Chương 07: Tiếng ca giữa đường (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Ta không gả." Tiểu Hoà phản đối: "Trừ Long Trì, ai ta cũng không gả."

    "Không gả?" Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Cái này cũng không do ngươi làm chủ."

    "Đại nhân." Trong lòng Long Trì trầm xuống, dập đầu chấm đất: "Xin đại nhân tha thứ cho thuộc hạ làm càn. Thuộc hạ đã cùng Tiểu Hòa thề non hẹn biển, không phải nàng không cưới, không phải chàng không gả, cầu đại nhân thành toàn."

    "Ngươi muốn cưới Tiểu Hòa?" Ánh mắt Tiểu Khanh lạnh lẽo: "Ngươi muốn chết sao?"

    "Long Trì tình thà chết cũng không muốn sống nhìn Tiểu Hoà gả cho người khác." Sắc mặt Long Trì tái nhợt, giọng nói tuy rằng run rẩy, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

    "Được." Tiểu Khanh lạnh nhạt cười: "Ngươi chết đi. Sau khi ngươi tự sát, nếu Tiểu Hòa muốn, ta có thể cho phép nàng thủ tiết cả đời vì ngươi."

    "Sư huynh!" Tiểu Hòa kêu lên: "Nếu huynh bức chết Long Trì, ta liền lập tức tự sát, xem huynh ở trước mặt sư phụ ăn nói thế nào."

    Tiểu Hòa vừa nói xong, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước. Yến Nguyệt trong lòng mắng: "Tiểu Hòa, ngươi muốn hại chết mọi người sao?" Chợt nhớ tới, Tiểu Hòa là nữ tử, sau này nhất định không được nặng lời với nàng nữa.

    Tiểu Khanh nhìn bộ dạng có chút ngang ngược của Tiểu Hòa, hừ lạnh một tiếng: "Chống đối sư huynh, khẩu xuất cuồng ngôn, dựa theo quy củ trong nhà, nếu ta xử ngươi tội chết, ngươi có phục không?"

    Tiểu Hòa há to miệng, cúi đầu xuống. Nàng mặc dù ỷ vào sư phụ cùng sư huynh sủng ái, không câu nệ như những đệ tử khác, nhưng mở miệng chống đối sư huynh như thế, thật đúng là lần đầu tiên. Lúc này nhớ tới quy củ trong nhà, trong lòng sợ tới mức tim đập thình thịch: "Sư huynh, tiểu đệ biết sai rồi." Nàng đã nói "tiểu đệ" mười mấy năm, nhất thời còn chưa sửa miệng xưng "tiểu muội" được.

    Yến Nguyệt vội vàng khom người: "Lão đại, Tiểu Hòa nhất thời kích động nên mới dùng từ không thích hợp, tha thứ cho nàng đi."

    "Ta chính là đã quá nuông chiều nàng." Ánh mắt Tiểu Khanh chuyển đến trên người Tiểu Hòa: "Hôm nay cũng nên cho ngươi một chút giáo huấn."

    Tiểu Hòa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Sư huynh, ta thật sự biết sai rồi, ta thu hồi lời vừa rồi là được."

    "Ngọc Tường, đi lấy roi ngựa đến đây." Tiểu Khanh phân phó.

    "Sư huynh!" Tiểu Hòa kêu lên sợ hãi.

    "Lão đại bớt giận." Tiểu Mạc vội vàng khuyên ngăn.

    "Đại nhân, cầu ngài cho phép Long Trì chịu phạt thay Tiểu Hòa." Long Trì hận không thể giấu Tiểu Hòa ở sau lưng.

    "Sư huynh, Tiểu Hòa chịu roi rồi, sư huynh liền có thể nguôi giận, không gả ta cho Yến Nguyệt sư huynh nữa sao?" Tiểu Hòa nhìn roi trong tay Ngọc Tường, cả người run lên.

    "Tiểu Mạc." Tiểu Khanh quyết ý phải phạt Tiểu Hòa: "Đánh hai mươi trước, không cho phép nương tay."

    Tiểu Mạc khom người nhận lấy roi, có chút do dự, nếu là trước kia, Tiểu Mạc đối với mệnh lệnh của lão đại đương nhiên không dám do dự, thế nhưng bây giờ Tiểu Hòa là nữ tử, ở Phó gia nữ tử còn quý giá hơn vàng, thật muốn đánh nàng sao.

    "Thế nào, muốn ta đánh ngươi một trận trước, rồi ngươi lại chấp hình sao?" Ánh mắt Tiểu Khanh đảo qua Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc không dám chần chờ nữa, áy náy nhìn Tiểu Hòa: Ai bảo ngươi nói bừa chọc giận lão đại. Ngươi cũng đừng oán ta. Vung roi lên. Tiểu Hòa sợ hãi nhắm mắt lại, nghe tiếng roi lướt qua không khí, tưởng tượng cảm giác roi da rơi lên người, chân đều mềm nhũn.

    "Chát" một tiếng, một roi rắn rắn chắc chắc rơi vào trên người. Tiểu Hòa nhịn không được "a" một tiếng hét lên chói tai, nhưng thật kỳ quái, hình như cũng không đau lắm nha. Tiểu Hòa mở mắt ra. Long Trì đã xoay qua che ở phía sau nàng, thay nàng đỡ một roi này. Roi đánh vào người Long Trì, nàng đương nhiên không cảm thấy đau đớn.

    Long Trì chỉ theo bản năng, không chút nghĩ ngợi liền chắn cho Tiểu Hòa, lúc này mới có chút sợ hãi, có lẽ hành động này sẽ khiến Bích Lạc Thiên đại nhân một chưởng đánh chết mình cũng không chừng. Thế nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên là Tiểu Khanh chỉ hơi nhíu mày: "Ngươi muốn thay nàng chịu phạt?"

    "Đại nhân khai ân." Long Trì khẩn cầu.

    "Long Trì." Tiểu Hòa nước mắt lưng tròng nhìn Long Trì, lại trốn sau lưng hắn.

    "Được. Ngươi có thể thay nàng chịu phạt, có điều không phải hai mươi roi, mà gấp mười lần, hai trăm roi." Tiểu Khanh lạnh lùng nói.

    "Không cần, Long Trì, ngươi không cần lo cho ta." Tiểu Hòa vội vàng đẩy Long Trì ra: "Hai mươi roi, ta có thể chịu nổi."

    Long Trì lắc đầu với Tiểu Hòa, nói với Tiểu Khanh: "Đại nhân, thuộc hạ nguyện chịu hai trăm roi, chỉ xin đại nhân đừng đưa Tiểu Hòa về Phó gia nhốt lại nữa."

    "Nếu ngươi có thể vượt qua hai trăm roi, hôm nay ta sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi và Tiểu Hòa nữa." Tiểu Khanh nhìn Long Trì.

    "Thuộc hạ tạ ơn đại nhân." Long Trì vạn phần kinh hỉ.

    "Đừng vội tạ ơn." Tiểu Khanh nghiêm túc nói: "Trong quá trình chịu phạt, nếu ngươi bởi vì chịu không nổi mà kêu thành tiếng hoặc ngất đi, thì đời này kiếp này ngươi vĩnh viễn cũng không thể ở bên Tiểu Hòa. Ngươi nhớ rõ?"

    Ngọn roi bay tới, từng chút từng chút đánh vào trên người, trên lưng, trên chân Long Trì. Long Trì quỳ thẳng người, cắn chặt răng không rên một tiếng. Tiểu Hòa lệ rơi đầy mặt, tuy roi đánh vào trên người Long Trì, nhưng lại đau ở trong lòng Tiểu Hòa, sắc mặt của nàng so với Long Trì còn tái nhợt hơn.

    "Sư huynh, là lỗi của ta, ta không nên chống đối sư huynh, sư huynh đánh ta đi, tha cho Long Trì." Tiểu Hòa đi bằng đầu gối đến bên người Tiểu Khanh.

    Tiểu Khanh nhìn bộ dạng của Tiểu Hòa, mày nhíu lại. Nha đầu này ở cùng Long Trì bất quá chỉ mới nửa năm, chẳng lẽ hai người thật sự đã lâu ngày sinh tình, thề non hẹn biển sao.

    Yến Nguyệt nhìn sắc mặt của lão đại, muốn khuyên cũng khuyên không ra. Long Trì này cũng quả thật nên phạt. Thế mà dám đoạt lên trước huynh đệ chúng ta, còn nhanh chân đến trước, nếu Tiểu Hòa là nữ tử, tự nhiên là bảo bối của Phó gia chúng ta, sao có thể vô duyên vô cớ liền để ngươi mang đi.

    Long Trì chống hai tay xuống đất, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, bên miệng cũng chảy máu, nhưng hắn vẫn như cũ không rên một tiếng.

    Tiểu Hòa đã khóc đến không thở nổi. Lúc này cũng không thể nhẫn nại nữa, nhắm mắt lại, nhào lên người Long Trì: "Long Trì, ngươi nói chuyện đi, ngươi cầu xin lão đại tha thứ đi, ta không trách ngươi."

    Tiểu Mạc vội vàng dừng roi trong tay lại.

    Long Trì âu yếm nhìn Tiểu Hòa, đương nhiên hắn biết ngọn nguồn cơn giận của Tiểu Khanh đại nhân, quy củ của Bích Lạc Thập Nhị cung vốn không cho phép đệ tử trong cung có tư tình, huống chi người mình động vào còn là muội tử mà đại nhân yêu thương, hơn nữa lại bị phát hiện dưới loại tình huống như vậy, dựa theo tính tình của đại nhân, xử phạt thế này đã là nhẹ.

    Chỉ cần đại nhân không truy cứu lỗi sai của hắn và Tiểu Hòa, chẳng phải là đã ngầm đồng ý chuyện của hai người bọn họ rồi sao. Đương nhiên, nếu muốn được đại nhân chịu đem Tiểu Hòa gả cho mình, tự nhiên còn cần một đoạn thời gian nữa, nhưng Long Trì tin tưởng, tinh thành sở chí, kim thạch vi khai*. Đại nhân nhất định sẽ hiểu được tấm chân tình của mình dành cho Tiểu Hòa.

*Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai: Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá nứt ra. Con người thực sự thành tâm có thể cảm động được trời đất, khiến đá vàng vì vậy mà nứt ra. Ý nói thành tâm thành ý thì dẫu khó khăn đến đâu cũng đều có thể giải quyết được.

     "Yến Nguyệt!" Tiểu Khanh nhíu nhíu mày, đối với chuyện Tiểu Hòa cắt ngang hình trách mười phần bất mãn: "Ngươi mang Tiểu Hòa ra ngoài."

    Yến Nguyệt khom người, đi tới bên cạnh Tiểu Hòa: "Tiểu Hòa, ngươi còn muốn lão đại tăng thêm hình phạt sao? Còn không mau đi với ta."

    Tiểu Hòa thương tâm muốn chết, lại không thể làm gì được, nàng oán hận nói với Tiểu Khanh: "Nếu Long Trì có gì bất trắc, ta..." Yến Nguyệt vội vàng chỉ một chỉ qua, điểm huyệt đạo của Tiểu Hòa, phòng nàng lại nói ra lời gì khiêu khích lão đại.

    Hắn hành lễ với lão đại, ôm lấy Tiểu Hòa, đẩy cửa rời đi.

    Khi Tiểu Hòa tỉnh dậy, thì đã sáng đèn. Nàng vội vàng nhảy xuống giường, Long Trì đâu.

    Cửa mở ra, Ngọc Tường bê thức ăn đi vào: "Tiểu Hòa sư huynh...sư tỷ, ăn cơm đi."

    "Ngọc Tường, lão đại đâu? Long Trì đâu?" Nói đến hai chữ Long Trì, thanh âm đã run rẩy.

    "Long Trì đại ca không có việc gì." Ngọc Tường bội phục nói. "Long Trì đại ca đã chịu xong hai trăm roi, lão đại nói, không truy cứu tội vi phạm cung quy cùng thượng mệnh của hắn và Tiểu Hòa sư huynh nữa. Hiện giờ Yến Nguyệt sư huynh đang giúp Long Trì đại ca chữa thương ở phòng bên cạnh.

    Trái tim đang treo lơ lửng của Tiểu Hoà rốt cuộc cũng buông xuống. Trước khi Ngọc Tường dứt lời, Tiểu Hòa đã vọt tới cửa. Cửa mở ra, Tiểu Khanh đi vào.

    "Sư huynh." Tiểu Hoà vội vàng lui về phía sau một bước.

    "Ngươi muốn đi gặp Long Trì?"

    "Vâng." Trong lòng Tiểu Hòa vẫn còn giận sư huynh, không muốn cùng hắn nhiều lời.

    Tiểu Khanh lơ đễnh nói: "Lấy hoa trên đầu xuống." Hắn nhìn y phục nữ nhân của Tiểu Hòa, vẫn còn rất chướng mắt, đặc biệt là đóa hoa hồng trên tóc của nàng: "Ngươi muốn khôi phục nữ trang cũng được, nhưng không cho phép đeo những thứ lộn xộn kia lên đầu. "

    "Thật không hiểu thẩm mỹ." Tiểu Hòa trong lòng thầm nghĩ, lại nghe lời lấy hoa trên đầu xuống cầm trong tay, nhìn chằm chằm mũi chân mình không nói lời nào.

    "Ngày mai, ngươi lái xe ngựa của Ngọc Tường cùng Long Trì trở về Thanh Thiên Lâu. Trước khi ta trở về, hai người các ngươi đều không thể rời khỏi Thanh Thiên Lâu nửa bước."

    Tiểu Hòa lập tức vui vẻ, ngẩng đầu nhìn sư huynh, "Dạ, Tiểu Hòa tuân mệnh."

    Tiểu Khanh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Hòa, trong lòng thở dài: Nữ đại bất trung lưu* a.

*Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn không thể giữ trong nhà): Con gái là con người ta.

    "Nếu Long Trì khi dễ ngươi, ngươi phải lập tức nói cho ta, biết không?" Tiểu Khanh vẫn có chút lo lắng cho Tiểu Hòa.

    "Chỉ cần sư huynh không khi dễ ta, thì sẽ không có ai khi dễ ta." Tiểu Hòa nhịn không được nhỏ giọng nói.

    "Nói cái gì?" Tiểu Khanh trừng mắt.

    "Sư huynh yên tâm, Long Trì tuyệt đối sẽ không khi dễ ta." Tiểu Hoà vội vàng nở nụ cười nịnh nọt.

    Tiểu Khanh phất phất tay. Tiểu Hòa khom người muốn mở cửa, lại xoay đầu lại: "Sư huynh nói muốn gả ta cho Yến Nguyệt, cũng không tính nữa sao."

    "Cái này ta còn phải suy nghĩ." Tâm tư của Tiểu Khanh ai cũng đoán không ra.

    Tiểu Hòa lạnh mặt, cũng không dám lại có ý kiến gì, đành mặc kệ, "Vâng." Nàng ỉu xìu đáp, đi xem Long Trì.

    Tiểu Khanh cẩn thận nhìn chính mình trong gương, thầm tán thưởng tay nghề dịch dung này của Tiểu Hòa càng ngày càng tinh xảo, mặt nạ da người này quả là giống y như thật, hơn nữa dán vào mặt cũng không khó chịu chút nào. Cái duy nhất không được hoàn mỹ chính là khuôn mặt này âm trầm có thừa, lại hơi thiếu chút uy mãnh, có chút không hợp với dáng người cao lớn tuấn dật của Tiểu Khanh. Bất quá chỉ trong vòng một đêm liền có thể làm được đến thế này, cũng không thể quá cưỡng cầu.

    Vì Tiểu Khanh dù đã dán râu, vẫn bị Tiểu Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra, Tiểu Khanh cho rằng nếu muốn cải trang thì nên làm cho sạch sẽ, sửa triệt để một chút, cho nên hắn bảo Tiểu Hòa thiết kế cho hắn cái mặt nạ này. Tiểu Khanh dán râu lên lại, diện mạo của hắn quả thật đã thay đổi hoàn toàn.

    Trên đầu lại đội một cái nón có hắc sa che mặt, lúc này Tiểu Khanh mới hài lòng ra cửa. Một cỗ xe ngựa bốn bánh mới tinh xa hoa dừng ở cửa Lưu Khách Cư, Ngọc Tường vẫn đánh xe như trước. Cỗ xe ngựa kia của Phó gia đã để Tiểu Hòa chạy về Thanh Thiên Lâu. Bởi vì xe ngựa Phó gia được thiết kế khá thoải mái, trên người Long Trì lại bị thương nặng, không nên bị xóc nảy, cho nên, liền để Tiểu Mạc ở trên Trần Lưu trấn mua xe ngựa mới.

    Xe ngựa này mặc dù không tinh diệu bằng xe ngựa của Phó gia, nhưng cũng tương đối xa hoa thoải mái. Ngọc Tường không khỏi cảm thán, đây chính là chỗ tốt khi cùng lão đại ra ngoài, lão đại có rất nhiều tiền nha.

    Xe ngựa nhẹ nhàng chạy ra khỏi Trần Lưu, Tiểu Khanh lão đại phân phó không đi về phía đông mà phải đi về phía tây. Tây Phong ở phía tây Hàng Châu, phía đông là Huy Châu, Tiểu Khanh quyết định đi Huy Châu. Như vậy kỳ thật còn phải đi xa hơn bốn năm trăm dặm, bất quá lão đại đã ra lệnh như vậy, ai cũng không dám dị nghị, hiện tại lại chậm trễ thêm bốn ngày, cho nên phải gấp rút đuổi kịp lịch trình.

    Xa hành nhẹ nhàng. Tiểu Khanh nhìn Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc đang ngồi hai bên, cười lạnh: "Hai người các ngươi lá gan cũng không nhỏ, phạm sai lầm mà ở trước mặt ta còn dám ngồi."

    Yến Nguyệt cùng Tiểu Mạc sợ đến mức vội vàng rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống. Tiểu Khanh nhìn hai người một chút, không nói gì nữa, nhắm mắt điều tức.

    Đi thêm mấy trăm dặm, Yến Nguyệt thật sự quỳ đến vô cùng vất vả, hắn nhìn Tiểu Mạc, Tiểu Mạc vẫn cúi đầu ngoan ngoãn quỳ như trước, đành phải cắn răng nói: "Sư huynh, không biết Tiểu Mạc phạm phải sai lầm gì?"

    Tiểu Khanh mở mắt ra, liếc Yến Nguyệt một cái, lại chuyển ánh mắt sang Tiểu Mạc: "Tiểu Mạc, ngươi có biết mình làm sai chỗ nào không?"

    Tiểu Mạc khẽ thở dài: "Tiểu đệ không nên giấu diếm chuyện Long Trì cùng Tiểu Hòa rời khỏi Thanh Thiên Lâu, cam nguyện chịu phạt."

Lúc Tiểu Mạc phụng lệnh Tiểu Khanh đi Thanh Thiên lâu chỗ Tiểu Hoà lấy vật phẩm dịch dung, Tiểu Hòa cùng Long Trì đã rời khỏi Thanh Thiên Lâu giải sầu. Tiểu Mạc không thấy hai người, mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau khi gặp Tiểu Khanh lại không nhắc tới việc này, cố ý giấu diếm cho hai người. Nào ngờ hai người vừa vặn chạy tới Trần Lưu.

    Yến Nguyệt giờ mới nhớ tới vì sao lúc Tiểu Mạc nhìn thấy hai người Long Trì bị lão đại phát hiện, sắc mặt của hắn cũng rất tái nhợt.

    "Nhưng mà lão đại, tiểu đệ cũng không biết mình phạm phải sai lầm gì khiến cho lão đại tức giận?" Yến Nguyệt cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra mình chọc đến lão đại ở chỗ nào.

    "Là ngươi thừa lúc Tiểu Hòa ra ngoài dùng dây buộc hai con chuột vào giường của nàng phải không?" Tiểu Khanh nhắc nhở Yến Nguyệt.

    "Vâng, lão đại, khi đó tiểu đệ không biết Tiểu Hòa là nữ tử mà, chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút. Huống hồ đó đã là chuyện của năm năm trước, hơn nữa bởi vì việc này, lão đại đã phạt tiểu đệ rồi." Yến Nguyệt chợt cảm thấy oan uổng.

    "Phạt ngươi?" Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Nếu không phải vì hành vi lúc đó của ngươi, Tiểu Hòa sao có thể tình nguyện chết còn hơn gả cho ngươi. Đường đường là một nam tử, lại bị nữ tử cự hôn như thế, ta làm sư huynh đều cảm thấy mất hết thể diện, vậy mà ngươi còn làm như không có việc gì, chẳng lẽ không nên phạt sao?"

    "Lão đại, này....này..." Yến Nguyệt nhìn sắc mặt lão đại, chỉ đành nhận mệnh cúi đầu: "Dạ, là lỗi của tiểu đệ, tiểu đệ nhận phạt." Yến Nguyệt ủy khuất đến hận không thể gào khóc khóc lớn một trận.

    "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm. Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể. Hóa thành bươm bướm đi tầm hoa, đêm đêm về đậu trên đóa cỏ thơm." Một giọng hát uyển chuyển bỗng nhiên truyền đến.

    Tiểu Khanh nghe xong, lông mày nhíu chặt, đột nhiên mỉm cười: "Hai ngươi đi xem một chút, là ai đang hát!"

    Tiểu Mạc cùng Yến Nguyệt nhìn thấy nụ cười của lão đại, liền biết kiếp nạn của bọn họ cũng tính là đã qua, có điều người đang hát này coi như thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro