Dưỡng Long Châu - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều dưỡng hơn tháng, vết thương trên người Nhuận Ngọc mới khỏi hẳn, không biết là Húc Phượng tìm được dược cao quý hiếm như thế nào, mà vết bỏng nghiêm trọng tới như vậy, vậy mà một vết sẹo cũng không có, thậm chí vết sẹo Huyết Linh tử trên cổ tay đều phai nhạt rất nhiều.

Mặc dù hơn tháng Nhuận Ngọc chưa từng cùng Húc Phượng vào triều chấp chính, nhưng khi Húc Phượng ôm hắn tới đầm nước, dọc hai bên đường gặp ma thị hoặc binh tướng, trong ánh mắt lại không có một chút ý nghĩ khinh mạn, toàn bộ đều hướng hắn cung kính đại lễ mà bái, "bái kiến Bệ Hạ" thanh âm liên tiếp vang lên.

Suốt thời gian qua, quần ma luôn nhìn Húc Phượng bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị, Tôn Thượng gần đây không biết thế nào, ngoại trừ vào triều quản sự cùng chiếu cố Thiên Đế, liền tại đầm nước luyện bơi lội. Hỏa điểu cũng không thiện nước, Tôn Thượng có lần mấy lần suýt nữa chết đuối, may mà bọn hắn ba chân bốn cẳng đem hắn cứu lên, rất là chật vật.

Nhuận Ngọc bị Húc Phượng ôm, gặp người bên ngoài hành lễ cảm giác không ổn, chặn lại nói:

"Húc Phượng, thả ta xuống."

"Ngươi thương còn chưa khỏi, không được quá sức, để ta ôm mới yên tâm."

Húc Phượng cũng không thả hắn, Nhuận Ngọc tự biết cũng không giãy dụa nữa, nhưng hắn trước mặt người khác trang nghiêm đã quen, trước kia quần ma khinh mạn hắn, hắn cũng không quan tâm, hiện tại ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Húc Phượng thấy hắn như vậy, lắc đầu:

"Ma Giới vốn thượng võ, anh hùng không hỏi xuất thân, Bệ Hạ anh minh cứu được Ma Tôn ta, quần ma sớm đã bái phục. Bản Tôn còn phải chúc mừng bệ hạ, thu phục Ma Giới, quân lâm thiên hạ, thật đáng mừng."

Nhuận Ngọc cũng cười cười:

"Ân, Tôn Thượng cũng thu một con bạch long, cũng là thật đáng mừng."

Hôm nay là mười lăm, trăng tròn giữa trời, ánh trăng chiếu đến đầm nước, sóng nước lấp loáng. Trước bờ đầm đặt một bàn đá, trên bàn một bình rượu, còn có một quyển gấm lụa.

"Rượu này thanh đạm, ngươi đến đây đã lâu, ta luôn không cho phép ngươi uống rượu, hôm nay gặp dịp đặc biệt, liền đồng ý cho ngươi uống một chén." Húc Phượng đem rượu trong bầu rót ra hai chén, đưa cho Nhuận Ngọc một chén.

Nhuận Ngọc sớm quen với việc ăn uống, ngủ nghỉ của bản thân đều do Húc Phượng quản, biết hắn đều là vì mình, cũng không thèm để ý. Nhuận Ngọc nhàn nhạt nhấp một cái, mùi rượu quả nhiên nhạt nhẽo:

"Sợ là Ma Giới không có rượu ngon, ngươi lấy rượu đổi nước, lừa gạt tại ta?"

"Sao có thể, Ma Giới mùi rượu cay độc, thân thể ngươi hư lạnh, không uống được, rượu này là ta cố ý đem từ Thiên giới tới đây." Húc Phượng nâng chén chạm vào chén rượu của Nhuận Ngọc, cũng dụng tâm hạ thấp chén của mình xuống.

Một lúc sau, Húc Phượng liền mở ra một quyển gấm lụa, rõ ràng là một quyển hôn thư, trong quyển thư đã viết tên của mình, nét chữ như phượng hoàng mỹ lệ xoẹt qua Thương Khung, Húc Phượng trên mặt không chút nào rung động, một bộ dáng vẻ đương nhiên, kỳ thật nhịp tim như lôi, trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi lạnh.

Thế nhưng Nhuận Ngọc cũng không nhìn, trực tiếp nâng bút viết vào bên cạnh tên Húc Phượng hai chữ tên mình - Nhuận Ngọc, triệu hồi ấn tỉ Thiên Đế, ấn mạnh xuống quyển thư một dấu ấn.

Húc Phượng âm thầm thở phào, triển khai hôn thư, đem Nhuận Ngọc ôm vào lòng mình, để mỹ nhân ngồi lên chân mình, thuận tiện vuốt ve eo nhỏ mà nói:

"Bệ Hạ không thèm đọc lấy hôn thư một lần mà đã ký, không sợ Bản Tôn để ngươi ký vào văn tự bán mình hay sao?"

Nhuận Ngọc nghe vậy liền cười tươi mà vòng hai tay quấn lấy cổ Húc Phượng:

"Ngươi cũng ký, ta tất nhiên là cùng ngươi một chỗ. Ta đã đem mình cùng Thiên giới đều cho ngươi, cần gì phải nhìn."

Nhuận Ngọc khi giải quyết sự vụ vô cùng cẩn thận, nhưng mà khi giải quyết đại sự khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, chưa từng chần chờ, năm đó bức cha thoái vị cũng thế, hiện tại cùng Húc Phượng thành hôn cũng như thế, hắn đã rõ ràng tình cảm của mình, liền quyết định nhanh chóng.

"Ngọc nhi, ngàn năm qua, ta thường từ bờ sông Vong Xuyên nhìn về Thiên giới, luôn cảm thấy ngươi cao cao tại thượng, xa không thể chạm, không nghĩ tới hôm nay thật có thể cùng ngươi kết tóc bên nhau." Húc Phượng vừa nói vừa ôm sát người yêu của mình trong ngực.

"Ngươi là một con chim ngốc, ngươi không phải nguyền rủa ta ngàn vạn năm cô độc sao, không biết đến cùng người cô độc là ai." Nhuận Ngọc trào phúng.

"Ngọc nhi, lúc đó ta chỉ là tức giận mới nói ngươi như vậy, căm tức khi ngươi yêu nàng, cũng tự trách bản thân, không xứng với ngươi." Húc Phượng cô đơn nói.

"Húc Phượng, hôm nay ngươi và ta đã ký vào hôn thư, lúc trước ra sao, ta không quan tâm nữa, ta chỉ biết tương lai ta có ngươi – là được."

Nhuận Ngọc đem hai tay Húc Phượng vòng tại bên hông mình, cảm thấy được giọt nước mắt rơi trên cổ mình, Nhuận Ngọc nắm thật chặt tay hắn:

"Húc Phượng, không có xứng hay không, ngươi đã thực lòng, ta liền thực tình tương ứng."

Hai người ngồi một lát, Húc Phượng nhanh chóng thu thập tâm tình, để Nhuận Ngọc ngồi đối diện mình, từ trong lòng bàn tay huyễn ra một hạt châu trắng muốt:

"Ngọc nhi, đây chính là Dưỡng Long châu."

"Ta như hỏi ngươi từ đâu có được nó, ngươi có nguyện ý nói?" Nhuận Ngọc đã biết Húc Phượng từng liều chết lấy được Viêm Hỏa Liên, Dưỡng Long châu đoán chừng cũng là không dễ có.

"Hạt châu chính là Hoa giới chí bảo, ta có được ... Cũng không có nguy hiểm." Húc Phượng có chút xấu hổ nói.

"Hoa giới dùng hạt châu này để làm gì?" Nhuận Ngọc nghe xong, liền cảm giác sự tình cũng không hề đơn giản như Húc Phượng nói.

Nhưng mà Húc Phượng lại không chịu nói, chỉ nói:

"Dưỡng Long châu cần uẩn trong nội đan nội đan của ngươi, dựa vào hỏa tính tinh nguyên, vì ngươi điều tiết âm dương, liên tục năm năm, năm năm này, Ứng Long chân thân bị phong, một tia linh lực cũng không có."

"Vậy năm năm này, nếu như Thiên giới có nguy, liền mời Ma Tôn thay ta trông nom." Nhuận Ngọc đưa tay xoa lên gương mặt đang lo lắng của Húc Phượng

"Húc Phượng, tâm ta giống như quân tâm, cho nên ngươi không cần lo lắng, chỉ cần có thể lưu lại, ta đều nguyện ý."

Húc Phượng vừa rồi xác thực rất lo lắng, không biết Nhuận Ngọc có thể tiếp nhận những việc này không, lúc này mới biết là mình cả nghĩ quá rồi, tuy hắn mặt ngoài bá đạo cuồng quyến, nhưng kỳ thật nội tâm thâm trầm ẩn nhẫn, đối với tình cảm lo trước lo sau, hèn mọn mẫn cảm, lại sợ thụ thương, nếu không cũng sẽ không bỏ qua ngàn năm.

Trái lại Nhuận Ngọc, đã từng hèn mọn đến chấp niệm không buông, bởi vậy dù mặt ngoài ôn nhuận như nước, kì thực thoải mái rộng rãi, đối với tình cảm càng dũng cảm quả quyết.

Là Húc Phượng muốn cứu vãn Nhuận Ngọc tính mệnh, nhưng kỳ thật Nhuận Ngọc tựa như một vầng minh nguyệt nhập trong ngực Húc Phượng, ấm áp sáng tỏ, cứu rỗi hắn ủ dột âm u tâm.

Húc Phượng cười hít một tiếng:

"Được, Bệ Hạ, hôm nay Bản Tôn liền đem Dưỡng Long châu dẫn vào trong cơ thể ngươi, để linh lực ngươi hoàn toàn không có, từ đây trong tay ta, muốn sống không được, cũng muốn chết không xong."

"Tốt, Bản Tọa cũng muốn xem Ma Tôn có bao nhiêu thủ đoạn."

Nhuận Ngọc lời còn chưa dứt, liền cảm giác thân thể chợt nhẹ, đã bị Húc Phượng bế lên, một cái chớp mắt liền đến mép nước, Húc Phượng đem hắn đặt ở trên tảng đá lớn gần bờ đầm ấm áp trơn nhẵn. Mặc dù những năm này Húc Phượng vô số lần giúp Nhuận Ngọc cởi áo nới dây lưng, nhưng hôm nay động phòng, Húc Phượng giải hắn dây thắt lưng tay vẫn có chút run.

Húc Phượng đem hắn quần áo vứt qua một bên, Húc Phượng nhéo nhéo bên hông hắn:

"Ngọc nhi, ngươi rốt cục cũng có chút Thịt, không uổng công ta tỉ mỉ nuôi nấng ngươi mấy năm này."

Húc Phượng nắm chặt hai cổ tay Nhuận Ngọc đặt đỉnh đầu, một tay bao quanh mông thịt nhẹ nhàng nhào nặn, cúi đầu ngậm hầu kết, nhẹ nhàng cắn, liền thấy đuôi mắt nhiễm xích hồng, cổ ngọc ngóc lên, hồng anh đứng thẳng, dưới thân cũng dựng đứng, hôn tới mức ý loạn tình mê, tay Húc Phượng liền tràn ra trạch long tinh nguyên cùng trắng muốt long đuôi cuốn lấy eo hắn.

"Ngọc nhi, lần đầu tiên ta thấy được đuôi của ngươi, thật đẹp." Húc Phượng ôm đuôi rồng, thân thể chậm rãi lui lại, tiến vào đầm nước.

Đầm nước ấm áp thanh tịnh, hai người ôm nhau chìm chìm nổi nổi:

"Húc Phượng, ta không biết là hỏa điểu cũng biết bơi đó."

Nhuận Ngọc ngạc nhiên nói, gặp Húc Phượng không đáp, bởi vì không am hiểu hô hấp dưới nước, thân thể Nhuận Ngọc thường thường lơ lửng trong nước, đem Húc Phượng nâng ở trên người mình, hôn lấy hắn, không ngừng đem khí độ cho hắn.

Húc Phượng tỉnh táo lại, dọc theo bên hông Nhuận Ngọc tiến xuống phía dưới sờ soạng, chạm vào một đoạn long lân mềm mại Nhuận Ngọc, cảm nhận được long đuôi Nhuận Ngọc tùy ý run lên, Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc, long đuôi nhẹ nhàng cuốn lấy hắn, liền truyền âm nói:

"Ngọc nhi, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng."

Nhuận Ngọc hai mắt chớp động, rốt cục cũng nhắm lại, mở ra thân mình, tùy ý hắn muốn. Húc Phượng chậm rãi đem tay mình đi vào, tinh tế vê mài, nghe hắn tràn ra từng tiếng rên rỉ ngọt mềm tinh tế, liền chậm rãi mút lấy chiếc lưỡi nhỏ kia.

Một lát sau, một tiếng nghẹn ngào từ cổ Nhuận Ngọc phát ra, thân thể thẳng tắp, run rẩy lên, Húc Phượng tranh thủ thời gian cầm tay Nhuận Ngọc:

"Ngọc nhi, nói cho ta biết, nội đan của ngươi nằm ở đâu?"

Tiên gia tối kỵ nhất chính là việc chỉ cho người khác biết nội đan tinh nguyên của mình nằm ở đâu, bởi chính bản thân Húc Phượng đã trải nghiệm qua, đau thấu tim gan. Nhưng mà Nhuận Ngọc không hề ngần ngại nắm lấy tay Húc Phượng, không chần chờ, đặt tay Húc Phượng lên thắt lưng bên phải của mình.

Húc Phượng huyễn ra Dưỡng Long châu, một tay ôm thật chặt phía sau lưng Nhuận Ngọc, một tay đưa Dưỡng Long châu vào nội đan của Nhuận Ngọc.

Dưỡng Long châu thuộc thủy tính, thừa dịp lúc rồng động tình, ở trong nước dẫn vào nội đan, đoạn đi long lực, phong bế chân thân, uẩn dưỡng năm năm, cùng nội đan hòa làm một thể, chờ ngày hồi sinh.

Húc Phượng chưởng lực lay động, hạt châu kia hóa thành một đoàn bạch quang, chậm rãi nhập vào Nhập Nhuận Ngọc, một lát sau, Nhuận Ngọc toàn thân run lên, quanh thân tiên khí tiêu tán, đuôi rồng cũng biến mất, hóa về hai chân.

Biết Nhuận Ngọc đã bị phong ấn, Húc Phượng chậm rãi truyền âm nói:

"Ngọc nhi, ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn." Cùng lúc đó, thân thể ưỡn lên, đưa Phượng Hoàng tinh nguyên vào bên trong Nhuận Ngọc.

Nhuận Ngọc không chịu nổi, thân thể chấn động, đã mất đi ý thức, hướng đáy đầm lặn xuống, Húc Phượng liền xoay người ôm lấy hắn, cấp tốc bơi lên mặt nước, về tới bên bờ, đem hắn ôm trong ngực mình vuốt lên trán hắn, kêu:

"Ngọc nhi, Ngọc nhi."

Nhuận Ngọc chậm rãi tỉnh lại, thấy mình vẫn ngồi trên thân Húc Phượng, hắn mất linh lực, liền cảm thấy lạnh, Húc Phượng thấy hắn có chút lạnh run, liền vũ hóa ra hai cánh, đem hắn khép lại ủ ấm, lại đưa tay phủ tại nội đan của hắn:

"Ngọc nhi, ta vận công giúp ngươi làm ấm, dùng tinh nguyên của ta kết hợp với Dưỡng Long châu điều dưỡng âm dương, năm năm này, một tháng một lần, không nhiều không ít, không lỗ không tràn, điều dưỡng liên tục.

Nhiệt lực từ ngoài đến trong, dẫn động Phượng Hoàng tinh nguyên cùng Dưỡng Long châu, hai bên tương ứng, uẩn dưỡng nội đan Nhuận Ngọc.

Nội đan Nhuận Ngọc ngứa tê dại, hai mắt có chút mê ly, hắn vốn nghĩ bản thân sớm sẽ hóa thành mảnh mây, mây hạ gió nhẹ cùng cát bụi, rời đi lục giới, một nơi không ai cần hắn, nhưng hắn lại không nghĩ tới những năm cuối đời, sinh mệnh cảu hắn lại có thể rẻ sang một bước ngoặt khác.

Ấm áp, dưỡng đan, mang thai hài tử, đây là những thứ mà hắn lúc trước tuyệt sẽ không đồng ý, hiện nay hắn vì để bản thân có thể cùng Húc Phượng hạnh phúc bên nhau, liền bất chấp mà chịu những đau khổ này, mùi vị thực sự vô cùng vi diệu.

"Húc Phượng, năm năm sau, tổ chức đại hôn đi." Nhuận Ngọc nhẹ nói.

"Được, đến lúc đó chúng ta liền tại bờ sông Vong Xuyên đại hôn." Húc Phượng vừa nói vừa hôn lên trán Nhuận Ngọc một cách vô cùng ngọt ngào.



===***===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro