| 001 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Thực Chân Bất Thị Cùng Kỳ Kiền Đích
(Thật sự không phải Cùng Kỳ làm mà)

| 001 |

Bên ngoài Nam Thiên Môn, lão Hồ kéo Cẩm Mịch tính đi, chỉ là đi chưa được hai bước, đã nghe thấy một tiếng gào thét vọng tới.

Rống!

Nhìn cự thú bay tới Nam Thiên Môn, ba người đều ngây ra, Cùng Kỳ!

Cùng Kỳ lao tới Nam Thiên Môn, trong đầu Cẩm Mịch không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm đó Nhục Nhục vì cứu nàng bị Cùng Kỳ bắt đi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau!" Đan Chu thấy Cẩm Mịch đứng đơ ra đó, kéo Cẩm Mịch lui về phía sau.

Cẩm Mịch lại giãy khỏi tay Đan Chu, miệng thì la hét, "Ta muốn báo thù cho Nhục Nhục!"

Nói xong, cũng mặc kệ tiếng quát phía sau của Đan Chu, phi thân lao tới.

Chỉ là công phu mèo quào này của nàng đâu đối phó được Cùng Kỳ, lập tức bị tát bay ngược trở lại.

Đan Chu và lão Hồ liên thủ đỡ lấy Cẩm Mịch bay ngược về, cả ba đều té xuống đất.

Cùng Kỳ bay tới Nam Thiên Môn, rơi xuống đất hóa thành hình người.

...

Tu Chân Giới.

Cùng Kỳ đang ngủ say giật mình, ngồi dậy duỗi người, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà, phất tay, trên không trung hiện lên một hình ảnh.

"Nào nào nào, để bản tọa xem xem lại là kẻ không có mắt nào, dám xông vào địa bàn của bản tọa."

Trong hình là một đôi nam nữ, nữ tử hoạt bát đáng yêu, nam tử thanh tú tuấn lãng. Nữ tử hào hứng nói với nam tử rằng, "Thật không ngờ, nơi này nhìn như tầm thường, lại có một trận pháp tinh diệu như vậy che lấp bên trên, nếu không nhờ sư huynh, sư muội nhất định không phát hiện được."

"Ừm." Nam tử chỉ tùy ý đáp lại, cũng không nhiều lời.

Nữ tử lơ đểnh với sự lãnh đạm của nam tử, vì hắn xưa nay đã như vậy, "Sư huynh, lần này nếu có thu hoạch, sư muội chỉ cần một vật phù hợp với mình, còn lại đều xin nhường cho sư huynh."

"Tùy ngươi." Nam tử chỉ điều khiển chiếc la bàn trong tay không ngừng tìm tòi.

Nữ tử vội vàng đuổi theo.

Cùng Kỳ trong động nhìn nam tử trong hình, ánh mắt trở nên thâm thúy, "Chậc chậc, không tồi không tồi, bản tọa rất thỏa mãn với vị băng sơn mỹ nhân này."

Đưa tay đưa vào trong hình, bên ngoài động phủ, trên đầu hai vị tu sĩ có một bàn tay khổng lồ tụ lại thành hình, bắn vọt ra, lập tức bắt được nam tu sĩ, rồi biến mất tại chỗ.

Nữ tử sợ đến hoa dung thất sắc, ngã ngồi xuống đất, một lúc sau, cũng mặc kệ vị sư huynh bị bắt đi đó, leo lên pháp khí phi hành lộn ngược đường tới chạy thoát khỏi nơi đây.

Trong động phủ, nam tử chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, té xuống đất, hình như có tiếng bước chân đang tới gần mình, cằm ngay sau đó bị người kéo lên.

Không chờ hắn kịp phản ứng, một đôi môi đã dán vào, một chiếc lưỡi xâm lược chui vào miệng hắn.

Nam tử có ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra, tay lặng lẽ thò vào Túi Càn Khôn nặn ra một hạt châu trong suốt.

Chờ người nọ buông hắn ra, duỗi tay, hạt châu bị bắn ra, pháp khí phòng ngự lập tức khởi động.

Bùm!

Cùng Kỳ còn chưa kịp nhấm nháp mùi vị mỹ nhân, một viên Phích Lịch Tử đã chói mù mắt nó, Cùng Kỳ không khỏi thở dài, nôn nóng quá cũng không tốt, đã quên cắt nanh vuốt con mèo nhỏ này, xem, hắn không phải bị bắt rồi à?

...

Nam Thiên Môn.

Cùng Kỳ nhào về phía ba người Cẩm Mịch Đan Chu lão Hồ, Cẩm Mịch sợ đến nhắm chặt mắt lại.

Một ánh trắng từ xa bay tới, chờ khi nó tới gần, hóa thành một bạch y nam tử, một cước đá vào người Cùng Kỳ, đá nó bay ra xa.

Bạch y nam tử này chính là Nhuận Ngọc trùng hợp đi ngang qua.

Vụ nổ Phích Lịch Tử vừa kết thúc, Cùng Kỳ chưa kịp phản ứng đã bị người một cước đá văng.

Chờ nó bò dậy nhìn thấy Nhuận Ngọc, không khỏi sửng sốt, người trước mắt dung mạo tinh xảo lại không lộ vẻ âm nhu, đẹp mà không yêu, nhất là vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể nắm trọn kia, kèm theo khí chất thanh lãnh cao quý như trích tiên, quả nhiên là vưu vật trời sinh.

Cùng Kỳ nhịn không được ở trong đầu ảo tưởng hình ảnh vưu vật tuyệt sắc này ở dưới thân mình uyển chuyển rên rỉ.

Ánh mắt tham lam của Cùng Kỳ hung tợn đảo qua người Nhuận Ngọc, đã gặp được thì là của hắn, ha ha ha ha ha.

Duỗi tay ném một sợi linh lực ra quấn lấy Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc đánh tan linh lực, còn chưa kịp phản ứng, Cùng Kỳ đã nhào tới trước mặt y.

Một chưởng đánh hụt, Cùng Kỳ có chút ngạc nhiên, sao nó lại yếu đi nhiều vậy, nhưng không rảnh để ý nhiều hơn nữa, mỹ nhân trước mặt đã chiếm hết tâm trí nó.

Lại trở tay ném một sợi nữa, bị Nhuận Ngọc tránh được, đâu ngờ đó chỉ là chiêu thức giả của Cùng Kỳ, bàn tay kia của nó đã xiên thẳng vào mặt.

Nhuận Ngọc theo tiềm thức ngửa ra sau, Cùng Kỳ nhân cơ hội nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhuận Ngọc vuốt ve một cái.

Cảm nhận được động tác của Cùng Kỳ, Nhuận Ngọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, vặn eo nghiêng người đá một cước.

Một cước này lực độ không nhỏ, Cùng Kỳ bị đá lùi lại mấy bước, Nhuận Ngọc phi thân bay tới, chỉ là Cùng Kỳ kịp phản ứng, lập tức hoàn thủ, Nhuận Ngọc tất nhiên không địch lại, luân phiên né tránh, bị Cùng Kỳ chấm mút không ít.

Lại một cú xoay người, Nhuận Ngọc mượn thế lui ra sau mấy bước, giơ tay lên, một thanh băng kiếm nắm trong tay, cầm băng kiếm, một lần nữa tấn công Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ cũng nhân cơ hội so chiêu với Nhuận Ngọc, thỉnh thoảng mút mấy cái, tính tình của mỹ nhân này thật là cay, nhưng hắn thích cái tuýp này.

Một cây linh châm màu hồng thành hình trên tay, chính là dục khí tụ ra từ nội đan của nó, mặc kệ băng sơn cỡ nào, trúng cây linh châm này, cũng phải hóa thành một hồ xuân thủy, quả thật là liều xuân dược không thể nào tốt hơn.

Cẩm Mịch thấy Nhuận Ngọc có chút cật lực, bèn chạy tới hô to, "Tiểu Ngư tiên quan, ta tới giúp ngươi!"

Nhuận Ngọc vội vã quay lại nhìn Cẩm Mịch, chỉ là y đang dây dưa với Cùng Kỳ, không có cách nào ngăn cản.

Cùng Kỳ nhịn không được kéo cao khóe miệng, thừa dịp Nhuận Ngọc phân tâm đánh ra một chưởng, đánh linh châm vào ngực Nhuận Ngọc.

Linh châm nhập thể lập tức hóa thành một luồng khí màu hồng phấn hòa vào máu, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy ngực đau xót, kế có chút vô lực.

Một đòn linh lực bổ trúng đầu, Cùng Kỳ quay lại nhìn Cẩm Mịch, trong mắt mang theo sự chán ghét, nữ nhân này quả nhiên là cực kỳ đáng ghét, phi thân đánh về phía Cẩm Mịch.

Nhuận Ngọc không màng hai chân như muốn nhũn ra, đứng dậy chạy tới chỗ Cẩm Mịch, vận chuyển linh lực, cản Cùng Kỳ lại.

Cơn choáng váng ập tới, Nhuận Ngọc nửa quỳ xuống đất, toàn thân khô nóng khó chịu, ý thức dần dần mơ hồ, dị dạng hạ thân khiến y đoán được mình sợ là trúng loại độc trợ hứng nào đó.

Băng sơn bắt đầu hòa tan, Cùng Kỳ tự nhiên không rảnh để ý tới những thứ khác, bắt lấy Nhuận Ngọc, bay khỏi Nam Thiên Môn.

Cẩm Mịch muốn ngăn lại, đã bị Cùng Kỳ vung tay đánh bay ra xa.

Không ai nhìn thấy, trên bầu trời, một đường vân nhợt nhạt đang dần thành hình, như một con mắt nhắm chặt.

Húc Phượng dẫn thiên binh thiên tướng chạy tới, lại không thấy Cùng Kỳ đâu, vừa tính mở miệng hỏi, Cẩm Mịch đã la lên, "Phượng Hoàng, mau lên, Tiểu Ngư tiên quan bị Cùng Kỳ bắt đi rồi!"

Húc Phượng ngu người, kế Đan Chu cũng vội vàng nói, "Phượng Oa, Ngọc Oa bị Cùng Kỳ bắt đi rồi, con mau mau đuổi theo!"

"Cái gì!" Húc Phượng lộ ra vẻ kinh ngạc hô lên, "Thúc phụ, huynh trưởng bị bắt đi đâu!"

"Cùng Kỳ bắt lấy Ngọc Oa bay về phía đó!" Đan Chu chỉ vào hướng Cùng Kỳ rời đi rồi nói.

Mặc kệ những người còn lại, Húc Phượng vội vã chạy về phía Đan Chu chỉ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro