3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Ngọc Châu lên lầu đi tắm. Tắm vừa xong thì cậu nghe có tiếng chuông điện thoại, bắt máy thì nghe giọng bác Hàn nói:

"Ngọc Châu, con thay đồ đi, lát nữa cùng Văn Húc đến nhà hàng Tân Hoa Viên ăn bữa cơm với bác."

"Vâng ạ."

Ôn Ngọc Châu đến tủ chọn một bộ quần áo mà cậu thấy được nhất rồi mặc vào.

Khi cậu bước xuống cầu thang, đã nghe tiếng Hàn Văn Húc nói hằn học trong điện thoại rằng:

"Ba à, bây giờ con phải đi có việc, không thể đến nhà hàng được đâu."

"Ba! Aiss."

Hàn Văn Húc buông điện thoại xuống, gương mặt bừng bừng giận dữ. Hắn quay sang nhìn Ôn Ngọc Châu đang xuống cầu thang, nói như hét:

"Tất cả là do cậu! Nếu cậu không đến đây, buổi party của tôi cũng không phải hủy bỏ!"

Ôn Ngọc Châu cũng không phải tay vừa, cậu đáp: "Liên quan gì đến tôi? Bác Hàn gọi tôi tới, không phải tôi tự tới."

Hàn Văn Húc có chút sửng sốt, từ trước tới giờ ngoài ba hắn ra thì chẳng ai nói kiểu này với hắn cả.

"Được, vậy cậu đi xe khác đi."

"Cảm ơn, thật ra tôi cũng không thích đi chung xe với anh." Ôn Ngọc Châu nói xong thì bước ra cửa.

Hàn Văn Húc hậm bực đấm tay vào ghế. Ôn Ngọc Châu tới cửa thì dừng lại: "À, nếu lát nữa bác Hàn hỏi tại sao tôi đi xe riêng, tôi sẽ phải nói thế nào để che giấu cho anh?"

Hàn Văn Húc biết cậu đang đá đểu hắn. Ba hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hành động "để vị hôn thê đi xe riêng" của hắn đâu. Nhất định ông sẽ tìm cách mắng hắn hoặc là cấm vận tiền bạc, thời gian, xe cộ của hắn. Thế là dù cho có vô cùng ghét bỏ, hắn vẫn phải đi ra xe.

"Ngồi ghế sau." Hàn Văn Húc vừa lên xe đã nói như vậy.

Ôn Ngọc Châu cũng vừa mở cửa sau, thật ra cậu cũng tự biết mình nên ngồi ở vị trí nào. Hơn nữa cậu cũng không thích ngồi cạnh tên ác ma đang nổi điên đó.

Khi đến nơi, ông Hàn thấy cả hai đi cùng nhau thì vui vẻ lắm. Trong nhà hàng còn có thêm mười mấy người nữa, đàn ông có đàn bà có, già có trẻ có... đều là người thân trong gia đình của Hàn Văn Húc.

Ban đầu những người đó rất không vừa mắt Ôn Ngọc Châu, bởi đơn giản cậu là con trai. Một vị bác trưởng của Hàn Văn Húc năm nay đã ngoài 80 tuổi, ông chống gậy ngồi đầu bàn, soi Ôn Ngọc Châu từ đầu đến chân. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của ông, Ôn Ngọc Châu biết người này đang phản đối đến cùng, có điều hình như bác Phác đã dàn xếp cục diện trước nên ông ta im lặng.

Hàn Văn Húc xem chừng cũng không còn hậm hực như ban đầu nữa, bởi hắn đã tìm được đồng minh. Chỉ cần đám họ hàng thân thích này phản đối quyết liệt, hắn có thể giải thoát khỏi cuộc hôn nhân hoang đường này, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Ôn Ngọc Châu sau khi chào hỏi tất cả mọi người xong thì ngồi xuống, im lặng không gây ra tiếng động gì, cũng không dùng tay chạm vào ly tách trên bàn, một bộ dạng rất điềm tĩnh.

Ông Hàn hắng giọng nói: "Hôm nay mời mọi người tới đây trước là để xem mắt "cháu dâu", hai là để thông báo về việc hai ngày nữa hôn lễ sẽ cử hành."

Người bác trưởng của Hàn Văn Húc nói: "Chú tư à, chú vẫn không nghĩ lại sao? Chuyện này rõ ràng là trái với luân thường đạo lý, gia đình chúng ta không chấp nhận một cháu dâu là đàn ông."

Mấy người còn lại cũng xôn xao phản đối, Hàn Văn Húc ngồi bên này mà trong lòng vui như mở hội. Cứ phản đối đi, nếu thành công cháu sẽ tặng mỗi người một cây ngọc như ý*.

Ông Hàn không hề nao núng, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đáp: "Hôm nay mời mọi người tới đây không phải vì muốn xin ý kiến hoặc chờ sự chấp thuận của ai cả, đây là chuyện mà tôi đã quyết định từ trước, tuyệt đối không thay đổi, cho nên dù hôm nay ông trời có cản, tôi vẫn làm."

Mọi người nhất thời im lặng. Bác trưởng thì tức đến đỏ mặt tía tai, song cũng không nói gì nữa.

Vợ của bác trưởng lúc này mới lên tiếng: "Chú tư, thế hôn lễ sẽ diễn ra như thế nào?"

Đây cũng là điều mọi người thắc mắc. Chẳng lẽ công khai thẳng ra là Hàn gia cưới dâu là đàn ông?

"Hôm đó tôi sẽ thông báo rằng cô dâu bị bệnh đột xuất nên không thể ra mắt mọi người được. Còn Ngọc Châu thì sẽ là chú rể phụ."

"Vậy cô dâu phụ đâu?" Bác gái trưởng hỏi.

"Không cần lo, chị của Ngọc Châu sẽ đảm nhiệm phần ấy. Đám cưới này chỉ là hình thức để tôi thông báo với gia đình dòng tộc cũng như bạn bè gần xa, cho họ khỏi mang con gái đến ngấp nghé ý định làm sui gia với tôi nữa."

Ông Phác dừng lại, sau đó vỗ tay hai cái. "Mời mọi người dùng bữa."

Lập tức những cô nhân viên trong nhà hàng bưng lên các mâm thức ăn đầy ắp, toàn món đặc sản đắt tiền. Lúc này cả gia đình chỉ biết thuận theo sự sắp đặt của ông Hàn, chẳng còn ai có ý kiến gì nữa. Dẫu sau thì em trai của ông Hàn là người chú thứ năm của Hàn Văn Húc luôn ủng hộ ông, có người ủng hộ thì những người khác sẽ bị yếu thế hơn.

Còn một điều quan trọng nữa là gia thế của ông trong Hàn gia được xem là hiển hách nhất, giàu có nhất so với những người trong gia tộc. Việc làm của cháu, chắt trong gia tộc đều nhờ cả vào ông, mấy cậu con trai của bác trưởng cũng làm việc ở công ty. Nếu có ai đó dám gay gắt với ông, kết cục sẽ bi thảm cỡ nào ai cũng nắm rõ. Há miệng mắc quai, ai dám phản đối chứ?

Mà đối với gia tộc của mình, ông Hàn càng cảm ơn ông Ôn nhiều hơn. Ngày trước ba mẹ ông đều là nông dân, nuôi 8 người con rất vất vả, vì thế không ai được ăn học đến nơi đến chốn. Thế cho nên sau khi ba mẹ mất, chẳng ai có việc làm gì nên thân, hơn nữa ba mẹ đều rất nghèo, không để lại đất đai tài sản gì, mấy anh em phải tự lực cánh sinh.

Lúc đó ông Hàn và vợ đều hai bàn tay trắng, rày đây mai đó, có việc gì cũng làm. Thời điểm ấy Hàn Văn Húc đã tròn 2 tuổi, thường xuyên phải chịu đói chịu rét. May mà ông gặp ông Ôn, lúc ấy cũng làm nghề buôn bán. Ông ấy là bạn thời còn đi học của ông, nghe hoàn cảnh, ông ấy liền giúp đỡ, ông Hàn từ đó mà phất lên. Thế cho nên ông mới trở thành người giàu có nhất trong các anh em, cuộc sống sung sướng này đều do ông Ôn có lòng giúp đỡ mà được như hôm nay.

Ông xoay đĩa thức ăn rồi dừng một món trước mặt Ôn Ngọc Châu:

"Món cơm càri ở nhà hàng này là ngon nhất, con hãy dùng một ít đi."

Ôn Ngọc Châu mỉm cười cảm ơn ông rồi lấy thìa múc cơm vào bát. Hàn Văn Húc thấy vậy càng tỏ ra chán ghét. Chưa gì mà ba đã bắt đầu chiếu cố cậu ta còn hơn cả hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro