Chương 111: Tai bay vạ gió (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tĩnh Tư Đường.

     Phó Long Thành chỉ trách phạt hai người ở Tĩnh Tư Đường, một là Phó Long Tình, người còn lại là Phó Long Tinh. Đệ tử khác phạm vào sai lầm lớn, hoặc là đi Thải Vi Đường, hoặc là đến thư phòng của Phó Long Thành, Diệc Duyệt Trai.

     Đương nhiên, sau này khi Phó Long Dạ ở Tô Châu gây ra đại sự kinh thiên động địa, may mắn cùng tam ca, ngũ ca hưởng thụ cùng một cấp bậc đãi ngộ mà bị phạt ở Tĩnh Tư Đường, suýt thì mất mạng bò ra khỏi đại môn Tĩnh Tư Đường.

     Nền đá cẩm thạch bóng loáng sạch sẽ, không một giọt nước đọng hay hạt bụi. Tám cánh cửa sổ khắc hoa đón ánh sáng ban ngày vào phòng.

     Căn phòng lớn như vậy, bài trí lại đơn giản. Bên trái là một cái giá đỡ bằng gỗ sồi đỏ, phía trên đặt ngang một thanh thước gỗ đen nhánh, tản ra mùi hương nhàn nhạt, được làm bằng gỗ trầm hương.

     Giữa phòng là hai chiếc ghế thái sư màu đen khắc hình rồng làm bằng gỗ sưa. Giữa hai ghế dựa là bàn bát bảo cùng kiểu cùng màu. Phía bên phải gần tường, là một cái giường bằng gỗ cứng màu đen.

     Cạnh giường đặt một cái thùng sơn đen, bên trong chứa nước hàn đàm trong veo quanh năm đều được thay đổi. Trong nước ngâm một căn đằng trượng màu tím dài chừng một thước rưỡi. Tử đằng ngàn năm cực kỳ hiếm thấy, cùng kinh lôi mạn mọc thành bụi trên Hàn Nhật Phong của Phó gia.

     Tử đằng tuy không cứng chắc như kinh lôi mạn, lại vô cùng mềm dẻo, bách chiết không đoạn. Căn đằng trượng này, chính là một nhánh tử đằng quấn lại nhiều lần mà thành.

     Phó Long Tinh quỳ ở tiền đường, vừa sợ vừa ủy khuất.

     Mỗi một kiện vật phẩm ở đây, Phó Long Tinh đều không thể quen thuộc hơn. Nơi này mang lại vô số lần đau đớn khiến hắn nghĩ lại mà kinh. Ánh mắt hơi rủ xuống thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào những đồ vật lạnh lẽo này.

     Phó Long Tinh quỳ ở nơi này, không phải là kiếm khách lãnh khốc mang một thân võ công tuyệt thế, đem tổ chức sát thủ cường đại nhất chốn võ lâm - Bích Lạc Thập Nhị Cung triệt để thanh tẩy;

     Cũng không phải là thiếu niên anh hùng ngạo cốt trời sinh, ở trong Thiên Phật Tự, lấy một địch bốn, diệt trừ tứ đại ác nhân trăm năm trước đã khét tiếng, kẻ nào cũng thân mang thần công cái thế, tận lực giữ gìn mệnh mạch của võ lâm;

     Cũng không phải là công tử văn nhã hung hữu thành trúc*, trong lúc nói cười đã nhìn thấu mọi loại cơ quan ám sát, ở bên hồ Đại Minh, một đôi kim kiếm trong tay trảm hết hai mươi lăm cao thủ võ lâm, lông tóc không thương phá võ lâm đệ nhất kỳ trận Khốn Long Trận.

*Hung hữu thành trúc (胸有成竹): đã có định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc (thành ngữ bắt nguồn từ câu chuyện về hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu)

     Hắn chỉ là một hài tử phạm gia quy nghiêm khắc đang chờ chịu phạt, một thiếu niên bất lực đối với đau đớn sắp đến vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám trốn, cũng không dám chạy, thậm chí cãi lại cũng không dám, chỉ có thể quỳ thẳng ở đây, chờ "gia pháp hầu hạ".

     Mỗi lần quỳ ở nơi này đều khiến hắn vừa kinh vừa sợ, Phó Long Tinh thà rằng mình hoàn toàn không biết võ công, mà là một thư sinh yếu đuối. Nếu như thế, đằng trượng của đại ca rơi vào trên người nhất định sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Sẽ không làm mình đau đến không muốn sống như vậy.

     Mỗi lần quỳ ở nơi này, nhịp tim kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được mà gia tốc, mồ hôi lạnh cũng bất giác thấm ướt quần áo.

     Đoạn Đoạn võ công mặc dù không tốt, nhưng lại không có yếu ớt như vậy. Nàng là giả vờ bất tỉnh, mục đích ban đầu giả vờ bất tỉnh rất đơn giản: Các ngươi cũng không thể đem một cô nương bị thương lại bất tỉnh ném ở nơi này mặc kệ a. Nếu như có thể bị đại soái ca này mang về nhà, liền có thể cận thuỷ lầu đài*, không chừng có thể lâu ngày sinh tình.

*Cận thuỷ lầu đài (近水楼台): Lầu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

     Thế nhưng đợi đến lúc đại ca của đại soái ca nhìn cũng anh tuấn phi phàm lại đặc biệt bá khí, giải thích với Thiên Phật đại sư rằng mình là biểu muội của hắn, Đoạn Đoạn suýt chút nữa thì hét lên.

     Phó Long Tinh, Phó Long Thành. Đoạn Đoạn hận không thể gõ sưng đầu của mình.

     Đoạn Đoạn biết nhà nãi nãi mình có một chi thân thích họ Phó. Cuộc chiến tranh hoàng vị năm đó ở Đại Lý, cũng là nhờ sự duy trì mạnh mẽ của Phó gia, ca ca của mình mới ngồi vững vàng hoàng vị. Đáng tiếc về sau lại bởi vì chuyện gì đó mà xảy ra tranh chấp. Về cơ bản cũng liền không còn qua lại.

     Khi đó Đoạn Đoạn chẳng qua chỉ mới hai ba tuổi. Đương nhiên không có ấn tượng. Cho nên nàng chỉ là mơ hồ biết ở Trung Nguyên có thân thích. Mà đối với Đoạn Đoạn mà nói, thân thích ở xa ngàn dặm còn không thân thiết bằng nha hoàn Đinh Đương từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

     Nhưng cái mà nàng không nghĩ tới chính là, vị công tử soái tuyệt thiên hạ này, đại soái ca mình nhất kiến khuynh tâm thậm chí không tiếc máu vẩy ba thước, lại chính là thân thích của mình. Trở về nhất định phải chất vấn tẩu tẩu, vì sao có biểu ca soái như vậy, lại chưa bao giờ đề cập qua với mình.

     Ha, biểu ca biểu muội à. Ha ha. Ha ha ha.

     Đáng tiếc vật chất quyết định tinh thần. Cho dù tinh thần phấn khởi như thế nào, kiếm thương ở đầu vai cũng thật sự rất đau, vết thương là hàng thật giá thật, máu thật sự đã bắn tung tóe a. Cho nên lúc đầu Đoạn Đoạn giả vờ bất tỉnh, sau đó liền thật sự ngất đi.

     Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, đã nằm trên một cái giường lớn ấm áp thoải mái dễ chịu, vết thương trên vai cũng không còn đau nhứt nữa. Trong phòng tràn ngập mùi trái cây dễ ngửi. Đoạn Đoạn lập tức cảm thấy thật đói, bụng hình như cũng đang kêu ục ục.

     "Tiểu thư, người tỉnh rồi." Đinh Đương dựa vào bên giường ngạc nhiên. "Tiểu thư không cần lo lắng, Phó gia tam lão gia, chính là tam biểu ca của tiểu thư người, y thuật vô cùng tốt. Vết thương của người rất nhanh sẽ khỏi, cũng sẽ không để lại sẹo."

     Đoạn Đoạn dùng tay ấn nhẹ lên, có chút tê dại, nhưng thật sự không còn đau nữa.

     "Tam biểu ca?" Đoạn Đoạn được Đinh Đương đỡ ngồi dậy, dò xét nhìn bày biện trong phòng. Không sai, đúng là thân thích của hoàng tộc chúng ta, xem ra nhà biểu ca rất có tiền, hơn nữa phẩm vị cũng không tệ, nếu mình gả đến, hẳn sẽ không chịu một chút ủy khuất nào.

     "Đúng vậy, tiểu thư. Thì ra vị đại soái ca kia là ngũ biểu ca của người. Sai người mang chúng ta trở về là đại lão gia, chính là đại biểu ca của người. Còn có nhị lão gia cũng tới nhìn qua người. Vết thương của ngài chính là tam lão gia chữa. Còn có tứ lão gia, lục lão gia cùng thất lão gia hình như không có ở trong phủ."

     Đoạn Đoạn phất tay cắt ngang Đinh Đương đang thao thao bất tuyệt, ngượng ngùng hỏi: "Ngũ biểu ca, ừm ngũ lão gia hắn từng đến rồi sao?" Thì ra đại soái ca cũng có không ít huynh đệ, nhưng mà thật kỳ lạ nha, sao đã biết mình là biểu muội hắn, lại không đến xem vết thương của biểu muội một chút.

     "Không có." Đinh Đương lắc đầu, sau đó thần bí hỏi: "Tiểu thư, người đoán xem đây là nơi nào?"

     Đoạn Đoạn vừa định gõ đầu của nàng, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Sẽ không phải là Đại Minh Hồ Phó gia chứ."

     "Tiểu thư thánh minh." Đinh Đương gật nhẹ đầu: "Chẳng lẽ Tiểu Tỉnh công tử cũng là người của Phó gia? Cũng là biểu ca của người?"

     "Người trong bức họa kia chẳng lẽ cũng là biểu ca của ta?" Đoạn Đoạn choáng váng: Một biểu muội nhiều nhất có thể hứa cho mấy biểu ca? Đây là một cái vấn đề nha.

     Đinh Đương cũng không có chú ý tới vẻ u oán trên mặt tiểu thư nhà nàng, chỉ cảm thấy thật kích động, dư vị kéo dài: "Ta còn buồn bực vì cái gì tiểu thư người bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, thì ra thật sự là do di truyền nha, những biểu ca kia của người đều anh tuấn phi phàm, ngọc thụ lâm phong, đẹp tựa Phan An..."

     Đoạn Đoạn không thể không lần nữa phất tay để Đinh Đương dừng lại. "Ngũ biểu ca thật sự không có đến sao?"

     "Không có."

     "Có lẽ hắn đã đến nhưng ngươi không có chú ý tới."

     "Làm sao có thể, " Đinh Đương kêu oan: "Đinh Đương gì cũng đều có thể không nhìn thấy, nhưng soái ca chói mắt như vậy còn có thể không nhìn thấy sao?"

     Đoạn Đoạn giận: "Cái này, có thể."

     Đinh Đương kiên quyết: "Cái này, thật sự không có."

     (Gần đây có chút điên rồi... )

     Ngay lúc chủ tớ hai người đang bất phân thắng bại, một mùi thơm của cơm chín đồng thời khiến hai người thèm nhỏ dãi.

     Có tiếng gõ cửa nhẹ, một nữ tử bạch y tú lệ bước vào mang theo một hộp hộp thức ăn tinh xảo sơn đỏ mạ vàng: "Đoạn Đoạn tiểu thư, mời ăn chút gì đi."

     "Ngươi là nha hoàn trong phủ?" Đinh Đương đánh giá nữ tử này.

     "Vâng, ta gọi Tiểu Quân."

     "Tiểu Quân cô nương vất vả rồi." Đinh Đương tự nhiên là lanh lợi, mặc dù Tiểu Quân nhìn rất ôn nhu, rất khiêm tốn, thế nhưng tuyệt đối không giống một nha hoàn, đi qua nhận lấy hộp thức ăn. "Ta gọi Đinh Đương, là nha hoàn của tiểu thư."

     "Ngũ lão gia nhà các ngươi đâu?" Đinh Đương cười giúp Tiểu Quân đem thức ăn trong hộp đặt lên mặt bàn, mùi thơm bay khắp nơi. Từ nhỏ cùng tiểu thư lớn lên, tâm tư của tiểu thư sao có thể giấu được Đinh Đương.

     "Ngũ thúc ở Tĩnh Tư Đường." Tiểu Quân giống các đệ tử khác trong phủ gọi Phó Long Thành là sư phụ, đương nhiên sẽ gọi Phó Long Tinh và những người khác là sư thúc.

     "Ở trong đó làm cái gì? Sao không đến thăm tiểu thư nhà ta." Đinh Đương hiếu kì.

     Tiểu Quân đang rất lo lắng, lại vẫn cố cười nói: "Chỉ sợ mấy ngày tới ngũ thúc cũng không thể đến thăm Đoạn Đoạn tiểu thư được."

     "Sư phụ, kỳ thật thương thế của ta không liên quan gì đến Phó Long Tinh." Trong Thiên Phật Am, Thanh Minh Nhi vừa được giải huyệt đạo, liền không nhịn được mà lên tiếng, sau đó lại ho khan một trận.

     "Sư phụ biết." Thiên Phật Sư Thái đứng ở trước cửa sổ: "Thương thế của ngươi không nặng, điều tức một chút liền tốt."

     Thanh Minh nhi đáp vâng. Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ lạ: Sư phụ tại sao phải nói như vậy, còn điểm á huyệt của mình, mang mình vội vã rời đi.

     "Minh Nhi muốn đến Phó gia." Minh Nhi cúi đầu: "Lúc này chỉ sợ Phó đại thiếu gia đã hiểu lầm, hắn sẽ gặp rắc rối."

     Thiên Phật Sư Thái nhìn ấu đồ mặc dù nhập môn chưa lâu, lại khiến nàng phá lệ thương yêu này, thở dài: "Sư phụ điểm á huyệt của ngươi mang ngươi đi, lại cố ý nói như vậy, chính là vì để Phó Long Thành hiểu lầm."

     Minh Nhi có chút không hiểu nhìn sư phụ. Sư phụ thương nàng, đối tốt với nàng, sao lại không biết tâm tư của nàng chứ.

     Tâm tư của ngươi sư phụ đương nhiên biết, ngươi thích Phó Long Tinh. Thiên Phật Sư Thái lắc đầu: Trong lòng Phó Long Tinh sớm đã có nha đầu Minh gia kia, ngươi, căn bản là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

     Thanh Minh Nhi cúi đầu: "Nhưng mà, nghe nói vị cô nương Minh gia kia đã chết rồi."

     "Sống hay chết, ai có thể nói được rõ ràng." Thiên Phật Sư Thái đương nhiên biết đồ đệ của mình kỳ thật rất bướng bỉnh.

     "Cho dù hắn cùng cô nương Minh gia vô duyên, liệu hắn sẽ có ý với ngươi sao?"

     Thiên Phật Sư Thái nhìn Thanh Minh Nhi cúi thấp đầu, lại rõ ràng có chút không phục, tàn nhẫn nói: "Nữ nhân hôm nay bị ngươi làm cho bị thương có thể xưng là thiên tư quốc sắc, dung mạo hơn xa ngươi, ngươi có thể cạnh tranh với nàng sao?"

     Ngẩn người, trên mặt Thanh Minh Nhi lướt qua vẻ thất vọng cùng thương tâm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không lên tiếng.

     "Thay vì để ngày sau ruột gan đứt từng khúc, không bằng hôm nay sớm giải quyết." Thiên Phật Sư Thái là người từng trải, thanh đăng cổ Phật* mấy chục năm, nửa đêm tỉnh mộng, đau lòng cùng cô tịch nói cùng người nào nghe?

*Thanh đăng cổ Phật (青灯古佛 - đèn xanh Phật cổ): ý là đèn chiếu ánh sáng xanh lờ nhờ, tượng Phật đã cũ, chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch.

     "Hôm nay sư phụ làm như vậy, chính là vì muốn kết thúc tâm tư của ngươi."

     Dựa theo tính tình của Phó Long Thành, chuyện hôm nay, hắn chắc chắn sẽ phạt nặng đệ đệ. Phó Long Tinh tâm tính thiếu niên, người lại cuồng ngạo, bởi vì hôm nay mà bị phạt oan, đối với Thanh Minh Nhi tự nhiên sẽ sinh lòng căm hận, liền càng sẽ không tỏ ra thân thiện với Thanh Minh Nhi.

     "Ngươi cũng có thể sớm hết hi vọng, có suy nghĩ khác." Thiên Phật Sư Thái ở trong lòng niệm một tiếng phật hiệu: "Cáu giận, bịa đặt lừa gạt, thậm chí 'Cùng Phó gia không xong' lời tiểu nhân bực này cũng nói ra, thật sự là uổng phí mấy chục năm ăn chay niệm Phật."

     "Sư phụ không tiếc nhiều lần phá giới, chẳng qua là vì hi vọng ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay đầu, không cần lại chấp nhất lưu luyến si mê Phó Long Tinh. Ngươi đừng oán hận sư phụ."

     Thanh Minh Nhi nghe những lời chân thành của sư phụ, hồi lâu liền nước mắt chảy ròng: "Minh Nhi sao dám oán hận sư phụ. Sư phụ đều là vì muốn tốt cho Minh Nhi."

     Thiên Phật Sư Thái niệm một tiếng phật hiệu: "Ngươi nghỉ ngơi đi."

     "Sư phụ." Minh Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Phật Sư Thái: "Cho dù hắn oán ta, hận ta, trong lòng Minh Nhi vẫn thích hắn."

     "Sư phụ có biết, Minh Nhi mỗi ngày cầu nguyện điều gì trước Phật không?"

     "Nếu ông trời thương xót Minh Nhi, hãy để Minh Nhi có một cơ hội chết thay hắn."

     "Kiếp này vô duyên, thì hẹn kiếp sau. Kiếp sau vô duyên, thì hẹn tam sinh."

     "Nếu tam sinh vô duyên thì sao?" Thiên Phật Sư Thái thấy đồ đệ si tâm như vậy, tim như bị đao cắt.

     "Nếu tam sinh vô duyên. Thanh Minh Nhi cũng không cần phục sinh làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro