8. Phản tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aftercare qua đi, Vicky cũng khóc đủ thảm. Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, câu được câu không nói linh tinh một lúc.

- Bạn nhỏ, tỉnh táo để nói chuyện chưa? - Chị vỗ nhẹ vài cái vào cái mông đang sưng đỏ lằn lằn kia, rồi lại thuận tay ở trên lòng bàn tay cô ấn một cái, không ngoài ý muốn nghe thấy bạn nhỏ hít một ngụm khí lạnh, run bần bật.

- Dạ tỉnh, nhưng mà cho em nằm vầy đi, em ngồi hong nổi đâu chị. - Vicky giống như ăn vạ, nghiêng người ôm lấy eo chị nhất định không chịu buông.

Aelisa bật cười, không nghĩ đến cô bé có giao diện khó gần cùng cá tính này lại dính người như vậy. Chị cong ngón tay gõ gõ lên đầu cô "Nhõng nhẽo quá vậy ta."

- Thì... có ker để làm gì mà hong cho nhõng nhẽo. Ai kêu chị đánh em đau quá chi. - Ở một góc độ mà Aelisa không nhìn thấy, khuôn mặt của Vicky chậm rãi đỏ lên. Cô quả thật chưa từng như thế trước đây, cho dù là trong cuộc sống bình thường cũng vậy, hình tượng của cô trong mắt những người xung quanh vẫn luôn là độc lập cùng mạnh mẽ, nghiêm túc. Không biết làm sao đến chỗ chị lại thành như bây giờ. Chắc là do mới bị đánh xong nên tâm lý yếu, Vicky tự thuyết phục mình như vậy.

- Nói chuyện với chị vậy hả? - Aelisa nhướn mày, nâng tay đánh một cái — Bốp —.

Vicky không hề có nửa điểm phòng bị, lại thêm thương chồng thương, cô giật nảy người, cơ mông theo phản xạ gồng chặt, vội vội vàng vàng xin tha

- Dạ em xin lỗi mà, em không dám nữa.

- Vốn dĩ tính cho em nằm nói chuyện rồi, mà em vậy đó nên chị quyết định không cho em nằm nữa, qua bên kia ngồi cho chị.

- Thôi mà chị, bạn nhỏ đau quá. - Nhìn cái ghế mà chị chỉ, Vicky lắc đầu nguầy nguậy. Với cái thương tích này, ngồi xuống đó là đau chết...

- Vậy thì quỳ lên?

- Hong màaaa. - Có lẽ là bị đánh xong rồi, có thể cảm nhận được khí tức trên người chị cũng không còn áp bách như vừa nãy, Vicky liền không chút sợ hãi làm trò.

Chị liếc cô một cái, "Nguyên tắc, 30 phút. Quỳ kiểm điểm lại, quỳ xong qua đây nói chuyện với chị."

Vicky nghe vậy ỉu xìu, bĩu môi một chút rồi cũng ngoan ngoãn làm theo lời chị.

Bị phạt xong, aftercare xong vẫn còn phải phạt quỳ nửa tiếng, lấy kỳ cảnh tỉnh. Thật ra Vicky cũng không có bất mãn với việc này, 30 phút nói là cảnh tỉnh, kỳ thật lại càng giống một khoảng lặng phản tư của cả hai người về quá trình vừa rồi, đem suy nghĩ cùng cảm xúc chải vuốt tốt trước khi nghiêm túc nói chuyện.

Vicky đi về góc phòng quỳ xuống, cái này không tính là phạt, cho nên chị đưa cô cái gối làm cô lót lên. Không gian nháy mắt lại rơi vào trầm mặc, một tiếng kim rơi cũng có thể không chút trở ngại mà nghe thấy.

Aelisa đi về phía sopha, ngồi xuống, ánh mắt đối diện bóng lưng của Vicky, rơi vào trầm tư.

Bất kỳ loài vật nào ở trên thế giới khi rơi vào nguy hiểm, phản xạ đầu tiên sẽ luôn là giãy giụa tránh đi. Vicky cũng không ngoại lệ.

Lúc đau đớn bất kham, lúc nguy hiểm cận kề, bạn nhỏ là sẽ giãy giụa, mentally, và cả physically. Nhưng Aelisa không thể không thừa nhận, khả năng tự kiểm soát của bạn nhỏ tốt đến ngoài ý muốn. Trừ bỏ một roi im lặng đầu tiên phản ứng đến kích động, thời gian còn lại biểu hiện của bạn nhỏ có thể nói là ngoan đến lạ thường.

Muốn nhìn thấu một người, nói dễ không dễ, nói khó không khó. Ở Vicky, thật dễ dàng để người ta nhìn thấy đây là một bạn trẻ trách nhiệm và bản lĩnh. Trách nhiệm với từng lời nói, từng lời ước định, từng nguyên tắc mà bản thân đã đồng ý, bất cứ giá nào.

Kỳ thật đánh 70 thước tay xong, chị là cố ý làm khó dễ lần nữa, muốn ép cô vào thế tiến thoái lưỡng nan, bởi vì muốn xem thử phản ứng của bạn nhỏ. Thông thường mà nói, phản ứng của đa số hẳn là khóc lóc xin tha, hoặc là xin nợ, tệ nhất còn có thể trở nên uỷ khuất, cọc cằn. Vicky đâu? Bạn nhỏ ở trong lòng đấu tranh nội tâm, tự nguyện nhận phạt, đối với sai lầm của bản thân tiến hành chịu trách nhiệm ở mức cao nhất.

Aelisa không thể nói điều này là tốt hay không tốt. Tốt sao, đó là tự chủ cường, có trách nhiệm, dám làm dám nhận. Không tốt, đó là có đôi khi sẽ trở nên cực đoan, không đem bản thân đương hồi sự, hoặc nói khó nghe hơn, là không tự lượng sức mình.

Còn có, nhìn lại một chút. Vicky vi phạm nguyên tắc hai lần, một lần đó là vì thức khuya, một lần là vì chuyện học tập. Aelisa tự nhận 70 thước kia không nhẹ, hơn nữa còn đánh vào tay, mức độ dày vò không thua gì 20 roi im lặng đó. Nhưng bạn nhỏ lại lựa chọn trực tiếp nhận lấy mà không phải xin nợ, xin tha như lần trước. Chuyện này, chỉ có thể lý giải rằng so với sức khoẻ của bản thân, ưu tiên hàng đầu của bạn nhỏ vẫn là việc học, thậm chí đến có chút cực đoan.

Hơn nữa, điều kiện 6 con điểm 10 là chị làm khó dễ. Bạn nhỏ trả giá, lại trả xuống 9.5. Bạn nhỏ kỳ thật là tự hiểu rõ năng lực của bản thân, cũng là hiểu rõ điểm yếu chí mạng của mình là trì hoãn, cho nên mượn cơ hội này, ép buộc bản thân một hồi.

Aelisa lắc lắc đầu. Chị từng nói chị thích một bạn rõ ràng mình cần gì muốn gì, tìm ker không phải vì struggle trong việc quản lý bản thân, mà đơn thuần chỉ vì sở thích. Bạn nhỏ gãi đúng chỗ ngứa, còn có thể làm chị đau đầu một phen, thật là không dễ tìm.

Về phía Vicky, cô cũng nghiêm túc mà nghĩ lại về biểu hiện của chị.

Vicky không cho rằng những tâm tư nhỏ của mình có thể qua mắt được người này. Bất quá đâu, cũng khá tốt.

Vicky là đã từng là ker, còn là một ker được tôn trọng bởi bạn kee lớn tuổi hơn mình, và bản thân Vicky cũng mang theo một loại khí tràng cùng tự tin không khó nhận thấy. Nhưng đứng trước mặt chị, cô liền không tự chủ được mà thu lại mũi nhọn của mình. Nói thật ra, có thể khiến người như Vicky nghe lời không dễ, bởi vì cô hiểu rõ giá trị của bản thân ở đâu mà có những mong muốn gì. Thuyết phục Vicky, đó phải là thuyết phục bằng tư duy và trải nghiệm. Cô không thích sự suồng sã, không thích quát tháo, cũng không thích một người tỏ vẻ 'mình là ker, mình phải làm kee sợ'. Đối với Vicky, cái uy toát ra từ trong những cử chỉ, hành động và lời nói nhỏ nhặt thường ngày, không cần phải cố ý làm giả. Cô thích sự nghiêm túc, formal, rồi lại yêu cầu sự gắn kết nhất định, thật không dễ.

Nhưng Aelisa làm được.

Chị mang đến cho cô bầu không khí trang trọng vừa đủ, thoải mái rồi lại không mất đi sự chú trọng trong lời ăn tiếng nói ngày thường. Bản thân chị, thành tích đó, background đó, đều dư thừa để cô phải ngước lên mà nhìn.

Chị tinh tế, không chỉ trong hành động, mà còn là trong suy nghĩ, khả năng quan sát cùng diễn giải tâm lý không thể đùa, mỗi một lần đều có thể bắt được suy nghĩ của cô. Chị căng giãn vừa phải, mềm lòng và cũng không mềm lòng, trong người tự mang một loại hài hước thông minh, nhưng lúc cần thì một cái nhướn mày cũng có thể mang đến áp lực.

Vicky trong lòng có điểm kích động... Không dễ tìm!

——-

- Bình tĩnh rồi phải không? Qua đây đi bạn nhỏ. - Aelisa nhìn đôi vai bạn nhỏ thả lỏng ra, đoán chừng cô cũng hồi tưởng xong rồi.

Vicky đứng lên, cầm theo cái gối chậm rãi đi về phía chị. Chỉ là di chuyển liền không tránh được liên luỵ đến vết thương phía sau, khuôn mặt bạn chỗ nhăn lại, miễn cưỡng lết từng bước về phía này.

Aelisa nhìn buồn cười, hất cằm về phía giường nằm "Nằm sấp? Hay là muốn ngồi nói chuyện với chị?"

- Em nằm!!!! - Không một chút do dự.

- Nói chuyện nghiêm túc với người khác mà nằm là không ổn lắm đâu. - Chị nhướn mày, tủm tỉm cười.

Vicky u oán liếc mắt nhìn chị một cái, thật đáng ghét... Rồi cô cũng mặc kệ, lết cái thân nằm phịch xuống giường hừ một tiếng.

Aelisa bật cười, theo sau từ từ lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi "Cảm xúc của em hôm nay ok không? Có gì không hài lòng thì cứ nói với chị, chị sẽ xem xét."

- Dạ em cảm thấy khá tốt, trọn vẹn mà chị. Để tối nay về em suy nghĩ kỹ hơn nhe, có vấn đề gì em sẽ nhắn chị. Với lại em cũng muốn hỏi cảm nhận của chị, nếu em có biểu hiện nào mà chị không thích, chị phải thẳng thắn với em như trước giờ tụi mình vẫn làm á. Em không muốn tới khi có chuyện rồi mới lôi cả đống thứ ra nói.

Ngay từ những ngày đầu tiên, bạn nhỏ đã luôn yêu cầu như thế. Thẳng thắn nêu ý kiến, mở lòng để lắng nghe và ghi nhận, đó là cách mà hai người chọn để phát triển mối quan hệ này.

- Nhất trí với em. Vậy phần này tạm thời để lại đến tối nay. Bây giờ qua chuyện khác, bạn nhỏ quyết định có muốn tiếp tục lâu dài với chị không?

Vừa thấy cô định mở miệng, chị lập tức ngăn lại "Khoan trả lời vội. Bạn nhỏ, chờ chị nói xong em suy nghĩ kỹ lại đã. Nếu em chọn tiếp tục mối quan hệ với chị, đồng nghĩa với việc em phải giao quyền và tin tưởng chị hoàn toàn. Tính chiếm hữu của chị cũng rất mạnh, không phải theo dạng muốn kiểm soát từng chút một của em, nhưng chị muốn em chủ động xin phép chị lúc cần thiết, gặp chuyện khó khăn hoặc cảm xúc không ổn định cũng phải cùng chị nói ra. Chị không ép em nói liền ngay lập tức khi có chuyện, nhưng ít nhất em phải nói cho chị biết là em cần thời gian, hoặc em cần giúp đỡ. Chị muốn em ỷ lại vào chị. Và dĩ nhiên, về phía mình, chị sẽ cố gắng luôn luôn có mặt lúc em cần, tạo cho em cảm giác an toàn về tâm lý và đảm bảo an toàn cho em trong các buổi sp.

Một điều nữa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đi off, cũng là lần đầu làm kee của em nên mọi thứ đều nhẹ nhàng, như em thấy. Nhưng làm kee của chị đồng nghĩa với việc trong phạm vi an toàn mà cả hai đã đồng ý với nhau, sau này quyền chủ động trong các buổi sp sẽ không thuộc về em nữa."

Ánh mắt chị vô cùng nghiêm túc, và cũng chân thật, đáng tin. Chị sòng phẳng rõ ràng với cô ngay từ đầu, như cái cách mà hai người vẫn luôn chọn để hành xử trong mối quan hệ này vậy.

- Bạn nhỏ, em có thời gian để suy nghĩ, không cần phải gấp gáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro