Phần 2: Em còn có anh mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thâm nghe lời anh, nhưng chỉ vừa mới chống tay định đứng lên thì đã thấy Tây Châu cầm lấy nhánh cây đặt trên mặt bàn, không nặng không nhẹ nói tiếp "Qua đó nằm sấp xuống"

"Anh...?" Vân Thâm không tin được quay ngoắt sang nhìn anh.

"Thế nào? Còn có oan ức gì sao?"

"Không phải. Nhưng mà... nhưng em..." Em dù gì cũng đã là phó tổng của người ta rồi... Vân Thâm cực kì đáng thương nhìn anh.

"Phó Vân Thâm" Nghe anh trai gọi đầy đủ tên mình ra, Vân Thâm rất biết thức thời thu lại ánh mắt "Không cần làm nũng với anh. Tự em nghĩ kỹ, em cảm thấy bản thân có đáng phạt hay không"

Có đáng phạt hay không? Đương nhiên là đáng rồi. Vân Thâm dù gì cũng đã là người trưởng thành, thiệt hơn đúng sai cậu tất nhiên có thể phân biệt rõ ràng, có những lời dù là Tây Châu chưa cần nói ra, cậu cũng tự mình có thể hiểu rõ. Nhìn anh trai đứng đây trước mặt mình, tuy nói là lúc đi lạc cậu rất mong anh sẽ đến cứu cậu, nhưng anh đến rồi, Vân Thâm cũng rất ái ngại vì mình gây ra cho anh bao nhiêu vất vả và phiền phức. Nước M cách nhà rất xa, anh trai vì để tìm được cậu đã phải ngồi máy bay lập tức đến đây, còn chưa kịp nghỉ tí nào đã phải huy động lực lượng lên núi tìm kiếm, dầm mưa suốt một đêm dài, tình hình công ty vẫn đang khó khăn, biết bao công việc cần xử lý đều phải gác lại.

Tây Châu đi qua phía giường, nhìn thằng nhóc vẫn còn giằng co khó xử, trên mặt viết đầy hai chữ tự trách, đứng như trời trồng ở đó. Anh tin em trai mình đã tự có câu trả lời. Tây Châu lấy roi gõ gõ thành giường, mở lời gọi cậu "Nếu đã nghĩ xong thì đi qua đây, chúng ta giải quyết cho xong việc này thôi"

Phó Vân Thâm ở cùng anh trai nhiều năm, biết rõ anh mình có thể không đánh sẽ tuyệt đối không đánh, có thể không mắng thì sẽ không đành lòng mắng. Lần này anh hạ quyết tâm muốn chỉnh cậu, vậy chỉ có thể là do bản thân rất đáng ăn đòn. Cậu cứng ngắc đi về phía anh, ngượng ngùng ghé người nằm úp sấp trên giường, vùi mặt vào hai tay khoanh trước mặt, chỉ lộ ra vành tai ửng hồng.

Tây Châu thu vào mắt tất cả biểu cảm và hành động ngập ngừng của cậu. Vân Thâm đối với anh là một mặt trời nhỏ ấm áp, đứa em này đã sưởi ấm cuộc sống giá lạnh và nhàm chán của anh bao năm qua, lại còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tây Châu luôn cảm thấy em trai của mình thật đáng yêu, chỉ cần nó làm nũng với anh, anh đều không cách nào từ chối yêu cầu của nó. Lúc này nhìn Vân Thâm khoanh tay nằm ngay ngắn trên giường, mái đầu mềm mềm cúi thấp, từ góc độ này không khác gì một cây nấm nhỏ, liền cảm thấy bản thân giống như ông kẹ độc ác, đang bắt nạt đứa nhỏ này.

Được rồi, dù có phải làm ông kẹ cũng không thể để mất em trai được. Thằng nhóc này mấy năm nay đã bắt đầu không yên phận rồi, không ít lần cậy mạnh làm liều, may mắn đều trót lọt không phát sinh vấn đề gì. Nhưng lần này thật sự gây họa, anh thấy mình phải có trách nhiệm chỉnh đốn lại nó.

Đầu roi nhịp nhịp trên mông, Vân Thâm căng thẳng nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, tim đập liên hồi, trong lòng nhộn nhạo khôn xiết, không biết là do sợ đau nhiều hơn hay ngại ngùng nhiều hơn.

Tây Châu nâng tay, dứt khoát quất một roi thật mạnh vào giữa mông cậu

"A!!!"

Vân Thâm thật sự không ngờ tới hôm nay sẽ bị đánh, càng không ngờ bị đánh sẽ đau như vậy. Lúc nhỏ bị đòn, cùng lắm chỉ vì mấy trò nghịch ngợm trẻ con, người nhà đều cưng chiều cậu, đánh mấy roi cũng không nỡ quá nặng tay. Bây giờ thì hay rồi, lá gan lớn lên không ít, đến mạng của bản thân còn suýt làm mất, trận đòn này anh trai hẳn sẽ không dễ dãi với cậu.

Vết roi trên mông cứ nhức nhối không thôi, Vân Thâm khe khẽ dịch người, rốt cuộc nhịn không được mà với tay ra phía sau. Không biết anh trai có cho xoa không, nhưng mà đau quá, cậu rụt rè xoa xoa mép mông.

Tây Châu nhìn cành cây vừa cứng vừa to trong tay mình, lại thấy đứa nhỏ cứ suýt xoa mãi. Anh lấy roi gõ nhẹ cánh tay cậu "Kéo quần xuống đi"

"Anh!... Đừng mà anh. Em không, em không xoa nữa đâu" Vân Thâm vội vã rụt tay lại, mếu máo nhìn anh.

Tây Châu thở dài, bảo em cởi quần không phải không cho phép em xoa mông. Cái cây này đáng sợ như vậy, chỉ mới đánh một roi đã đau tới vậy rồi, nếu dùng nó đánh loạn trên mông chỉ sợ sẽ làm em bị thương mất.

"Vân Thâm, kéo quần xuống" Tây Châu thu roi lại, hạ giọng dỗ dỗ cậu "Không cần ngại, anh là anh trai của em, có gì mà chưa từng nhìn qua đâu"

Anh trai không chỉ là anh trai của cậu, mà còn là người bạn thân nhất của Vân Thâm, cậu đáng ra sẽ không ngại ngùng với anh. Nhưng tình cảnh bây giờ không giống mà. Tây Châu không nói thêm gì nữa. Vân Thâm thì sốt ruột vô cùng, anh trai vẫn đang chờ cậu, từ lúc nghe tin cậu bị mất tích cho đến giờ, anh còn chưa được nghỉ ngơi tử tế một lúc nào. Vân Thâm nhắm mắt nắm lấy cạp quần kéo xuống. Lằn roi nóng rừng rực trên mông lộ ra, cậu ngượng đến cả mặt đỏ bừng lên, thật là, đã lớn đến chừng này còn kiếm chuyện để bản thân trông khó coi tới vậy.

Tây Châu nhìn lằn roi nhức mắt kia, không khỏi nhíu mày. Anh rốt cuộc vẫn phải dằn lòng xuống, một lần nữa vung tay, năm roi đều đặn có lực trải đều từ trên xuống dưới gần đáy mông, cố gắng không đánh trùng lên vết roi đầu tiên. Không mất bao lâu, trên mông chậm rãi nổi lên mấy lằn roi đỏ xếp ngay ngắn. Vân Thâm đau đến không ngừng vặn vẹo thân mình, nghiến răng siết tay, chỉ sợ mình sẽ mở miệng xin tha, không thể chỉ mới mấy roi đã không chịu được.

Tây Châu đứng im chờ Vân Thâm chật vật một hồi, sau đó lại tự mình điều chỉnh tư thế, nằm lại thẳng thớm ngay ngắn, mới một lần nữa xuống tay. Cứ vậy lại thêm năm roi quy luật như cũ trút xuống, lần này không khỏi có chút đánh trùng lên những vết roi cũ.

"A a... đau... anh nhẹ chút" Vân Thâm thật sự không có kinh nghiệm chịu đòn, đối diện với cái đau dồn dập như vậy, vẫn là nhịn không nổi lần nữa mò tay ra phía sau xoa lấy vài cái.

"Từ đầu anh đã khuyên em không nên đến nước M vì tình hình nơi này phức tạp. Nhưng em cam đoan với anh mỗi ngày sẽ đều đặn báo cáo tình hình. Từ lúc đi tới bây giờ, em đã nhắn cho anh được bao nhiêu lần rồi? Hửm?" Tây Châu thu roi chất vấn. Phần là muốn hỏi tội, phần nhiều lại là để thằng nhóc có chút thời gian tranh thủ an ủi địa phương đau nhức kia.

"Một... một lần" Vân Thâm phun ra một câu trả lời mà bản thân biết thừa anh trai nghe xong nhất định rất không hài lòng thì nơm nớp lo sợ thu tay lại ép sát ngực, gồng cứng cả người.

"Em được lắm. Nói không giữ lời, làm việc tuỳ hứng. Đáng đánh" Nói đoạn lại là một loạt roi mới rơi xuống, vài roi in lên phần mông đã sớm chằn chịt vết đỏ, vài roi lại đáp trên nơi tiếp giáp giữa mông và đùi còn chưa bị đánh qua.

"A đau, chậm thôi anh... em đau" Nhánh cây này tương đối lớn, mấy vết đánh lan vào nhau tạo thành một mảng đỏ rực, sưng cao. Vân Thâm bất tri bất giác mà lùi sát vào trong, hơi lật người tránh xa tầm roi quất.

"Đau thì nhớ cho kĩ vào" Đánh tuy rằng khá nặng tay, nhưng Tây Châu thật sự để ý để không làm bị thương em mình. Dù sao cũng không phải con nít lên ba, lên năm, đánh phạt còn không khiến thằng nhóc này biết đau, biết sợ thì chi bằng ngay từ đầu đã không cần đánh. Tây Châu nghiêm khắc gõ roi xuống nệm "Dịch người ra đây"

Vân Thâm vừa đau vừa ngại khi bị anh nhắc nhở, tự đánh giá tác phong chịu đòn của mình có chút hơi nháo loạn so với một người trưởng thành, cậu bối rối bò lại vị trí cũ.

Mấy roi tiếp theo đều khiến hai chân cậu không kiềm được mà giật lên, run rẩy không thôi. Tây Châu chỉ đánh thêm năm cái cảnh cáo, trông thấy em trai nhấc tay quẹt mồ hôi và nước mắt liền cảm thấy đánh đến đây là được rồi.

"Nói xem, còn có lần sau thì phạt thế nào đây?"

Vân Thâm thấy anh trai gác roi lên bàn mới thở phào yên tâm, không kiêng dè mà đưa cả hai tay ra sau xoa lấy xoa để, theo thói quen chun mũi xị mặt "Lần sau? Em làm gì còn dám có lần sau nào?"

"Nói thì hay lắm" Tây Châu thuận tay vỗ vỗ đầu cậu. Nghe đứa em quen tật cằn nhằn

"Anh thật tình, đánh đau thật đấy, không thèm nương tay tí nào. Ngày mai lỡ mà đi đứng bất tiện, Trần Lạc lắm mồm kia hỏi tới thì phải trả lời thế nào đây?"

Tây Châu nghe thế liền phì cười trêu cậu

"Thì em bảo, tiểu phó tổng nhà cậu không nghe lời vừa mới phải ăn đòn"

"Anh..."

Vân Thâm bị trêu đến đỏ mặt tía tai, trợn mắt xù lông. Tây Châu nhìn thấy vậy thì trong lòng tán thưởng lắm, vuốt vuốt gáy cậu, nụ cười không giấu nổi cưng chiều.

Không biết em trai nhà ai mà đáng yêu thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huanvan