phần 1- Điềm Nhi ngốc nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điềm Nhi luống cuống không biết phải làm gì với cái chân bị kẹp ở góc tường, em đau đớn rút điện thoại gọi cho Lục Cẩn

Điềm Nhi nức nở lên tiếng:
" Lục Cẩn, chân em bị...hức...kẹp vào tủ rồi, em đau quá..huhu...anh mau về"
Lục Cẩn bên kia vừa nghe tin lập tức hoảng hốt, hắn lập tức dừng các cuộc họp nhanh chóng về nhà. Bảo bối thật ngốc.

Hắn bước vào liền nghe tiếng nức nở. Vào phòng thì thấy hình ảnh bảo bối nhỏ khóc nức nở, chân trắng nõn bị kẹp giữa khe tủ. Hắn thật không hình dung được em bị kẹp kiểu gì.

Lục Cẩn nhanh chóng tiến gần em, một chân khụy xuống. Bàn tay to lớn nắm lấy chân em nhẹ nhàng kéo ra, vừa nhẹ giọng trách:
" Điềm Điềm, em làm gì lại để chân bị kẹp thế này?"

Mắt em rưng rưng, nấc lên từng tiếng. Cái đau ở cổ chân khiến em rất khó chịu. Em chỉ đứng khóc thôi.

Lúc sau, Lục Cẩn mới kéo được chân em ra khe tủ. Lo em đau nên hắn bế thốc em lên rồi đặt em xuống giường. Hắn ngồi cạnh em, nâng chân em để lên đùi vừa xoa vừa nói:
" Em còn chưa trả lời anh bảo bối"

Em nức nở lên tiếng
" Em làm rơi thẻ tín dụng, tay em với không tới nên liền lấy chân...hức...em không biết lại bị kẹp"
Em khóc nấc, hắn đau lòng dỗ em
" Nào, Điềm Điềm ngoan không khóc" đặt chân em xuống rồi nhìn thẳng vào em. Em sợ nên cúi gằm mặt xuống, hắn lại nâng mặt em lên nói
" Nhìn anh"

Điềm Điềm ngoan ngoãn nhìn hắn, hắn từ từ nói
" Lần sau có như vậy em hãy lấy gậy hoặc cây gì đó đủ dài để lấy ra. Em đưa chân như thế rất nguy hiểm"

Điềm Nhi gật gật đầu, hắn vỗ vào mu bàn tay em
" Trả lời anh bảo bối"
Em xoa xoa chỗ vừa bị đánh " dạ " một tiếng. Hắn hài lòng đưa tay ôm em, em cũng vòng tay ôm chặt hắn. Hắn nhỏ giọng nói bên tai em" Điềm Điềm là bảo bối ngốc"

--#-#-##-###-
Lần đầu viết thể loại này, hơi ngắn.
Mọi người góp ý cho mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro