16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp khoảng một tuần thì Ôn Ngọc Châu chính thức vào công ty của Hàn Văn Húc làm. Ở nơi này người có địa vị tối cao chính là ba "chồng" cậu, còn cấp trên trực tiếp làm việc cùng và có địa vị cao ở đây chính là "chồng" cậu, vì thế cậu làm việc chẳng có chút áp lực và khó khăn nào. Hơn nữa gần đây Hàn Văn Húc hình như dễ tính hơn với cậu thì phải, hỏi gì đáp đó, khó khăn gì thì giải quyết giùm cái đó, không hằn học cũng không im lặng lạnh lùng.

Mấy chị gái ở công ty sau khi thấy cậu vào làm việc chính thức thì thích lắm, cứ vây quanh cậu hỏi han đủ điều. Mà cậu cũng không phải là người khờ khạo không hiểu con gái, cho nên trước khi đến đây đã đặc biệt mua quà tặng cho mấy cô, mỗi người một chiếc đồng hồ đeo tay rất dễ thương mà lại pha lẫn chút sang trọng, ai đeo cũng đẹp. Mấy chàng trai làm cùng thì mỗi người được tặng một ly cafe capucchino và một phần bánh ngọt ăn sáng, cho nên không ai có ác cảm với cậu cả. Người mới hiểu chuyện thế mà!

Nhưng để hiểu chuyện như vậy thì tiêu tốn cả tháng "tiền lương" được phát định kỳ vào mỗi tháng, thế mà lúc đau lòng rút ví thì Hàn Văn Húc đã quẹt thẻ giùm rồi. Tại vì lúc đó cậu với hắn đang đi trung tâm thương mại, hắn muốn mua thêm quần áo mới cho cậu với hắn luôn. Nhờ thế mà đỡ tốn tiền!

Công việc của cậu là thiết kế một số trang phục và thêm phụ kiện vào cho các tác phẩm thiết kế khác, nhưng không làm tất cả mà chỉ làm một vài công đoạn thôi. Tuy rằng ban đầu thật bỡ ngỡ, nhưng trước khi bắt tay vào làm thì Hàn Văn Húc đã chỉ dẫn cậu một ngày một đêm, cho nên không quá khó khăn.

Đi làm rồi mới biết, những gì học ở trường như giọt nước, mà công việc khi làm rộng cả đại dương, rất nhiều thứ cậu hoàn toàn chưa được học qua. Cũng may mấy chị gái trong công ty rất thích cậu, vì thế họ rất sẵn lòng chỉ dẫn.

Buổi trưa, Hàn Văn Húc ghé sang một chút, nhưng sợ mọi người dị nghị nên hắn cũng không đi ăn cùng. Cậu với tư cách là "em họ" của hắn, có đi ăn cùng cũng không vấn đề gì, nhưng trong lòng người nào đó có quỷ, vì thế chột dạ là hiển nhiên.

Cơm trưa của công ty rất ngon, Ôn Ngọc Châu ăn một suất rồi còn thòm thèm muốn ăn nữa, nhưng ngại nên ra ngoài mua trà sữa uống, sẵn tiện mua cho mấy chị gái luôn, khiến họ vui mừng nhéo má cậu hết một hồi. Hàn Văn Húc đứng trên lầu cao nhìn Biện Bạch Hiền bị một đám nhân viên nữ vây quanh, bàn tay hơi siết lại, rồi thả lỏng ra.

Nhân viên ở công ty này đều là những người được tuyển từ công ty mẹ, đa số đều đã 30 hoặc trên 30 tuổi. Có điều tình yêu thì phân biệt gì tuổi tác đâu. Có điều Ôn Ngọc Châu hình như không có ý định "lái máy bay", nhìn ra ý tứ của cậu chỉ là muốn làm vui lòng các đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nữ mà thôi.

Đến khi tan ca, Ôn Ngọc Châu đi xe bus một đoạn, tới trạm dừng thứ hai thì xuống xe đợi Hàn Văn Húc. Hai người không thể đi chung, bởi ai ở công ty cũng biết khu biệt thự Minh Sương của Hàn Văn Húc nằm ở một khu sang trọng, mà anh em dòng họ của hắn lại ở cách khá xa, không có ai ở gần. Nếu hai người về chung, họ sẽ nghi ngờ lôi thôi. Nhất là chuyện các vị tổng tài bao dưỡng MB không phải là chuyện mới mẻ gì.

Hàn Văn Húc gần đây đã đồng ý cho Ôn Ngọc Châu đi cùng mình, vì vậy cậu không khách khí mà đứng ở trạm chờ hắn. Dù sao tiết kiệm một phần tiền không đáng chi ra thì cũng tốt mà.

"Hôm nay thế nào?" Hàn Văn Húc vừa lái xe vừa hỏi.

"Cũng tốt lắm, có vài điều tôi không hiểu và không làm được, mấy chị ở công ty giúp tôi." Ôn Ngọc Châu vui vẻ trả lời.

"Cậu cũng giao hảo với mấy cổ quá nhỉ?" Hàn Văn Húc châm biếm.

"Phải vậy chớ, nếu làm họ ghét thì tôi khó mà sống nổi."

Câu này của Ôn Ngọc Châu đủ để vạch trần ranh giới giữa cậu và mấy cô gái. Hàn Văn Húc cũng thả lỏng tâm tình một chút.

——

Ôn Ngọc Châu làm việc tuy là chăm chỉ, nhưng cứ mỗi cuối tuần lại rời nhà, chỉ dặn chị bếp đừng nấu cơm chứ không nói là đi đâu, làm gì. Hàn Văn Húc ở nhà nhàm chán, bèn ra ngoài tìm mấy cô nói chuyện hoặc mây mưa một chút, lâu rồi hắn không phát tiết.

Thế nhưng khi ngồi giữa các cô, mùi nước hoa sực nức, làn môi sơn đỏ mọng, móng tay vẽ đủ màu, quần áo hở trước hở sau...lại có cảm giác phản cảm, khó chịu. Hắn thấy rất thắc mắc rằng tại sao trước kia hắn lại có thể chịu được.

Ngồi một lát, hắn nhận thấy "người anh em" của mình không tài nào "lên" nổi, đành rút một xấp tiền chia cho mấy cô rồi rời đi.

Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, Hàn Văn Húc trông thấy Ôn Ngọc Châu đi cùng ba người, họ đang đứng trước trung tâm thương mại nhưng trên tay đều cầm một cốc cafe, có lẽ là đã đi chơi lâu rồi, giờ tính đổi chỗ. Hắn dừng xe lại, định sang đó nhưng lúc này đường quá đông nên rất khó quay đầu xe, thế nên đành chạy thẳng. Trong lúc lướt qua, hắn còn nhìn thấy Ôn Ngọc Châu đang...nắm tay một cô gái, nắm rất chặt.

Trái tim của hắn tựa như cũng bị cái siết tay đó làm cho đau đớn. Tuy rằng hắn không muốn tin, nhưng sự thật này cứ đập vào mắt hắn, khiến hắn không thể lừa dối mình được. Có điều nắm tay cũng chưa chắc là có quan hệ người yêu, có thể chỉ là bạn bè, trong lúc đi đường không cẩn thận kéo tay nhau mà thôi. Ôn Ngọc Châu làm sao có bạn gái được? Chắc chắn là không, nếu cậu có bạn gái, sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn cùng hắn. Trước kia tuy hắn có bạn gái nhưng không yêu cô ta sâu đậm mà còn phản đối kịch liệt chuyện kết hôn, thì cậu làm sao có thể?

Mặc dù mọi thứ đều mơ hồ, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác sợ hãi trào dâng. Hắn sợ cậu không phải là của hắn, không thuộc về hắn, không ở bên cạnh hắn nữa. Đột nhiên hắn có cảm giác rất muốn chiếm hữu cậu.

———

Buổi tối, Ôn Ngọc Châu mới trở về nhà. Sau khi ăn cơm xong, cậu liền ôm điện thoại mà ông Hàn vừa tặng cho lên phòng nghịch. Hàn Văn Húc cũng lên theo, hắn ngồi một bên giường, tay cầm tài liệu nhưng hầu như hoàn toàn không có ý định sẽ làm việc.

Ngồi một lúc, Hàn Văn Húc nói: "Ngọc Châu."

"Hử?" Ôn Ngọc Châu vẫn không ngẩng đầu lên.

"Ngày mai...cùng đi gặp khách hàng với tôi." Hàn Văn Húc mở lời.

"Tôi là nhân viên mới mà, có kinh nghiệm gì mà theo." Ôn Ngọc Châu vẫn tập trung vào điện thoại.

"Được mà, cậu cứ theo tôi." Hàn Văn Húc không từ bỏ ý định.

"Khi nào?" Ôn Ngọc Châu đồng ý một nửa.

"Sáng mai cứ đi làm như bình thường, khoảng gần trưa sẽ đi gặp." Hàn Văn Húc rất mong Ôn Ngọc Châu đi cùng.

"Ừ cũng được."

"Ngày mai..." Hàn Văn Húc ngập ngừng khiến Ôn Ngọc Châu ngẩng đầu lên.

"Không, bắt đầu từ ngày mai trở đi, hãy đeo nhẫn vào."

Ôn Ngọc Châu thô lố mắt nhìn hắn: "Cái gì?"

Từ lúc kết hôn xong cậu đã tháo nhẫn ra rồi, chỉ có hắn đeo thôi.

"Tôi nói em đeo thì em cứ đeo đi, đừng hỏi nữa." Hàn Văn Húc đổi cách xưng hô.

"Vì sao?" Ôn Ngọc Châu bị sốc.

"Vì em là vợ của tôi." Tuy muốn nói như vậy nhưng Hàn Văn Húc lại nói ra một câu khác.

"Thì cứ đeo đi."

Ôn Ngọc Châu cho rằng ngày mai người họ gặp có quan hệ họ hàng bà con gì đấy nên không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro