Chương 02: Gia tặc khó phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Quân quỳ gối trước mặt Yến Văn, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Tiểu Quân thật sự không biết Yến Kiệt đi đâu."

Yến Văn nhận lệnh ở lại Bão Long sơn trang vài ngày, vì vậy Yến Kiệt có cơ hội làm một số việc để cứu người lâm nguy, nhưng những gì hắn nghĩ là "cứu khốn phò nguy" lại bị hiểu lầm là "kim ốc tàng kiều", Yến Kiệt nhớ đến lời của chưởng quỹ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhưng điều mà Yến Kiệt không ngờ là Tiểu Khanh sư huynh đã phát hiện ra những việc hắn làm, mà đại ca Yến Văn cũng đang vội vã trở về từ Bão Long sơn trang để trừng trị hắn.

     Yến Văn đi vào Hàn Bích Cư, Yến Kiệt quả thật không có ở đây. Đúng lúc đụng phải Tiểu Quân đang ôm một túi dược liệu lớn lén lén lút lút đưa đến phòng Yến Kiệt. Còn dọa Tiểu Quân sợ tới mức làm dược liệu rơi lả tả trên đất.

     Yến Văn thấy làn da trên mặt Tiểu Quân đã hoàn thành bình phục, cũng là một tiểu mỹ nhân thanh thuần, trong lòng rất mừng cho nàng, nhưng vừa hỏi Yến Kiệt đi đâu, Tiểu Quân liền thần sắc hoảng hốt chết cũng không chịu nói, không khỏi càng thêm hoài nghi, ngữ khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

     Lúc Yến Kiệt trở lại Hàn Bích Cư, liền nghe đại ca đang quát hỏi Tiểu Quân, sợ đến mức tim thiếu chút nữa ngừng đập, vội vàng đi vào đại sảnh. Tiểu Quân mặt đỏ bừng quỳ ở đó, trên mặt đất đặt dược liệu đã gói xong.

     Yến Kiệt vội vàng cúi đầu nói: "Yến Kiệt bái kiến đại ca." Hắn không biết đại ca đã biết chuyện của mình hay chưa, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.

     Yến Văn nhìn sắc mặt đệ đệ, liền biết hắn nhất định lại gây họa, nghiêm mặt quát: "Yến Kiệt! Ngươi đã đi đâu?"

     Yến Kiệt nhỏ giọng đáp: "Ta...ta không đi đâu cả." Hơi cúi đầu nhìn Tiểu Quân, Tiểu Quân cho rằng Yến Kiệt muốn nói ra sự thật, vội vàng lắc tay.

     Yến Kiệt lại hiểu lầm là Tiểu Quân bảo mình đừng nói dối, nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiểu Quân đã nói chuyện mình trộm dược liệu trong nhà đi bán rồi sao?

     Yến Văn quát: "Ngươi còn dám nói dối." Yến Kiệt bị đại ca quát mà khẽ run rẩy, thầm nghĩ: Hỏng bét, nhất định là Tiểu Quân đều đã nói cho đại ca. Hắn không dám nhìn đại ca, lại hung hăng trừng Tiểu Quân một cái, trách nàng bán đứng mình.

     Yến Văn lại quát: "Ngươi còn không nói thật?" Dứt lời, tiến lên phía trước một bước, tát một cái vào mặt Yến Kiệt, "bốp" một tiếng, đánh cho Yến Kiệt suýt thì ngã sấp xuống.

     Tiểu Quân vội vàng chắn ở trước người Yến Kiệt: "Yến Văn thiếu gia." Yến Kiệt trong lòng tức giận Tiểu Quân, đẩy nàng ra, cúi đầu nói: "Đại ca, là Yến Kiệt kêu Tiểu Quân trộm dược liệu trong nhà cho ta đi bán, chuyện không liên quan đến nàng, đại ca cứ phạt ta đi."

     Yến Văn vốn chỉ bởi hôm nay ở Bão Long Sơn Trang vì Yến Kiệt bị lão đại quở trách, hơn nữa Ngọc Kỳ sư huynh còn hoài nghi Yến Kiệt có thể đã lẻn ra khỏi phủ mà tức giận. Không nghĩ đến Yến Kiệt còn làm ra chuyện như vậy. Nhất thời ngẩn người.

     Yến Văn làm sao cũng không nghĩ đến Yến Kiệt lại làm ra loại chuyện này: "Trộm dược liệu trong phủ đi bán? Yến Kiệt, ngươi thật sự muốn chết." Lại giơ tay lên.

     Tiểu Quân lại vội vàng quỳ xuống nói: "Yến Văn thiếu gia, cánh tay cùng ngực của Yến Kiệt đều bị thương còn chưa khỏi. Ngài đừng đánh hắn. Tất cả đều là lỗi của Tiểu Quân."

     Yến Văn khẽ nói: "Tay cùng ngực đều bị thương, nhưng chân không phải còn tốt sao."

     Yến Kiệt than thở trong lòng: "Thảm, xem ra đại ca thật sự là muốn đánh gãy chân của ta." Nghĩ thì nghĩ, cũng không dám tiếp tục chần chờ nữa, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Đại ca, Yến Kiệt biết sai rồi."

     Tiểu Quân đứng ở ngoài cửa Hàn Bích Cư, vừa lo lắng vừa không thể làm gì được. Yến Văn bảo nàng lui ra ngoài, nàng không dám không nghe, thật không biết Yến Kiệt sẽ bị đánh thành bộ dáng gì. Nhưng mà tam thúc Phó Long Tình lại phụng mệnh ra ngoài, đi Hùng Châu quan ngoại, nhị thiếu gia cũng không ở nhà.

     Chuyện này nếu là nói cho Tiểu Khanh thiếu gia hoặc Phó đại thiếu gia hay ngũ thiếu gia biết, chỉ sợ sẽ đánh Yến Kiệt càng nặng, phải làm sao cho phải a. Tiểu Quân đang gấp đến không chịu nổi, một nam tử mặc thanh sam, tuấn dật phi phàm từ xa xa đi tới.

     "Yến Nguyệt thiếu gia, cầu ngài mau cứu Yến Kiệt đi." Tiểu Quân không chút nghĩ ngợi, vội vàng chạy tới ngăn hắn lại.

     Người mặc thanh sam này chính là Yến Nguyệt. Bởi vì ngày mai là có thể theo Tiểu Khanh đi thẳng tới Giang Nam Tây Phong, Phó Long Tinh cùng đại ca cầu tình, thả Yến Nguyệt ra ngoài hoạt động một chút.

     Yến Nguyệt kỳ quái hỏi: "Tiểu Quân cô nương, Yến Kiệt làm sao vậy?"

     Tiểu Quân khóc lóc nói: "Yến Kiệt trộm dược liệu trong phủ đi bán, bị Yến Văn thiếu gia bắt được, sợ là sẽ đánh chết hắn."

     Yến Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Yến Kiệt vậy mà càng ngày càng biết gây họa."

     Yến Văn để Tiểu Quân rời khỏi đại sảnh, chuẩn bị hung hăng giáo huấn Yến Kiệt một trận.

     Yến Kiệt quỳ thẳng trên đất, trong lòng sợ hãi muốn chết. Tam thúc không ở Hàn Bích Cư, nghĩa phụ còn đang ở Bão Long Sơn Trang, ai có thể ra mặt cầu tình cho mình đây, lần này sợ là phải bị đại ca đánh chết.

     "Yến Kiệt!" Tiếng quát của Yến Văn khiến Yến Kiệt run rẩy. "Ngươi thật sự trộm dược liệu trong phủ đi bán?" Yến Văn đến giờ còn chưa muốn tin Yến Kiệt lại làm ra loại chuyện này.

     Chuyện đã đến nước này ngang cũng chết mà dọc cũng là chết. Yến Kiệt cũng không cần phải giấu diếm nữa: "Vâng, tiểu đệ cần một ít ngân lượng, cho nên nhờ Tiểu Quân từ trong kho dược liệu của Hàn Bích Cư lấy một ít dược liệu quý như Tuyết Liên bán cho dược trang Dung gia ở Kinh Thành."

     Dược trang Dung gia là đại dược trang trong Kinh Thành, gia chủ Dung gia có quan hệ rất sâu với Phó gia.

     Đầu Yến Văn có chút choáng váng, roi ở đâu rồi, Yến Văn nhìn trái nhìn phải. Nơi này là thiên sảnh của Hàn Bích cư, là nơi đệ tử hầu hạ Phó Long Tình ở, cũng không có côn bổng gia pháp gì.

     "Yến Kiệt đi lấy roi." Yến Kiệt không cần nghĩ cũng biết bây giờ đại ca cần cái gì nhất.

     Yến Văn lườm hắn một cái: "Quỳ xuống, không được nhúc nhích." Sớm biết tiểu tử Yến Kiệt này nhất định sẽ thèm đòn, sao lại không nghĩ tới mang theo roi đến chứ. Yến Văn có chút ảo não.

     Kỳ thật Yến Kiệt bị thương ở trước ngực, quất roi cũng không thích hợp. Yến Văn quát: "Ngươi tổng cộng lấy bao nhiêu?"

     Yến Kiệt vội nói: "Không có bao nhiêu, ta chỉ bán hai lần, đại khái khoảng bảy lượng trở lên."

     "Bán hai lần, vậy đây là cái gì?" Dược liệu vương vãi dưới đất chính là thứ mà Tiểu Quân lần nữa chuẩn bị cho Yến Kiệt.

     Yến Kiệt không khỏi thầm trách cứ Tiểu Quân, ai bảo nàng tự tác chủ trương đưa tới những thứ này.

     Yến Kiệt đành phải nói: "Vâng, đại khái là...là bởi vì sợ những cái kia bán đi tiền còn chưa đủ, cho nên..."

     Yến Văn rốt cuộc nghe không nổi nữa, giơ tay lên, lại cho Yến Kiệt một bạt tai. Cái tát này đánh cho rất nặng, Yến Kiệt dù không dám sờ, lại nhịn không được lén dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.

     Yến Văn còn muốn đánh nữa, lại thu tay lại, quát: "Ngươi tự mình đánh." Yến Kiệt nghe đại ca phạt vả miệng, thầm nghĩ nếu mình biến thành đầu heo, Linh Tê nhất định sẽ cười nhạo mình. Nghĩ thì nghĩ, tay phải lại nâng lên đánh vào mặt.

     Tuy tự mình đánh rất đau, nhưng so với đại ca đánh vẫn nhẹ hơn một chút. Đánh mấy cái như vậy, mặt Yến Kiệt tuy rằng còn chưa giống đầu heo, nhưng hai bên má cũng đều sưng đỏ lên.

     "Đang làm gì vậy?" Một giọng nam trong trẻo truyền đến, Yến Kiệt trong lòng vui vẻ: "Được cứu rồi."

     Yến Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt tiêu sái đi đến. Yến Văn nhìn thấy người tới, lại sầm mặt xuống. "Yến Nguyệt sao ngươi lại đến đây?" Yến Văn đành phải chào hỏi trước. Một bên ra hiệu cho Yến Kiệt dừng tay.

     "Yến Kiệt bái kiến Yến Nguyệt sư huynh." Mặt Yến Kiệt tuy rằng nóng bỏng đau đớn, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra vui sướng.

     Yến Nguyệt không để ý tới Yến Kiệt, nói với Yến Văn: "Là Nguyệt sư huynh."

     Yến Văn đành khom người gọi: "Nguyệt sư huynh."

     Yến Nguyệt mỉm cười: "Nghe nói Yến Kiệt bị thương trong trận chiến ở Minh gia, nên cố ý đến xem, không quấy rầy ngươi chứ."

     Đây là biết rõ còn cố hỏi. Yến Văn trong lòng nói vậy, ngoài miệng thì không nói gì, lại nhịn không được hừ một tiếng.

     Trước khi Yến Nguyệt vào Phó gia, lão đại của Yến tự hệ đệ tử là Yến Văn. Yến Nguyệt dùng thủ đoạn chiếm lấy địa vị của Yến Văn.

     Yến Văn đối nhân xử thế đâu ra đấy, quy củ thẳng thắn, Yến Nguyệt kiêu căng bướng bỉnh, lại hay phạm quy. Yến Kiệt sợ đại ca, lại rất thích Yến Nguyệt sư huynh, khi còn bé thường đi theo bên người Yến Nguyệt.

     Gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Yến Nguyệt là tai họa gì cũng dám xông vào, cái gì sai cũng dám phạm phải. Yến Kiệt luôn đi theo Yến Nguyệt, trong mắt Yến Văn đương nhiên là thấy hắn càng ngày càng ngang bướng, càng ngày càng khó dạy. Còn thường xuyên bị hai người liên lụy, đi theo lo lắng sợ hãi.

     Hơn nữa mỗi lần Yến Văn muốn phạt Yến Kiệt, Yến Nguyệt luôn giúp đỡ bao che. Yến Văn cho rằng nếu không phải Yến Nguyệt phóng túng Yến Kiệt, Yến Kiệt cũng sẽ không có lá gan lớn như bây giờ, mỗi ngày đều gây họa không ngừng.

     Ba năm này, Yến Nguyệt đi quan ngoại làm việc, Yến Văn thật sự là thoải mái không ít. Hiện tại ở loại tình huống này lại trông thấy Yến Nguyệt, đương nhiên sẽ sinh một bụng tức giận.

     Yến Nguyệt hơi cau mày: "Yến Văn, đây là thái độ của ngươi với sư huynh sao?"

     Yến Văn nén giận nói: "Yến Văn thất lễ, Nguyệt sư huynh đừng để trong lòng."

     Yến Nguyệt mỉm cười: "Ngươi đang phạt Yến Kiệt?" Yến Văn đáp: "Vâng. Lần này Yến Kiệt thực sự quá phận, ta đang chuẩn bị đem chuyện này bẩm cho Tiểu Khanh sư huynh xử lý."

     "Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?"

     Yến Văn đem chuyện Yến Kiệt làm kể lại một lần.

     Yến Nguyệt vô cùng thắc mắc: "Yến Kiệt ngươi rốt cuộc cần bao nhiêu tiền, vì sao không nói với đại ca ngươi, lại đi làm loại chuyện ăn trộm này?"

     "Là có một ít chỗ cần tiêu tiền, ta không dám nói với đại ca." Yến Kiệt nhẹ giọng trả lời.

     "Vậy bây giờ ngươi nói một chút đi." Yến Nguyệt cười híp mắt nói. Lúc Yến Nguyệt cười, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thoạt nhìn hết sức thoải mái. Nhưng Yến Văn thấy cái nụ cười này, liền biết vô luận Yến Kiệt là bởi vì chuyện gì làm sai, Yến Nguyệt đều chuẩn bị tìm lý do thay hắn giải vây.

     ...

     "Yến Kiệt. Ngươi đã ngủ chưa." Tiểu Quân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Yến Kiệt ra."

     Yến Kiệt ngửa mặt nằm trên giường: "Ngủ rồi."

     Tiểu Quân do dự một chút, vẫn đi đến bên cạnh bàn: "Đây là hồng hoa lộ, có thể hoạt huyết tiêu sưng, ngươi bôi lên mặt rất nhanh liền sẽ hết sưng."

     "Không cần." Yến Kiệt dứt khoát quay mặt vào trong, rõ ràng biểu đạt mình đang tức giận.

     "Đừng nóng giận, Yến Văn thiếu gia đánh ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi..."

     "Chẳng lẽ ta lập tức giận với đại ca sao?" Yến Kiệt nhảy lên, bởi vì biểu tình quá dùng sức, hắn đau đến hít sâu một hơi: "Ngươi vì cái gì bán đứng ta?" Yến Kiệt khí thế hung hăng chất vấn: "Uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy."

     "Ta không có", Tiểu Quân vội vàng xua tay, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Yến Kiệt, Tiểu Quân cảm thấy rất đau lòng, mà dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Yến Kiệt, càng làm cho Tiểu Quân sợ hãi: "Ta thật sự cái gì cũng không nói với Yến Văn thiếu gia."

     "Ngươi chưa từng nói, tại sao đại ca lại đột nhiên tới đây? Nhất định là ngươi sợ tương lai bị tam thúc phát hiện cho nên mới khai ta ra trước, ngươi đã sợ bị trách tội, vì cái gì ngay từ đầu phải đồng ý giúp ta?" Đối Tiểu Quân, Yến Kiệt từ trước đến nay luôn cho rằng mình có lý.

     Tiểu Quân thầm nghĩ, nếu ta thật sự sợ bị trách tội, ngay từ đầu đã không giúp ngươi rồi. "Dù sao ta cũng chưa từng nói, nếu có thể, ta tình nguyện người bị Yến Văn thiếu gia phạt chính là ta." Tiểu Quân gục đầu xuống, khẽ nói.

     "Ngươi đừng giả vờ có ý tốt." Yến Kiệt hậm hực nằm xuống "Không phải ta đã nói những thứ lúc sáng là lần cuối cùng sao, ai bảo ngươi lại tự chủ trương đưa tới những dược liệu kia, nếu không phải tại ngươi, có thể ta còn sẽ không bị đại ca vả miệng đâu."

     "Thật xin lỗi." Tiểu Quân cúi thấp đầu, nước mắt cũng sắp rơi ra.

     "Xin lỗi có ích lợi gì? Lần này bị ngươi hại chết rồi. Sáng sớm ngày mai, ta liền phải mang đại ca đến chỗ ẩn thân của Linh Tê các nàng, ta vốn đã đồng ý giúp các nàng, đều tại ngươi, hại ta biến thành một tiểu nhân nói không giữ lời." Yến Kiệt lại xoay người vào trong, đưa lưng về phía Tiểu Quân: "Dù sao bây giờ ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi, mau đi ra ngoài."

     Nước mắt Tiểu Quân nhẹ nhàng chảy xuống, nàng xoay người muốn đi, nhưng vẫn đặt hồng hoa lộ trong tay lên bàn "Ta để hồng hoa lộ ở đây, ngươi bôi hay không thì tùy." Tiểu Quân cúi đầu chạy ra ngoài.

     Yến Kiệt hừ một tiếng, xoay người, "Nàng tức giận gì chứ?" Ánh mắt rơi xuống trên mặt bàn, xoay người qua cầm cái bình trong tay, lại ưu nhã nằm xuống giường, rút nút bình ra, ngửi ngửi: "Vẫn nên dùng một chút. Bằng không Linh Tê nhìn thấy mặt của ta hẳn là sẽ đau lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro