11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi cuộc họp diễn ra và chờ ông Hàn đến, Hàn Văn Húc ngồi xem tài liệu, đến khi thấy hơi mỏi mắt thì ngẩng đầu lên, liền phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn mình. Lơ đãng có, lâu lâu liếc mắt có, nhìn chằm chằm có. Hắn mất tự nhiên đến mức ho khan một tiếng, mọi người mới thu đi tầm mắt. Chỉ là ai cũng nhìn hắn, ngoại trừ nhà thiết kế tên Trầm Mặc kia. Anh ta thỉnh thoảng sẽ nhìn ra phía cửa, rồi sau đó lại tiếp tục phác vài nét trên bản vẽ mà mình mang theo.

Một lát sau, ông Hàn bước vào, theo sau ông là một cậu trai trẻ rất có phong độ nhưng tuổi tác dưới 20. Khí chất trên người không tệ, có nét hao hao giống Hàn Văn Húc nhưng lại có nét lôi cuốn hấp dẫn khác, mang đến cho người đối diện một cảm giác không nói nên lời. Người này chính là em trai của Hàn Văn Húc, là Hàn Minh Hiên.

Tuy rằng rất ngạc nhiên trong chuyện em trai về nước, nhưng đây là công ty, sắp sửa họp nên Hàn Văn Húc không nói cũng không hỏi, chỉnh lại tài liệu, cùng thư ký bàn bạc lại một chút rồi bắt đầu. Ôn Ngọc Châu cũng chưa từng gặp "em chồng" mình, vì thế cậu chỉ liếc nhìn cậu trai kia một cái rồi thôi.

Sau khi họp xong, ông Hàn đến bàn của Ôn Ngọc Châu, cười nói: "Hôm nay con thấy thế nào?"

"Dạ rất hồi hộp ạ, lần này con được mở mang tầm mắt, rất vui."

Ông Hàn cười đến là vui vẻ, nói: "Tốt lắm, Văn Húc à, con nên mang vợ mình đến đây nhiều lần một chút, hôm nay hai đứa đến ba rất vui." Bởi trong phòng không còn ai ngoài ba người nên ông Hàn nói rất tự nhiên.

Hàn Văn Húc chỉ gật đầu lấy lệ, sau đó hỏi: "Minh Hiên về nước khi nào vậy ba?" Thằng nhóc nay sau khi họp xong thì chạy mất không thấy tăm hơi.

"Mới vừa về chiều hôm qua thôi. Ây dà, nó lại chạy đi đâu mất, hôm con kết hôn thì nó bận thi nên không về được, ba còn chưa kịp giới thiệu Ngọc Châu với nó đây." Ông Hàn càm ràm, nhưng lại không hề bực mình, còn vui vẻ bảo trưa nay cả nhà ăn cơm cùng nhau.

Đi thang máy ra ngoài, lúc này chỉ còn lại hai người, Ôn Ngọc Châu nói: "Em trai của anh đẹp trai hơn anh nhiều." Ôn Ngọc Châu khích tướng.

Hàn Văn Húc trước giờ không để ý đến vẻ ngoài, cho nên về phương diện so sánh này hắn chẳng để tâm, im lặng không nói.

"Đẹp trai đến nỗi tôi còn thấy ganh tị." Ôn Ngọc Châu lại tiếp tục châm dầu vào lửa.

Hàn Văn Húc rốt cuộc cũng dừng chân, quay lại nói: "Những người hay so đo về sắc đẹp thì đều là thụ."

"Ê nè, anh nói gì đó?" Ôn Ngọc Châu đương nhiên hiểu về "công và thụ", thuật ngữ của hủ nữ, nghe hắn châm biếm liền xù lông nhím.

Lúc Ôn Ngọc Châu vẫn đuổi theo đòi "đánh tay đôi" với Hàn Văn Húc thì phát hiện ra trong góc bên kia có hai người đang nói chuyện. Một người đang đứng, gương mặt nhăn nhúm lại, hai tay còn đang giơ ra, hình như là giải thích gì đó, còn người kia thì đang ngồi, sắc mặt rất tệ.

"Ê ê, anh dừng lại." Hàn Văn Húc vẫn bước đi, khiến Ôn Ngọc Châu đuổi theo. "Dừng, tôi nói...ứm..." Mặt cậu va vào lưng hắn.

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu phải gọi tôi là gì? "Ê nè, ê ê" là gọi ai, tôi đây không biết." Hàn Văn Húc có hơi nổi giận.

Ôn Ngọc Châu bị mắng thì hơi đuối lý, đứng đó sờ mũi không biết nói sao. Hàn Văn Húc cũng không để tâm, trực tiếp bước về phía trước. Đột nhiên có hai người đi ra, một người là Hàn Minh Hiên, đang đẩy xe cho Trầm Mặc.

"Anh hai!" Hàn Minh Hiên gọi.

"Ừ, về sao không nói với anh một tiếng?" Hàn Văn Húc dừng lại, đứng tại chỗ chờ Hàn Minh Hiên đi tới.

"Tối qua em vừa về đến thì mẹ bảo đi ngủ, đến lúc thức dậy thì trời sáng mất rồi, lại phải đến công ty nên em chưa kịp báo với anh." Hàn Minh Hiên đẩy xe lăn đi tới, vẻ mặt của Trầm Mặc cũng đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hình như anh ta không thích đi đến chỗ của Hàn Văn Húc và Ôn Ngọc Châu nên có hơi mất tự nhiên.

"Nghỉ ngơi quan trọng hơn." Hàn Văn Húc nói.

Trầm Mặc đối diện với Hàn Văn Húc, cứng nhắc gật đầu chào một cái. Hàn Văn Húc cũng đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.

Tuy rằng trước giờ chưa từng gặp Hàn Minh Hiên, lại không tiếp xúc với Hàn Văn Húc lâu dài cho nên Ôn Ngọc Châu không hiểu được tình cảm của anh em nhà họ, có điều qua vài câu thăm hỏi thì cậu hiểu rằng quan hệ của anh em họ rất tốt.

"Đây là... "chị dâu" đúng không?" Hàn Minh Hiên nhìn sang Ôn Ngọc Châu, lúc nói hai chữ "chị dâu" nghe có phần hơi gượng gạo.

Hàn Văn Húc không nói gì, cũng không nhìn ai cả.

Ôn Ngọc Châu chờ hắn lên tiếng giải vây cho mình, thân là con trai lại bị gọi "chị dâu" rất ngượng biết không, trong lúc cậu ngượng thì hắn phải nói chứ, đằng này hắn lại bỏ của chạy lấy người.

Đành phải lên tiếng, cậu liền cười đáp: "Ừm, chào cậu, anh là Ôn Ngọc Châu." Nói xong đưa tay ra.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc nắm lấy bàn tay Hàn Minh Hiên, Biện Bạch Hiền phát hiện Trầm Mặc có hơi nhíu mày, nhưng khi nhìn rõ lại thì không thấy gì nữa.

"Thật xin lỗi, ngày trọng đại của hai người em bận thi nên không về được." Hàn Minh Hiên nói. "Anh Ngọc Châu quả đúng như lời mẹ nói, rất đẹp."

Ôn Ngọc Châu ngượng ngùng gãi đầu, không biết nói gì, bật ra một câu: "Cậu nói quá, tôi thấy cậu còn đẹp hơn cả anh cậu nữa."

Nói ra câu này, thân hình Hàn Văn Húc có hơi cứng đờ, còn nụ cười trên mặt Hàn Minh Hiên cũng tan ra mất tiêu. Ngay cả Trầm Mặc từ nãy đến giờ không nói một lời giờ cũng tỏa ra hàn khí khiến Ôn Ngọc Châu thấy lưng phát lạnh.

"Ờm...à...tôi..." Ôn Ngọc Châu muốn chữa cháy, lại không biết nói gì. Chẳng lẽ nói "không có, tôi chỉ khen xã giao thôi?" Hay bảo "tôi nói sự thật mà?" Cái nào cũng không được.

Hàn Minh Hiên cười lớn, nói: "Anh đừng bối rối, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi. Cảm ơn vì lời khen của anh, tôi rất thích."

Bàn tay của Trầm Mặc gác trên thanh xe lăn hơi siết một chút.

Ôn Ngọc Châu cũng ngượng ngùng cười, Hàn Văn Húc lúc này mới nói: "Ba hẹn trưa nay cùng đi ăn, em chuẩn bị rồi đến nhé. Anh đi trước." Sau đó bước đi mà không hề gọi hay kéo tay Ôn Ngọc Châu.

Ôn Ngọc Châu bối rối nói lời tạm biệt rồi chạy theo Hàn Văn Húc.

———

Buổi ăn trưa không chỉ có bốn người họ, mà còn có trợ lý làm việc lâu năm của ông Hàn, cùng với nhà thiết kế Trầm Mặc. Ngồi khoảng vài phút thì chú của Hàn Văn Húc đến – người này là em trai cùng quản lý công ty với ông Hàn, chú còn mang theo trợ lý đắc lực của mình đến cùng.

Nhìn Trầm Mặc, Ôn Ngọc Châu không hiểu tại sao một người có lối sống khép kín, ghét nơi đông người như Trầm Mặc lại đồng ý đến đây ăn trưa cùng mọi người. Nhìn qua thì sắc mặt anh ta cũng không tệ, cũng không hẳn là gượng ép.

"Đều là người trong nhà cả, không có gì phải câu nệ, nào, chúng ta nâng ly thôi!" Ông Hàn nói xong liền cầm ly của mình lên.

Ôn Ngọc Châu biết ông Hàn xem người trợ lý lâu năm theo hai anh em ông là người nhà, nhưng Trầm Mặc cũng tính vào ư?

"Ba, anh Trầm Mặc không uống được rượu, con gọi nước ép cho anh ấy." Nói xong Hàn Minh Hiên liền rời đi gọi phục vụ.

Qua hành động này, Ôn Ngọc Châu đã nghĩ ra một điều. Trước đây Hàn Văn Húc từng nhắc, Trầm Mặc là nhà thiết kế nổi tiếng rất tài giỏi trong giới, nhiều công ty mời không được, nhưng nhờ Hàn Minh Hiên có quen biết nên anh ta mới đồng ý làm việc cho công ty. Vì sự quen biết này, Hàn Minh Hiên có đối xử tốt với anh ta cũng là bình thường. Hơn nữa, ông Hàn có cử chỉ lời nói thân mật đối đãi với anh ta như người nhà thì cũng là vì giao tình, ông muốn Trầm Mặc làm việc cho công ty lâu dài hơn.

Ăn cơm xong thì việc ai nấy làm, Hàn Minh Hiên nói muốn đưa Trầm Mặc về nhà, còn Hàn Văn Húc và Ôn Ngọc Châu thì về công ty.

Ở công ty, Hàn Văn Húc giới thiệu Ôn Ngọc Châu là em họ của mình, sắp ra trường nên cho cậu đến công ty làm thực tập. Việc này quá sức bình thường, bởi trước đây Hàn Văn Húc cũng từng đưa anh em họ của mình vào làm.

Ôn Ngọc Châu vốn là người hoạt bát, cho nên đi làm được một buổi đã thân với nhiều người ở đây, nhất là mấy chị gái xinh đẹp, họ không bắt cậu đi pha cafe hay mua đồ ăn, ngược lại còn cho cậu kẹo và bánh ngọt, ăn đến mức muốn đau răng. Tuy vậy, Ôn Ngọc Châu rất vui, xem ra nhân viên trong công ty của Hàn Văn Húc được dạy dỗ tốt.

"Tiểu Châu, cậu là em họ chắc đã từng thấy tổng tài phu nhân hở?" Chị gái tóc xoăn tên là Biên Hiểu Hồng hỏi.

"Đúng đúng, tiểu Hồng hỏi đúng trọng tâm rồi, cậu nói đi, bọn tôi rất tò mò đó." Trần Á Mi cũng hùa theo.

Ôn Ngọc Châu nhìn sáu cô gái đang vây quanh mình, đầu choáng mắt hoa, lơ ngơ đáp: "Dạ...hôm anh Hàn kết hôn em đang ở xa nên không đến dự, với lại em cũng không biết, hihi." Đoạn cuối cười rõ gượng.

"Trời ơi, tưởng đâu cậu biết chứ, bọn này tò mò lắm."

Sau đó là hàng loạt câu chuyện được thêu dệt, đợi bọn họ kể xong thì cũng đã đến giờ tan tầm. Ôn Ngọc Châu nhịn một bụng cười gom đồ để lại chỗ cũ, ra trước cổng công ty đợi Hàn Văn Húc lấy xe ra. Lúc này còn phải chào tạm biệt mấy chị gái xinh đẹp, ai cũng bảo nếu hôm nào nghỉ học thì đến công ty làm, mấy cô còn nhiều chuyện chưa kể lắm.

Hàn Văn Húc lái xe đến trông thấy Ôn Ngọc Châu chào mấy cô, đợi cậu lên xe liền nói: "Cậu cũng giỏi quá nhỉ, mới làm có một ngày đã được hội chị em bạn dì yêu thích."

"Phụt haha, hahaha!" Ôn Ngọc Châu chưa đợi Hàn Văn Húc nói xong đã ôm bụng cười lăn cười bò ở ghế sau.

"Gì vậy?" Hàn Văn Húc soi mặt mình qua gương xem thử có dính gì không, phát hiện hoàn toàn không, liền nói: "Cậu trúng tà à?"

"Haha, mắc cười...haha, mắc cười quá...ôi ôi bụng tôi...haha!"

Ôn Ngọc Châu cứ nói năng ngắt quãng như vậy vì cười, khiến cho Hàn Văn Húc chẳng hiểu đầu cua tai heo gì, nhưng hắn cũng không hỏi nữa. Đảm bảo là cậu bị điên rồi, hắn không hơi đâu nói với người điên chi cho mệt.

Vì vậy cho nên khi hai người về đến nhà rồi, mọi người trong nhà đều trông thấy một màn như sau:

Ôn Ngọc Châu đi sau Hàn Văn Húc cười vang động xóm làng, cười đến sắp tắt thở, vừa ôm bụng vừa khoe hai hàm răng trắng đều.

Hàn Văn Húc thì không nói một lời, cũng không cười, mặt than đi vào nhà.

Bước tới bục cửa, Ôn Ngọc Châu cười đến ngả nghiêng thì bám tay vào vai của Hàn Văn Húc, lúc ngã trái lúc ngã phải, bị Hàn Văn Húc gạt ra thì té lăn trên đất ôm bụng cười, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trẻ trung năng động như bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro