2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trương chiêu đến rồi.

giữa đoàn người đông đúc, chỉ có mình trịnh vĩnh khang của anh là tỏa sáng.

đã 3 năm rồi nhưng em ấy vẫn thế, vẫn nổi bật như vậy, vẫn là... ánh trăng sáng của anh.

trương chiêu gặp trĩnh vĩnh khang trong một buổi sáng mùa thu. ánh nắng của mặt trời mùa thu nhẹ nhàng chẳng vượt qua được tầng tầng lớp lớp lá cây. một cậu chàng với cái đầu tròn vo như quả trứng cùng nụ cười sáng chói như nắng hạ, chạy đến trước mặt trương chiêu.

"anh đẹp trai có thể cho em xin wechat được không?"

đáng yêu quá.

trương chiêu nghĩ thế.

hai soái ca cùng xuất hiện làm hội chị em đứng ngồi không yên. trịnh vĩnh khang giống như mặt trời vậy đó, nhiệt tình năng nổ. ngược lại, trương chiêu lại như mặt trăng, lạnh nhạt dịu dàng.

tromg giây phút chạm mặt đó, có lẽ giữa họ đã hình thành nên một mối liên kết thầm lặng.

là bạn thân?

trương chiêu không biết nhưng có lẽ là nhiều hơn thế.

là người yêu?

họ ở bên nhau nhưng chẳng ai chịu mở lời, hẳn là, chưa phải.

là tri kỷ?

chắc là đúng.

trương chiêu cứ mãi khăng khăng khẳng định điều đó là đúng trong tâm trí anh. cho đến một ngày, trịnh vĩnh khang biến mất khỏi cuộc sống của anh chỉ với 4 chữ "em đi du học".

trong những tháng ngày không có trịnh vĩnh khang bên cạnh, chỉ có trời mới biết được trương chiêu đã suy sụp đến nhường nào.

và rồi, vương sâm húc đến để lấp đi khoảng trống trong lòng trương chiêu. người ta vốn dĩ không thể hiểu, một trương chiêu cao cao tại thượng không để một ai vào mắt, tại sao lại có thể nhanh chóng đồng ý hẹn hò với vương sâm húc như vậy. chỉ có trương chiẻu biết, ở bên vương sâm húc, anh có thể cảm nhận được hình bóng của trịnh vĩnh khang.

và rồi sau 3 năm hẹn hò cùng vương sâm húc, trịnh vĩnh khang lại trở về như chưa từng có cuộc chia ly.

trương chiêu bối rối nhưng cũng chẳng thể cản được bước chân anh ngày càng tiến đến gần trịnh vĩnh khang hơn.

"chào mừng em trở về."

trịnh vĩnh khang ôm chặt lấy trương chiêu.

'mình có nên nói với em ấy rằng mình đã có người yêu không? hay là kệ đi, dù sao cũng chỉ là tri kỉ thôi mà.' - trương chiêu nghĩ vậy.

nhưng rồi, xúc cảm mềm mại đột nhiên hiện diện trên môi xinh. trịnh vĩnh khang đã ghì lấy cần cổ trắng ngần của anh tự lúc nào, kéo anh vào nụ hôn chứa đầy những nhung nhớ dài đằng đẵng.

biết là sai trái, nhưng trương chiêu không thể ngăn được con tim mình đang run lên từng nhịp. cuối cùng vẫn là để mặc cho trịnh vĩnh khang càn quấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro