10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng mập mạp cùng anh song song ngồi ở khoang hạng nhất, kêu tiếp viên hàng không mang đến một tách cafe, lại tìm cho mình một tư thế thoải mái, trêu chọc nói:

"Mấy ngày không gặp, mà đã trở mặt rồi, ôi trời ạ! Tôi lúc đầu thế nào mà không nhìn ra chứ, Hàn tổng người ta đối với ngài thật có ý tứ! Bất quá..."

Hắn xích lại gần, nháy nháy đôi mắt nhỏ:

"Trèo chân lên người cậu ta, hai anh em ta cũng có thể bớt đi vài năm cố gắng rồi."

"Ai như cậu, trong đầu chỉ toàn tiền tiền tiền."

Ôn Ngọc Châu thèm đồ uống lạnh kiểu Mỹ đã lâu, nhưng bởi vì đang mang thai nên một mực không dám uống, nhìn Hoàng mập mạp cố ý nhìn anh nhấp một ngụm, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ:

"Tôi là diễn viên đứng đắn, có đạo đức nghề nghiệp!"

"Được rồi, tôi cũng không nói cái này, bây giờ ước tính có hai loại tình huống."

Hoàng mập mạp đem tách cafe nhẹ nhàng đặt xuống, không cười đùa cợt nhả nữa:

"Hoặc là, Hàn tổng là đột nhiên thấy vừa ý, lâu ngày sinh tình với ngài nha, nghĩ thầm, ôi chao, chồng nhỏ nhà tôi thật đúng là không tồi, lúc đầu thế nào mà không phát hiện ra. Hoặc là..."

Ôn Ngọc Châu dường như không tập trung, ngón tay đặt trên ván cửa sổ nhựa màu xanh nhạt trên máy bay mà gõ "lộc cộc". Nghe lời hắn nói, động tác liền dừng lại.

"Hoặc là hắn ta đùa cợt với ngài trì hoãn kế sách kia, chính là lo lắng cái bụng này, chỉ sợ lơ là để cho ngài ôm con của hắn chuẩn bị chạy đi."

. . . Là như vậy sao?

Ôn Ngọc Châu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn xuống, là một màu xanh thẳm mênh mông vô tận, thỉnh thoảng thổi qua vài đám mây lúc ẩn lúc hiện khó mà nắm bắt được

Dĩ nhiên là vì khí trời hôm nay tốt.

Hoàng mập mạp thấy anh bỗng nhiên trầm mặc, thức thời không nói nữa, trở mình cứng ngắc giải quyết công việc.

Nương theo tiếng ầm lớn của máy bay, trong đầu Ôn Ngọc Châu chỉ còn lại là câu nói được tuần hoàn phát ra:

"Cái này không cần nữa, chúng ta tái sinh cái khác đi."

Vô cùng rõ ràng.

Thật ra trong lòng Ôn Ngọc Châu rất phức tạp.

Trước đây bởi vì quyền lợi đột nhiên trói buộc, gặp dịp thì chơi đi lĩnh chứng kết hôn, sống chung với nhau mấy năm vẫn cứ mỗi người một ngả, nhưng trước đây không lâu, quan hệ giữa bọn họ đột nhiên biến đổi, vả lại từ nay về sau khó mà cắt đứt.

Anh đối với Hàn Văn Húc đều không phải là thích nhưng cũng không phải là không thích. Đẹp trai nhiều tiền hơn nữa còn trẻ tuổi —

Nghĩ tới đây, giơ tay lên sờ sờ má phải, hai ngày này không dùng nước thần* , sẽ không có vết nhăn chứ. . . thoáng lo lắng một chút về khuôn mặt "đẹp trai bình thường" của mình.

(*神仙水, tra gg thì ra nước thần Sk-II Facial Treatment Essence của Nhật Bản có tác dụng thấm sâu và dưỡng ẩm cho da, chống lão hóa, săn chắc, ngăn chặn quá trình hình thành vết sạm)

Với lại trẻ tuổi hơn nữa bất loạn cùng quan hệ nam nam với tổng tài bá đạo, có rất ít người có thể không động tâm a.

Huống chi ngày đó không chút phòng bị mà nghe được lời nói này, anh vẫn có hơi một chút làm cho rung động — cho dù có thể là bởi vì hài tử.

Rốt cuộc trong lòng anh đối với Hàn Văn Húc là như thế nào?

Ôn Ngọc Châu đối nhân xử thế từ trước đến nay vẫn luôn luôn thoải mái tự nhiên, anh càng thiên vị kích thích mạo hiểm hơn, không thích nghiên cứu đi sâu vào sự thật không biết.

Trước là gác lại một chút đi, chỉ có thật lòng làm một con rùa đen rụt đầu mới không phải trả giá, mới không bị tổn thương.

Mang theo cái bịt mắt màu cam có hình gấu con, anh thở dài một hơi, ở độ cao 10 nghìn mét an tâm thiếp đi.

——–

Vừa mới xuống máy bay, Ôn Ngọc Châu liền bị mấy người mặc áo đen, kẻ cơ bắp 360° mà vây quanh bốn hướng, bảo hộ cực kỳ chặt chẽ. Nhưng những người này nhìn đều lạ mặt, anh kỳ quái hỏi một câu:

"Các người mới tới?"

"Xin chào Ôn lão sư, đúng là Hàn tổng phái chúng tôi tới đây."

Dẫn đầu là một người đeo kính râm cái kia cung kính mà trả lời.

Hoàng mập mạp ở bên cạnh, ném một ánh mắt chế nhạo cho anh. Ôn Ngọc Châu sờ sờ mũi, không nói lời nào, thành thành thật thật đi về phía trước.

Ôn Ngọc Châu biến mất ba tháng qua, rốt cuộc có điểm gió thổi cỏ lay, sân bay sớm đã bị người hâm mộ đánh chiếm. May là đã nhìn quen đại cảnh, anh bị đám đông đen nghìn nghịt người kia làm cho hết hồn.

"Ôn Ngọc Châu tới a a a a a a các chị em mau nhìn bên kia ! ! ! Ở bên kia ! ! ! ! ! ! ! ! "

"Ô ô ô ô ô Châu nhi mất tích mấy tháng, bản thân tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, tôi thật hạnh phúc quá ! ! !

"Sở dĩ có khả năng đợi đến lúc phim mới là thật rồi a a a a a a, tôi là không đang nằm mơ ! ! ! !"

"Mẹ ơi Châu ca lại đẹp trai rồi? ? ? Mau mau mau cho tôi thở một chút ! ! ! ! ! Châu ca giết tôi rồi ! ! ! !

Ôn Ngọc Châu dùng hết sức kéo cao cổ áo lên, muốn theo đoàn người âm thầm chạy ra, ai ngờ mắt của fan hâm mộ quá sắc bén, khó mà trốn thoát.

Toàn bộ đám đông kích động xông lên, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Đúng lúc này, một cô nương tóc dài uốn xoăn dồn khí đan điền*, hướng tới đám tiểu nha đầu kia rống lên một tiếng thét đến chói tai:

(*Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người)

"Chị em không nên chen lấn ! ! Con trai tôi đang mang thai!! Tất cả nói nhỏ một chút ! ! ! ! Đừng dọa cháu tôi sợ ! ! ! ! !"

Tiếng nói vừa dứt, hỗn loạn quả nhiên ít đi rất nhiều. Các em gái ngoan ngoãn lùi về phía sau, nhường ra một con đường.

? ? ? ?

Nhưng theo nguyên tắc lịch sự, Ôn Ngọc Châu vẫn là đối với vị mỹ nữ kia hào sảng mà nở một nụ cười cảm kích.

Fan hâm mộ đến đây, thật là khó mà cắt đuôi.

"Được rồi, vậy ngày mai tôi đem Ôn lão sư đưa qua. Ừm, cảm ơn. Cứ như vậy đi, tạm biệt."

Bọn họ nghỉ ngơi một chút ở trong sảnh khách sạn, Hoàng mập mạp gọi điện thoại cho tổ đạo diễn bên kia.

"Tổ đạo diễn bảo hôm nay cho ngài nghỉ một hôm, ngày mai lại đi thử trang điểm."

Hắn để điện thoại di động xuống, đối với Ôn Ngọc Châu nói:

"Đây chính là đãi ngộ đặc biệt a."

Ôn Ngọc Châu vừa nghe được nghỉ, liền kéo vali vui vẻ mà trở về phòng.

"Tôi đi bồi bảo bối trong bụng đây, hôm nay không gặp!"

"Ha ha."

Hoàng mập mạp cười gằn đè lại bờ vai của hắn:

"Buổi tối mở cho tôi nửa giờ phát sóng trực tiếp, không phát sóng không được phép ngủ."

Nửa ngày cũng đủ để công ty thực hiện xong một đại sóng tuyên truyền.

Cũng đủ để Ôn Ngọc Châu đắp hai tấm mặt nạ, rửa bốn tầng nước. Đã lâu không lộ mặt, không thể qua quýt được!

8h30, anh đúng giờ mở phát sóng trực tiếp.

Có vô số fan hâm mộ đang chờ đợi trong phòng phát trực tiếp, đạn mạc* làm người ta hoa cả mắt.

(*Nhiều bình luận khác nhau của cư dân mạng được chạy từ phải sang trái trong các video trên web. Bởi vì cmt như thế này xuất hiện dưới hình thức giống như một viên đạn bay qua, nên nó được gọi là chướng ngại vật (dàn mù) Ai hay xem bilibili thì sẽ thấy cái này nha.)

"Mọi người đã lâu không gặp ~ tôi là Ôn Ngọc Châu."

Đầu tiên anh chỉ để lộ ra một nụ cười chuẩn mực, hướng về ống kính lên tiếng chào.

【 Ca ca bây giờ là đang ở khách sạn sao !!! Muốn đóng phim mới sao ??!! 】

【 A a a a a Châu Châu! Có tiểu bảo bảo càng phải chiếu cố mình thật tốt đó! Ăn nhiều một chút !!! 】

【 Khí sắc không tệ em an tâm rồi !!! Khen thưởng khen thưởng! 】

"Mọi người nhiệt tình quá ha ha ha, anh trả lời không kịp."

Ôn Ngọc Châu bất đắc dĩ cười, nhìn màn hình nghiêm túc trả lời câu hỏi:

"Là đang ở khách sạn, ngày mai sẽ đến trường quay. Cảm ơn vì đã quan tâm, cục cưng rất khỏe mạnh!"

Để fan hâm mộ cơ bản biết được tình hình gần đây của anh xong, đạn mạc trong màn hình đột nhiên chuyển một cái:

【 Buổi sáng nhìn Hàn tổng phỏng vấn thật đẹp trai a ! ! ! Tôi thài liên tục ! ! ! Có chị em nào xem không?" 】

【 Tôi, trời ơi, tôi cũng thế 1555551 ! ! Anh ấy cùng Châu nhi rất xứng đôi đi ! ! ? ? Tôi rất bằng lòng ! ! 】

【 Tôi trông cậy Hàn tổng đơn giản là mẫu hình lý tưởng của tôi ! ! ! Ca ca quá hạnh phúc..! 】

【 Lầu trên đừng có nằm mơ, chúng ta hẹn một chỗ nằm mơ, cùng nhau nằm mơ đi. 】

【 Cho nên Hàn tổng cùng Châu nhi ở một chỗ sao? ?Có hay không ở hiện trường? 】

"Ha ha, Văn Húc chưa có tới. Em ấy phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, rất bận rộn."

Ôn Ngọc Châu ở trước màn hình khoát khoát tay:

"Nhưng mà trước lúc phát trực tiếp đã cùng em ấy gọi điện thoại rồi ~"

Mới là không có cuộc gọi đến, thế nhưng tình nhân giả này không thể sụp đổ được. Ôn Ngọc Châu mặt không đổi sắc, đoàn đội bán được nhất lưu.

"Đoán chừng mọi người ở nhà xem trực tiếp cũng không thấy em ấy đâu, em ấy cũng không lướt mạng nhiều, nói nhỏ cho các em biết."

Anh làm một động tác nhỏ giọng nói:

"Hàn Văn Húc em ấy quả thật là người cuồng công việc. Nhưng mà lúc làm việc thì siêu cấp đẹp trai nha."

Mấy câu nói đó làm trong khu bình luận dấy lên một trận cẩu huyết kêu rên, mọi người đều rối rít nhôn nhao bày tỏ không được nhìn Hàn tổng chính là nhân sinh có một tiếc nuôi khôn nguôi,

Ok, tâm tình trong buổi phát sóng trực tiếp này rất tốt.

Ôn Ngọc Châu có một chút đắc ý, dự định chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng ra, phần trên cùng của màn hình máy tính từ từ trôi qua một chướng ngại vật kim quang chói lọi đạn mạc cao cấp:

【 Thành viên cao cấp "Hàn Văn Húc" : đang xem phát sóng trực tiếp 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro