơn ghế gỗ lúc nãy, ngồi đó nghịch nghịch điện thoại, chờ Đổng Cửu Lực.

Một lúc sau, Đổng Cửu Lực và Lý Cửu Thiên đẩy cửa đi vào, bọn họ nhìn thấy một mình Trương Vân Lôi, liền sửng sốt.

Trương Vân Lôi nhìn thấy họ, anh để điện thoại xuống và nói: "Cửu Thiên, em đến phòng bên ăn tối với mọi người đi. Anh có chút việc với Cửu Lực."

Lý Cửu Thiên liếc nhìn Đổng Cửu Lực, lại nhìn Trương Vân Lôi, sau đó đáp lại, đi qua phòng bên.

Lúc này, chỉ còn lại Đổng Cửu Lực và Trương Vân Lôi ở đây. Đổng Cửu Lực sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu nắm tay tà đại quái, cân nhắc nên mở lời thế nào.

"Cửu Lực, lại đây." Cậu nghe thấy sư ca nói.

Đổng Cửu Lực cúi đầu tiến về phía trước, đi tới trước mặt Trương Vân Lôi, cậu nhìn thấy Trương Vân Lôi thẳng lưng ngồi đó với vẻ mặt nghiêm túc, tâm lý phòng ngự sắp sụp đổ hoàn toàn.

Vén tà đại quái, Đổng Cửu Lực quỳ xuống trước mặt Trương Vân Lôi, thực ra cậu cũng không có chút ủy khuất nào, Trương Vân Lôi nâng đỡ cậu, dạy dỗ cậu, trong lòng cậu, anh đáng để cậu quỳ xuống.

"Sư ca, em sai rồi."

Trương Vân Lôi nhìn cậu quỳ xuống cũng không có ngăn cản, liếc nhìn cánh tay Đổng Cửu Lực đang buông thõng bên người, nắm chặt đại quái, tựa hồ rất khẩn trương, thở dài, nếu như anh làm ra chuyện như vậy, sư phụ nhất định sẽ lột da anh mất.

"Đi lấy thước lại đây." Trương Vân Lôi cầm quạt trong tay nhìn Đổng Cửu Lực, thầm nghĩ quạt này là dùng để biểu diễn trên sân khấu, không phải là công cụ để đánh người.

Đổng Cửu  Lực lúc này càng hoảng sợ hơn, hậu đài Tam Thanh có để một cây thước tre dài ước chừng bảy tấc, đánh người không phải là đau đớn bình thường.

Không muốn bị đánh thì không muốn bị đánh, nhưng Đổng Cửu Lực lại không dám nói gì, liền cúi đầu đáp lại, sau đó đứng dậy lấy cây thước đã đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó quay lại chỗ sư ca, vén đại quái quỳ xuống, sau đó hai tay cầm thước đưa cho Trương Vân Lôi.

Trương Vân Lôi không trả lời, vẫn cầm quạt, tay trái đè lên cán quạt, nhìn Đổng Cửu Lực nói: "Nói cho anh nghe, em tên là gì."

Tim Đổng Cửu Lực đập thình thịch, cậu hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, không cần suy nghĩ trả lời: "Đổng Cửu Lực."

Đổng Cửu Lực tên ban đầu là Đổng Kiến Bân, Đổng Cửu Lực là tên được sư phụ đặt cho sau khi cậu trở thành đệ tử của Quách Đức Cương, cái tên này cũng được đưa vào gia phả của xã Đức Vân Xã, mỗi lần cậu mặc đại quái, đứng trên trên sân khấu, cậu cảm thấy cái tên Đổng Cửu Lực rất hợp với cậu.

Hiện tại sư ca hỏi cậu, nếu cậu có gan dám trở lời là Đổng Kiến Bân, sư ca nhất định sẽ đứng dậy rời đi, sẽ không còn gì để nói nữa.

Trương Vân Lôi không ý kiến gì với câu trả lời này, anh chỉ thả chiếc quạt trên tay xuống và đưa tay lấy cây thước, Đổng Cửu Lực không bỏ tay xuống, cậu biết rõ thước này sẽ đánh vào lòng bàn tay của mình.

Trương Vân Lôi giơ tay lên dùng lực cũng không ít, năm thước liền rơi xuống

Năm thước rơi trên hai lòng bàn tay, lòng bàn tay lập tức đỏ bừng. Hai bàn tay Đổng Cửu Lực đau nhức, không tự chủ được run lên, nín thở không dám phát ra tiếng, năm thước rơi xuống xong, cậu mới dám thở ra một hơi.

Vừa thở ra một hơi, Trương Vân Lôi đã nói: "Đọc nội quy."

Cây thước được đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa thành từng vòng tròn nhỏ, Đổng Cửu Lực sợ chết khiếp, nhưng chỉ có thể nghe lời sư ca, lên tiếng:

"Một, không được khi sư diệt tổ."

Đổng Cửu Lực không tiếp tục đọc, cậu biết sư ca hôm nay muốn lập quy củ cho mình, đọc xong mỗi điều chắc chắn sẽ bị đánh, cậu lại nín thở, nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được nhìn lòng bàn tay của mình, rồi cụp mắt, nhìn xuống đất.

Trương Vân Lôi im lặng, nghe Đổng Cửu Lực đọc từng điều nội quy, lại đánh mạnh xuống từng thước, nhìn đôi tay đang giơ lên ​​của Đổng Cửu Lực càng lúc càng run rẩy.

"Năm, Không được bỏ buổi diễn."

Nghe đến quy định này, Trương Vân Lôi dường như có cố ý, cổ tay dùng lực mạnh hơn một chút, vung thước, lập tức đập vào tay Đổng Cửu Lực nảy lên.

"A! Sư ca!"

Đổng Cửu Lực cảm giác giống như bị dao cắt qua, bàn tay đã tê rần, đau nhói, lấn át hoàn toàn những cơn đau trước đó.

Khi Trương Vân Lôi lại đánh thêm một thước nó đã bị hụt. Đổng Cửu  Lực đột nhiên buông cánh tay xuống, hai tay muốn xoa một chút nhưng lại không dám chạm vào nhau, vừa rồi, cậu đau muốn rơi nước mắt, cả người đang run lên, hai chân tê dại, như không còn sức lực để chống đỡ, Đổng Cửu Lực quỳ xuống ngồi xuống, nửa ngày cũng không quỳ thẳng dậy nổi.

Trương Vân Lôi tay phải cầm thước, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái như lúc cầm quạt, kiên nhẫn chờ đợi Đổng Cửu Lực.

Đổng Cửu Lực lặng lẽ ngước mắt liếc nhìn Trương Vân Lôi, sau đó nhanh chóng cúi đầu, lại buông thõng hai tay ở bên người, nhịn không được muốn giấu tay ra sau lưng lại nhưng lại không dám.

Cậu ý thức được mình đã trốn phạt, sợ đến mức hàm răng đánh lập cập, Trương Vân Lôi vẫn im lặng, Đổng Cửu Lực cuối cùng cũng nhận ra tư thế quỳ của mình không đúng, quỳ thẳng dậy, nhưng cậu không thể chịu nổi nữa, lòng bàn tay cậu đã đau đến nổi từng mảnh da thịt đều đang kêu gào.

"Sư ca... Sư ca, anh bỏ qua cho em đi, em thật sự không chịu nổi!"

Đổng Cửu Lực nhẹ nhàng đặt mấy ngón tay phải lên chân trái của Trương Vân Lôi, thở hồng hộc, nhìn sư ca bộ dáng u ám, lời năn nỉ nói không thể mạch lạc.

Trương Vân Lôi giơ tay, dùng thước gõ nhẹ vào tay trái Đổng Cửu Lực, "Tiếp tục."

Đổng Cửu Lực cử động ngón tay trên bàn tay trái, cuối cùng run rẩy giơ tay lên.

"Sáu, không được phép giật miếng hài của người khác."

Nói xong quy tắc thứ sáu, Đổng Cửu Lực giơ tay phải lên, nắm lấy cổ tay trái, chờ thước từ Trương Vân Lôi.

Trương Vân Lôi vẫn cầm thước trong tay như cầm quạt, không có ý định đánh xuống mà chỉ nói: "Đọc hết đi."

...

"Mười, không được phép đánh nhau."

Đổng Cửu Lực đọc xong hết nội quy, không dám lên tiếng, chờ đợi sư ca.

Trương Vân Lôi lúc này giơ tay lên và đánh xuống ba thước liên tiếp.

Đổng Cửu Lực bị đánh đột ngột đau đến cúi xuống, tay trái run rẩy nắm lấy tay phải, đầu óc trống rỗng: "Sư ca, sư ca! Em sai rồi... sai rồi!"

Đổng Cửu Lực một lúc mới bình tĩnh lại, hai tay giấu ra sau lưng, hiện tại cậu chỉ mong Trương Vân Lôi tha cho cậu, cậu thật sự không chịu nổi một thước nào nữa.

"Sư ca! Em thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, sư ca, anh tha cho em đi!"

Trương Vân Lôi cầm thước, nghe Đổng Cửu Lực một câu gọi anh là "Sư ca" mấy lần, hai tay giấu chặt sau lưng, trên mặt chỉ là sự hoảng sợ, anh biết cậu thật sự đã ghi nhớ lần này.

"Giơ tay lên, đừng để anh kéo tay em ra." Trương Vân Lôi vừa nói vừa duỗi tay về phía Đổng Cửu Lực .

Đổng Cửu Lực nghe vậy lập tức giật mình, đưa tay chặn Trương Vân Lôi, "Sư ca, sư ca, anh đừng cử động, em giơ ra là được."

Trương Vân Lôi cũng nổi tiếng là rất dễ nổi nóng trong Đức Vân Xã, cậu thật sự sợ Đội trưởng của cậu sẽ đưa tay ra để kéo tay cậu, trong cơn giận dữ lại làm tổn thương xương cốt không dễ dàng gì mới lành lại được một chút, sau cú ngã suýt mất mạng đó của anh.

Đổng Cửu Lực cũng nhanh chóng giơ tay lên, cả người căng cứng, cảm giác được sư ca dùng tay nắm lấy đầu ngón tay cậu, căng thẳng đến lưng đổ mồ hôi.

Trương Vân Lôi đặt hai tay của Đổng Cửu Lực lại với nhau, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cả hai tay, tay phải dùng lực từ từ hạ xuống năm thước.

Đổng Cửu Lực hai tay đau đến run lên, bắp chân đang chạm đất không khỏi cử động, cảm giác đau đớn mà cậu đang kìm nén muốn thoát ra khỏi cổ họng.

Nhưng cậu thật sự không dám cử động hai tay này, cánh tay trái của Trương Vân Lôi đã bị gãy, cậu thật sự sợ nếu cử động sẽ giật trúng anh. Lúc này cậu cũng đã hiểu tại sao anh lại dùng tay trái giữ tay cậu.

Đúng như dự đoán, Đổng Cửu Lực đã bị Trương Vân Lôi đánh cho một trận nhớ đời.

Trương Vân Lôi thấy Đổng Cửu Lực đã bình tĩnh lại một lát, liền đặt thước vào tay Đổng Cửu Lực, không có ý định đánh nữa.

"Cửu Lực, em nhất định phải làm sao để xứng đáng với cái tên này."

Trương Vân Lôi lấy một chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, rót ra và uống một ít nước, không hiểu sao miệng anh lại khô khốc dù anh không nói gì.

"Chỉ cần em còn được gọi là Đổng Cửu Lực một ngày, em phải làm sao để xứng đáng với khán giả, cơm cha áo mẹ đã nâng đỡ em, xứng đáng với chiếc đại quái em đã mặc trên người."

Đổng Cửu Lực bị đánh cũng không khóc, nhưng bây giờ nghe sư ca nói mấy câu, cậu liền cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên rồi.

Tại sao lại muốn khóc như vậy?

Trương Vân Lôi nghe Đổng Cửu Lực khịt mũi, vội vàng nhìn sang, thấy không có nước mắt rơi ra, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ gáy Đổng Cửu Lực : "Em nói đi, Cửu Lực."

Đổng Cửu Lực hít một hơi, mở miệng nói trước: "Em ghi nhớ sư ca dạy dỗ."

"Tối hôm qua em có uống chút rượu... Không nghĩ tới rượu mạnh như vậy, dậy không nổi nên đã bỏ lỡ buổi diễn, em sẽ không bao giờ vi phạm sai lầm này nữa, sư ca, thực xin lỗi đã gây ra cho rắc rối cho anh rồi."

Trương Vân Lôi đang định trả lời, liền thấy Đổng Cửu Lực đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn anh, tựa hồ có điều gì muốn nói rất lâu.

"Sư ca, xin anh đừng đình diễn em. Em nhất định sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. Em khẳng định sẽ chăm chỉ học, chăm chỉ nói tướng thanh ... Sư ca, em xin anh mà."

Trương Vân Lôi trong lòng kinh ngạc, sau đó mới nhớ một thân đầy mùi rượu này, liền mỉm cười với Đổng Cửu Lực: "Là vì ​​chuyện này mà uống rượu sao?"

Đổng Cửu Lực tưởng rằng Trương Vân Lôi lại muốn phạt anh vì uống rượu, nên không dám nhìn chằm chằm anh nữa, vội vàng cúi đầu, sầu não nói: "Dạ..."

"Người "có tâm" nào đó nghe lén lời anh nói, chắc chắn đã truyền đạt thiếu rồi." Trương Vân Lôi cười nói.

Đổng Cửu Lực ngẩng đầu lên, có gì đó không hiểu.

Trương Vân Lôi vẫn cười nhìn cậu "Anh muốn đưa em và Cửu Thiên đi vài buổi thương diễn với anh, anh dẫn em ra ngoài nói tướng thanh, những buổi diễn ở Tam Khánh đương nhiên sẽ ngừng lại."

Nói đến đây coi như là nói thẳng ra rồi, Đổng Cửu Lực nhất thời không biết nên nói gì, đột nhiên cảm thấy muốn vả cho mình một cái.

"Đứng dậy, đem thước cất đi." Trương Vân Lôi đưa tay gõ gõ lên tay cậu.

Đổng Cửu Lực cất thước xong, quay lại, khom người đưa tay đỡ Trương Vân Lôi,cậu không quan tâm lòng bàn tay chạm vào Trương Vân Lôi phát đau, lên tiếng: "Sư ca, để em đỡ anh đi ăn cơm nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro