9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa Hàn Văn Húc phải về nhà một chuyến, bởi mấy bản thiết kế quan trọng mà thư ký nộp cho hắn trước hôm tạm nghỉ việc để lo cho đám cưới đều đang ở nhà.

Ôn Ngọc Châu cũng vừa về tới, thấy Hàn Văn Húc một tay ôm xấp tài liệu, một tay nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng rối rắm:

"Cái nào, hôm trước không phải cô đã đánh số rồi sao? Làm việc kiểu gì vậy, ngay cả đánh số cũng quên là sao? Ở đây chỉ có mẫu A1, còn mẫu A3 không thấy."

Ôn Ngọc Châu tò mò bước lại xem.

"Ba mẫu này đều giống nhau, cô bảo tôi phân biệt kiểu gì? Cái nào là Vintage, cái nào là hippie?"

Ôn Ngọc Châu rút một tấm ra, nói: "Cái này là Vintage, còn Hippie là cái anh để dưới bàn đó."

Hàn Văn Húc hỏi lại: "Cậu chắc chứ?"

Ôn Ngọc Châu chỉ gật đầu, không đáp.

Hắn nói trong điện thoại với thư ký là đã tìm ra, sẽ đến công ty ngay. Sau khi cúp máy, hắn hỏi: "Cậu chắn là nó không?"

"Chắc." Ôn Ngọc Châu gật mạnh đầu.

"Không đúng thì biết tay tôi!" Nói xong thì bỏ đi ra ngoài.

Ôn Ngọc Châu trề môi, hứ, tôi giúp anh còn chưa được cảm ơn, ở đó mà hù dọa.

Tuy rằng Hàn Văn Húc rất khinh bỉ Ôn Ngọc Châu, nhưng sau khi chứng kiến cậu vẽ tranh và ngày hôm nay chọn giúp hắn bản vẽ đúng, hắn liền có chút thay đổi thành kiến với cậu.

Vừa về nhà, trông thấy cậu đang ở dưới bếp phụ chị giúp việc nấu nướng, hắn cảm thấy tâm tình thả lỏng một chút. Bây giờ cuộc sống hắn đã thay đổi, có người bên cạnh, tính ra cũng không tệ.

"Ngài Hàn, xuống dùng cơm." Ôn Ngọc Châu cũng đã lâu rồi không dùng danh xưng này, đột nhiên hôm nay mới nhớ ra.

Lát sau Hàn Văn Húc mới mở cửa, hắn mặc áo sơmi thun dài tay màu xanh đậm, quần cùng màu, bộ đồ thể thao này có vẻ rất hợp với hắn.

"Để món cá sang một bên đi, tôi không ăn."

Ôn Ngọc Châu biết Hàn Văn Húc từ nhỏ đến lớn đều không ăn cá, hắn ghét nhất là cá, chưa từng ăn bao giờ. Ngược lại Ôn Ngọc Châu thì rất thích ăn cá, thích hơn cả thịt.

"Quả thật là hai chúng ta không hợp nhau tí nào. Tôi rất thích ăn cá đấy!" Ôn Ngọc Châu gắp một đũa cá sốt chua ngọt cho vào miệng. "Ưm, ngon ghê!"

Nhìn vẻ mặt đắm đuối của cậu, Hàn Văn Húc chỉ cười khẩy một tiếng, bắt đầu ăn thịt lợn quay.

"Cậu khi nào tốt nghiệp?" Được nửa bữa ăn, Hàn Văn Húc đột nhiên hỏi.

"Còn bốn tháng nữa." Ôn Ngọc Châu đáp.

"Ba tôi đã sắp xếp vị trí cho cậu chưa?"

"Vẫn chưa. Hình như cái này ba để anh quyết định đấy!"

"Ờ, vậy thì cậu làm lao công đi." Hàn Văn Húc đáp rất thờ ơ.

"Cái gì? Tôi là sinh viên xuất sắc đó nha, học bốn năm đại học lại đi làm lao công, anh bị đ...thông minh hả?" Ôn Ngọc Châu giơ cả cái muỗng trong tay lên.

"Ăn cơm đi, bớt lảm nhảm." Hàn Văn Húc nhìn cũng không nhìn.

Hai người câu được câu mất trò chuyện, sau khi ăn xong, Ôn Ngọc Châu đi ra sau vườn. Cậu ra đây thực chất là để ngắm hoa rồi tản bộ, sau khi ăn xong không nên nằm hay ngồi, lối sống của cậu khá lành mạnh.

Hàn Văn Húc ngồi trên lầu dùng laptop, đảo mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy Ôn Ngọc Châu đang xem hoa. Cậu mặc áo thun đen, quần short trắng, nhìn có vẻ rất năng động. Tầm mắt Hàn Văn Húc đột nhiên dời xuống chân cậu, hắn củng khá ngạc nhiên. Chân cậu tuy rằng không thon bằng nữ giới, nhưng lại rất thẳng, tròn trịa, không gầy trơ xương hoặc có bắp thịt, nói chung là đẹp.

Bàng Bác Văn từng nói với hắn, đối với MB, thường cậu ta sẽ để ý về chân trước. Đôi chân thon gọn, thẳng thớm, trắng trẻo, chính là lựa chọn hàng đầu của khách. Tuy rằng bộ phận quan trọng là mông, nhưng ai cũng chú ý về chân rồi mới đến mông.

Nếu nói về mông thì Hàn Văn Húc quay sang nhìn Ôn Ngọc Châu, sau đó phát hiện ra mình có điểm bất thường, liền vỗ đầu mình một cái. Hắn bị điên rồi ư? Không, hắn không điên. Hắn vẫn quyết định không bao giờ chạm vào cậu, vì vậy không có chuyện để ý này nọ ở đây. Chuyện hôm nay là vô thức xảy ra thôi.

————

Ôn Ngọc Châu có thói quen uống sữa vào buổi sáng. Ban đầu cậu mua loại sữa rẻ tiền, nhưng với tính cách đã quen dùng đồ hiệu, Hàn Văn Húc bảo chị bếp đem bỏ đi, sáng mai đổi loại sữa khác.

Hôm sau tuy rằng Ôn Ngọc Châu rất tiếc chai sữa mới mua chưa kịp uống, nhưng sau khi thử loại sữa đắt tiền khác thì vẻ mặt lộ ra sự thỏa mãn cực kỳ, khiến cho Hàn Văn Húc khinh bỉ thêm một lần.

Sáng nay hai người ăn sáng xong thì chuẩn bị lên xe đi cùng nhau, thật ra cũng không tình cảm đến mức đó, chỉ là Ôn Ngọc Châu đã trả xe cho ba, còn bảo tài xế riêng nghỉ việc, bởi cậu không quen đi học như vậy. Vì tuyến xe bus cách nhà khoảng 400m, cậu liền quá giang Hàn Văn Húc ra trạm xe bus. Hàn Văn Húc ban đầu rất bực bội, bảo cậu hãy lấy lại xe mà đi học, hắn không muốn đi cùng cậu. Nhưng về sau quen dần rồi thì cũng không tức giận hay khó chịu gì nữa.

Mấy ngày đầu tiên, hắn cố tình gọi điện hoặc nghe máy của mấy cô bạn gái ngay trước mặt cậu, nhưng cách này vô hiệu, bởi khi hắn nhìn ra kính chiếu hậu chỉ thấy Ôn Ngọc Châu vùi mặt vào sách vở, ngay cả nhìn hắn cũng không. Thông thường, chỉ khi hành động nào đó của bạn được tán dương hay quan tâm thì mới có hứng thú làm tiếp, còn nếu không ai để ý tới, bạn sẽ tự động ngừng ngay. Hàn Văn Húc cũng không ngoại lệ.

Lần đầu tiên thấy Ôn Ngọc Châu bước xuống xe xịn, cả trường nhốn nháo. Nhưng về sau thì không thấy nữa, cậu vẫn đi học bằng xe bus như thường lệ thì tin đồn dập tắt, mọi thứ trở lại bình thường.

La Chí Dương thấy cả tháng nay Ôn Ngọc Châu toàn đi bằng xe bus, sợ mối quan hệ tốt giữa cậu với vị "anh họ" ngàn vàng khó cầu kia đã chuyển xấu, nhân lúc giữa giờ liền hỏi:

"Này tiểu Châu, cậu với anh họ xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói chứa đầy lo âu.

Ôn Ngọc Châu đang sắp xếp hộp màu, đáp: "Đâu có."

"Sao không thấy anh ấy đưa cậu đến trường nữa? Tớ còn hoài nghi không biết có phải hôm nọ nghe lầm hay không, còn nghĩ anh ấy là người đi đường, cậu năn nỉ xin xỏ thì mới chịu cho cậu quá giang thôi đấy!" La Chí Dương kêu ca.

"Thì lâu lâu quá giang một lần thôi, anh ta bận lắm." Ôn Ngọc Châu lơ đãng nói.

"Vậy quan hệ của hai người vẫn tốt chứ hả?" La Chí Dương tìm thấy hi vọng.

"Ừ." Ôn Ngọc Châu cất hộp màu. "Giáo sư vô rồi kìa."

Thế là hai người tự động kết thúc cuộc đối thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro