22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn định tặng cho Ôn Ngọc Châu một thứ gì đó để giải sầu. Mặc dù thời gian mang thai không quá thích hợp để nuôi thú cưng, nhưng dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của các vấn đề vệ sinh, Hàn tổng vẫn cảm thấy làm dịu chứng hậm hực trước khi sinh quan trọng hơn.

Hắn dựa vào các thao tác không trôi chảy của mình, lướt lại hàng trăm bài viết của Ôn Ngọc Châu trên weibo, phát hiện có một còn mèo tên là "đầu to" đã xuất hiện trước đó.

Cho nên người kia thích mèo.

Hàn Văn Húc để tiểu Lý trình lên gần trăm tấm hình chụp mèo, vụng trộm ngồi trong văn phòng tự mình chọn lựa, cuối cùng quyết định, từ cửa hàng thú cưng lấy ra con mèo đắt nhất.

Nhưng là hiện tại, Hàn tổng đối với con mèo béo đắt tiền này sinh ra oán niệm sâu sắc.

[ Giao diện trò chuyện Wechat của một ngày là: ]

Hàn Văn Húc: Đang làm gì vậy.

Ôn Ngọc Châu: Em nhìn nó ngủ đi, có phải là rất đáng yêu không!

Ôn Ngọc Châu: [ hình ảnh. ]

(Kiên Quả nhiều thịt ghé vào ban công bên cạnh nằm phơi nắng, bụng nhỏ lật lên, uể oải ngái ngủ)

Hàn Văn Húc: Em hỏi anh đang làm gì cơ mà.

Ôn Ngọc Châu: Anh... anh nhìn nó đi ngủ á

Hàn Văn Húc: Hả.

Hàn Văn Húc: Châu Châu anh không thể kiềm chế được một lát mà đi ngủ à?

Ôn Ngọc Châu: ??? Thì làm sao.

Hàn Văn Húc: Mười phút nữa em gọi điện thoại tới, kiểm tra xem anh đã ngủ hay chưa.

Ôn Ngọc Châu: ( Nghi hoặc, nhưng không nói )


Trên bàn ăn buổi tối, Ôn Ngọc Châu ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng một cái:

"Đồng chí Hàn Văn Húc, bản thân tự phê bình và phê bình người khác cũng cần có dũng khí, mời ngài phát biểu đôi lời, đối với Kiên Quả đồng chí có ý kiến gì."

Hàn Văn Húc quay đầu nhìn con mèo đã xưng bá thống trị phòng khách, đang vui mừng hớn hở vùi đầu vào hộp thức ăn cho mèo:

"... Không có."

"Tin em có." Ôn Ngọc Châu buông thìa xuống: "Vậy ban đêm em phụ trách tắm rửa cho nó đi."

"Không muốn." Hắn từ chối.

"Anh lại không thể tắm cho nó! Người giúp việc hôm nay phải đi sớm và không có thời gian."

Ôn Ngọc Châu chỉ vào bụng, không biết sợ nói:

"Không thì em sinh đi, lão tử không sinh."

Hàn Văn Húc thiên nhân giao chiến mấy giây, khó khăn gật đầu: "Em tắm."

"Ừm" Ôn Ngọc Châu cười tủm tỉm nói: "Đệ đệ thật ngoan."

Tuỳ tiện khuất phục kết quả, chính là tiểu Hàn tổng ngồi xổm trong phòng tắm, tay bế tay bồng, cùng một con mèo mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ôn Ngọc Châu chậm rãi ung dung lắc đến cửa phòng tắm, thăm dò nhìn vào:

"Nhớ tắm rửa sạch sẽ a, không vi khuẩn sẽ lây cho anh a."

"Nhắm mắt lại." Hàn Văn Húc nhanh chóng nói câu báo trước, đưa tay "tạch" một cái mở vòi nước ấm ra, nhắm ngay đầu Kiên Quả mà vò.

Kiên Quả bị loại hành vi thô bạo này dọa sợ, trước mắt thấy nam nhân này ác thanh ác khí lại sợ được không dám động, chỉ có thể phàn nàn bằng cách lắc lắc nước trên đầu.

"Này, em không dịu dàng được một chút sao hả?"

Nhìn Kiên Quả bảo bối bị "tra tấn" như thế, Ôn Ngọc Châu nhịn không được:

"Em có làm được hay không? Không được thì đứng lên."

"Hừ." Hàn Văn Húc bị mắng, đành phải dưới sự giám sát của anh thành thành thật thật bóp sữa tắm ra, tạo bọt, tắm sạch, sau đó dùng khăn lau khô.

Kiên Quả mặc dù không thích tắm rửa không thích nước, nhưng rất nghe lời, chỉ là dùng đôi mắt to tròn ủy khuất nhìn hắn, cũng không phản kháng. Sau khi con mèo thơm ngào ngạt, Hàn Văn Húc dẫn nó đi ra ngoài.

"Được rồi được rồi." Ôn Ngọc Châu thỏa mãn vỗ vỗ tay:

"Hàn tổng vất vả rồi...Ài, không đúng."

Anh suy tư một hồi, chỉ vào Hàn Văn Húc nói với Kiên Quả: "Đây là ba ba." Sau đó chỉ tay vào mình: "Đây là cha. Nhớ chưa?"

"Cắt." Hàn Văn Húc khinh thường, mắt trợn trắng:

"Ai muốn làm ba ba của nó chứ."


Ôn Ngọc Châu thèm ngủ, sớm tắt đèn, để cho "cha con" bọn hắn một mình chơi với nhau.

"Meo ngao~"

Kiên Quả rón rén muốn từ cuối giường bò lên ngủ chung với cùng với cha, bị Hàn Văn Húc bắt ngay tại chỗ. Như thể biết sắp lâm đầu vào đại nạn, nó rụt rụt về sau, cổ họng phát ra tiếng "khò khè khò khè".

Hàn Văn Húc lãnh khốc vô tình nhấc cổ nó lên, đi tới cửa, xoay người đem Kiên Quả ném ra ngoài phòng ngủ.

Con mèo vừa tiếp xúc với sàn nhà liền liều mạng chui vào khe cửa, muốn một lần nữa tiến vào phòng ngủ. Hắn dùng chân ngăn chặn đường đi, chững chạc đàng hoàng giảng đạo lý với nó:

"Tắm sạch sẽ cũng không thể chạy lên trên giường, bởi vì trong bụng cha còn có muội... đệ đệ, sẽ đè nặng đến anh ấy, rất nguy hiểm."

Nữ sĩ Kiên Quả nghiêng đầu, không hiểu hắn nói gì "Meo ~?" một tiếng.

"... Lại đây. Ba ba bế ra ngoài." Hàn Văn Húc nói như vậy. Dẫn nó về cái ổ nhỏ xa hoa của nó: "Bên ngoài cũng có lò sưởi, sẽ không bị lạnh."

Ôn Ngọc Châu ngủ không được sâu giấc, thời điểm Hàn Văn Húc đứng dậy kỳ thật anh đã tỉnh dậy rồi, nằm bí mật quan sát tương tác của hai người bọn họ.

Nhìn soái ca nhà mình phi thường không thuần thục mà cầm con mèo đi ra phòng khách.

Phốc, thật buồn cười.

— — Rất nhiều người nói Hàn Văn Húc lãnh đạm không thể hiểu nổi, nhưng chỉ có anh hiểu rõ nhất, vị đệ đệ nhỏ hơn anh sáu này sáu tuổi này có một tâm hồn thú vị lại dũng cảm cỡ nào.

Dạy dỗ Kiên Quả xong, Hàn Văn Húc vừa lòng thỏa ý trở về phòng ngủ bù.

"Hàn ba ba trở về rồi?" Ôn Ngọc Châu cao giọng nói.

Vì sự phát triển mạnh khỏe của bảo bảo, khi đi ngủ anh luôn nằm với tư thế nằm nghiêng sang bên trái. Hàn Văn Húc từ phía sau lưng ôm lấy anh, cằm đặt vào hõm vai, tay dán lên bụng anh, cảm thụ được sự chuyển động ngẫu nhiên của tiểu sinh mệnh kia, lòng chiếm hữu dâng lên:

"Anh không thể thích Kiên Quả nhiều hơn em được."

"Người ta là cô nương, sao có thể cùng tiểu cô nương so sánh."

Ôn Ngọc Châu mười phần bất đắc dĩ: "Em thấy mình có giống người trưởng thành không."

"Em cũng không muốn, nhưng em không nhịn được." Hàn tổng nhỏ giọng baby: "Ai bảo chồng nhỏ của em lại đẹp như thế cơ chứ."

Ôn Ngọc Châu cười lạnh lấy cùi chỏ hung hăng hướng về sau đánh hắn một chút: "Hàn Văn Húc, cút."

Thể chất của Ôn Ngọc Châu nguyên bản rất tốt, hơn nữa chăm sóc trước khi sinh đúng chỗ, cuối cùng mấy lần kiểm tra sức khỏe đều chắc chắn thu hoạch được câu trả lời lạc quan.

"Có thể, trạng thái của người cha đang ở trong tình trạng tốt."

Bác sĩ trung niên đeo kính gọng đen đặt tờ giấy kiểm tra xuống mỉm cười, khẳng định nói:

"Nếu như yên tâm thì hãy ở nhà đi, đối với người mang thai thì hoàn cảnh nên quen thuộc một chút. Nếu là không yên lòng, đến bệnh viện chờ sinh cũng không thành vấn đề. Tùy thuộc vào sự sắp xếp của hai người, đều có thể đến bệnh viện chào hỏi liên hệ với chúng tôi trước."

"Anh cảm thấy thế nào?" Hàn Văn Húc dò hỏi.

"Ừm..." Ôn Ngọc Châu do dự một chút: "Quay về đi."

Thế là hai người đều ở trong nhà, xe cùng các loại đồ dùng cần thiết đều đã sẵn sàng chuẩn bị kỹ càng.

Sau giờ nghỉ trưa hôm thứ ba, Hàn Văn Húc còn đang lật sổ tay tiền sản, Ôn Ngọc Châu ngồi bên cạnh hắn, đột nhiên vỗ vỗ hắn, phi thường tỉnh táo:

"Lão Hàn, anh sắp sinh."

Hàn Văn Húc cả kinh ném sách ra ngoài, bận rộn gọi điện thoại gọi người đến.

Ôn Ngọc Châu bị nâng lên xe, Hàn Văn Húc theo ở phía sau.

Hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người, bước nhanh đi đến ổ nhỏ của Kiên Quả, đem con mèo đang híp mắt, giơ lên trước mắt, cùng nó mặt đối mặt, trang trọng mà nói:

"Mày phải chờ bảo bối ra đời, cùng bảo bảo hảo hảo lớn lên đó."

Kiên Quả tiểu thư vặn vẹo đầu, "Meo!" một tiếng biểu thị sự đồng ý.

Trước vài ngày Ôn Ngọc Châu sắp sinh, trong nhà một lớn một nhỏ rốt cục bắt tay giảng hòa, muốn cùng nhau chào đón thành viên mới.

Thế nhưng là khi tất cả mọi người coi là đây là một truyện cổ tích kết cục happy ending, cuộc sống chân chính lại không như ý muốn.

Mây đen áp đỉnh, con đường thiên đường ầm ầm rung động, ám sắc cuồn cuộn lên.

— — Biểu thị giông bão sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro