Kisses

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã 27 giờ trôi qua mà không có Kacchan bên cạnh, và Izuku sắp phát điên rồi.

Mỗi lần cậu bước vào khu vực chung, nhà bếp, phòng tắm, phòng tập, bất cứ nơi nào mà không phải là phòng học hoặc khu vực tập luyện, Katsuki đều rời đi.

Chàng trai tóc vàng đi vào phòng của mình và không nói một lời.

Có điều gì đó không ổn và Izuku sẽ phải khai thác điều đó ra khỏi mớ cảm xúc bị khóa chặt của Katsuki, ngay cả khi cậu phải giơ đèn pin chiếu lên đầu mỗi bạn học và cho họ thấy good cop/bad cop để lấy được câu trả lời. Cậu sẽ tìm hiểu chuyện này đến cùng, vì chắc chắn cậu sẽ không thể để tất cả tình cảm và sự thoải mái đã vun đắp giữa họ phai nhạt đi.

Nói về bạn bè, họ cũng đang hành động kỳ lạ. Gần như là sợ sệt. Họ không hoàn toàn tránh mặt cậu, nhưng họ chắc chắn đang giấu giếm điều gì đó. Bằng chứng là khi cậu hỏi Mina và Ochako về chuyện này. Cả hai chỉ lắc đầu và bảo cậu hãy nói chuyện với Katsuki nếu muốn biết.

Vậy điều hợp lý nhất để làm trong tình huống này là gì? Hỏi Kacchan, dĩ nhiên rồi.

Cậu bước thẳng tới cửa phòng Kacchan, gõ nhịp nhàng bằng các khớp ngón tay.

"Cút đi, đồ sỏi trái cây." Katsuki lập tức hét lên. Izuku chưa bao giờ nghe thấy biệt danh này, nên không chắc đó là dành cho Mina hay Eijirou.

"Kacchan? Là tớ đây."

"Ồ, vậy thì cút đi, Deku."

Izuku nuốt nước bọt một cách lo lắng. Cậu thử vặn tay nắm cửa, nhận ra nó đã bị khóa. "Tớ sẽ không rời đi cho đến khi cậu nói chuyện với tớ."

Sự im lặng trả lời cậu. Izuku khẽ hừm, đập trán vào cửa.

"Tớ không ngại cắm trại ngoài hành lang cả đêm đâu, Kacchan. Làm ơn cho tớ vào nhé?"

Lại im lặng, nhưng những tiếng bước chân nặng nề đang dậm mạnh về phía cửa phía bên kia. Cửa không mở ra, nhưng Izuku nghe thấy âm thanh mở khóa.

Cậu thử vặn tay nắm cửa lần nữa. Nó xoay, ánh sáng từ hành lang chiếu sáng căn phòng mờ tối của anh chàng tóc vàng một chút. Izuku bước vào, đóng cửa lại sau lưng.

Sự im lặng bao trùm họ lần nữa. Katsuki nằm lại trên giường. Một quả bóng giảm căng thẳng/massage màu xanh được ném lên trần rồi bắt lại trong tay cậu ấy liên tục.

"Mày vào đây chỉ để nhìn chằm chằm tao à?" Cậu ấy gầm gừ.

Izuku lắc đầu. "Tớ...tớ muốn biết tại sao cậu lại tránh mặt tớ."

"Ai nói tao tránh mặt mày? Có thể tao chỉ muốn yên tĩnh và thư giãn một chút thôi. Mày đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa?"

"Việc cậu không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của tớ và không để tớ đến gần trong vòng mười bước đã nói rõ rằng cậu đang tránh mặt tớ. Tớ đủ quan sát để biết khi nào tớ làm điều gì đó khiến cậu khó chịu, và tớ muốn biết tớ đã làm gì để có thể sửa chữa nó."

"Cút đi. Đi làm phiền mặt tròn hay tóc đỏ đi." Katsuki càu nhàu, ném quả bóng mạnh hơn lên trần nhà.

Izuku nhăn mặt mỗi khi quả bóng xanh đập mạnh vào trần.

"Có...có phải vì tớ chạm vào cậu quá nhiều không? Tớ có thể làm ít đi nếu điều đó khiến cậu không thoải mái. Nếu nó thực sự làm cậu khó chịu, tớ sẽ dừng lại. Tớ biết tớ đã hơi quá đà. Tớ chỉ là rất vui mừng. Tớ xin lỗi nếu điều đó làm cậu khó chịu. Tớ sẽ không làm vậy nữa. Tớ biết là ừm... buổi tối xem phim đó là đã vượt quá giới hạn."

"Vượt quá giới hạn? Deku, mày đã vượt qua giới hạn đó từ nhiều tuần trước rồi."

Đầu Izuku nghiêng nghiêng. "Ơ...khi khi-tớ ôm cậu lần đầu à? Nếu cậu không thoải mái với điều đó, tại sao cậu lại để tớ tiếp tục làm vậy?"

Katsuki thở dài, gầm gừ, rồi ngồi dậy một cách bạo lực.

"Bởi vì tao nghĩ chúng ta đang trở nên tốt hơn! Tao nghĩ mọi thứ đang...tao không biết nữa, lành lại? Giữa chúng ta? Tao ở đây, nghĩ rằng mày không còn sợ tao nữa. Nghĩ rằng có thể mày thích tao, nhưng không. Đó là một trò đùa. Một cách để chơi khăm tao, và tao sẽ không để mày lợi dụng tao như thế. Tao biết tao là một thằng khốn. Và có thể theo một cách nào đó, tao đáng bị như vậy. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, và giờ tao không để mày chơi đùa với tao nữa đâu."

Ồ, đúng vậy, điều đó hoàn toàn có lý.

Ngoại trừ một phần không như thế?

"Tớ không hiểu, Kacchan. Tớ cũng nghĩ rằng chúng ta đang tốt lên! Tớ nghĩ rằng cậu ít nhất cũng chịu đựng được tớ!"

"Ôi, đừng có đùa với tao. Trò đùa đã kết thúc rồi, đồ khốn. Tao biết về cái video ngu ngốc chết tiệt đó của mày. Tao biết tất cả những trò đùa và trò nhảm nhí của mày. Tao không mắc bẫy lần nữa đâu. Cút khỏi phòng tao ngay." Katsuki gầm gừ, đập quả bóng trị liệu vào tủ đầu giường.

Video.

Video trên TikTok. Tổng hợp các cái ôm và nắm tay, đã đăng trên mạng xã hội.

Ôi không.

Trời, cậu đã làm gì thế này?

"Kacchan, tớ hứa là không phải như vậy đâu. Nó không có ý xấu gì cả. Chỉ là để vui thôi!"

Katsuki nhăn mặt, rồi cau có. "Ừ, chết tiệt, tao đã biết cái đó rồi."

"Kacchan, làm ơn-"

"Tao bảo mày cút ra ngoài." Chàng trai tóc vàng lại gầm gừ, nhìn xuống lòng bàn tay của mình.

Bàn tay Izuku nắm chặt bên hông. "Tớ thích cậu, Kacchan."

"Tao đã bảo mày ra ngoài! Cút đi! Để tao yên!" Katsuki hét lên, lòng bàn tay lóe sáng khi chạm chiếc quần thể thao chống lửa của cậu.

Izuku vẫn bướng bỉnh tiếp tục. "Tớ thích ở bên cậu, ôm cậu, ngồi cùng cậu, học cùng cậu, tập luyện cùng cậu, đi chơi với cậu."

Katsuki nhảy dựng lên, cố đẩy Izuku về phía cửa. "Ừ? Mày toàn nói nhảm mày biết không? Nếu mày thích tao đến thế, thì mày chẳng cần phải bị hối lộ vào cái đống rắc rối này. Mày đã có thể ôm tao mà không cần Hai Phai hay Mặt Mâm hối lộ mày. Nhưng mày không làm vậy, đúng không? Mày lợi dụng tao để làm trò,Deku."

À, đúng rồi. Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng.

Izuku, thằng ngốc đầu to khốn nạn. Cậu sẽ xăm cái đó lên trán mình.

"Ban đầu thì đúng, vì tớ không muốn làm cậu ghét tớ hơn nữa. Cho đến vài tuần trước, tớ nghĩ sự hiện diện của tớ đã làm cậu khó chịu. Tớ nghĩ cậu ghét tớ, và tớ nghĩ cậu sẽ ghét tớ hơn nếu tớ cố gắng lại gần cậu. Họ biết tớ cảm thấy thế nào về cậu, nên họ chỉ đang cố gắng giúp tớ đến gần cậu hơn. Nhưng tớ hứa với cậu, hai lần đầu tiên tất cả là do tớ." Izuku cầu xin với đôi tay run rẩy.

"Tớ nắm tay cậu vì tớ muốn thế. Tớ ôm cậu cũng vì tớ muốn thế. Tớ gần gũi với cậu vì tớ muốn. Không phải vì video, không phải vì ai đó hối lộ tớ, mà chỉ vì đó là điều tớ muốn. Tớ chỉ...tớ chỉ muốn được làm bạn với cậu lần nữa. Tớ rất vui khi được gần gũi với cậu mà không phải lo lắng việc cậu sẽ nổi giận vì xâm phạm không gian riêng của cậu. Đó là một giấc mơ thành sự thật."

Katsuki đứng trước mặt cậu. Mặt đỏ bừng với lồng ngực phập phồng. Izuku hít một hơi run rẩy.

"Chúng ta đã gần gũi hơn, và tớ đã hy vọng...có thể cậu cũng thích tớ. Tớ đã làm sai, tớ biết. Tớ không nên để họ thuyết phục tớ, và không nên tham gia ngay từ đầu. Nhưng tớ thề với cậu, Kacchan, tớ thật sự rất thích cậu. Thậm chí là yêu cậu. Tớ rất rất xin lỗi vì đống rắc rối này, và tớ sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho cậu. Làm ơn hãy tin tớ, tớ đã muốn biết cảm giác được cậu ôm và được gần gũi với cậu như thế nào từ lâu rồi."

Izuku lùi lại một bước, rồi cúi đầu sâu nhất có thể mà không ngã về phía trước. "Tớ xin lỗi vì đã làm cậu cảm thấy như tớ đang lợi dụng cậu. Tớ xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu và làm mất lòng tin của cậu. Tớ xin lỗi vì mọi thứ, làm ơn hãy cho tớ biết cách nào để bù đắp cho cậu. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần... làm ơn đừng đẩy tớ ra xa nữa."

Nước mắt rơi xuống sàn từ đôi mắt xanh ngấn lệ của cậu. Tai Izuku nóng bừng. Bất cứ điều gì Kacchan muốn, cậu đều có thể có. Izuku sẽ làm bất cứ điều gì trừ việc giết người. Có thể thậm chí là giết người thật, tùy thuộc vào người mà Katsuki yêu cầu cậu phải giết. Một án tù chung thân nghe có vẻ không quá tồi tệ, nếu điều đó lấy lại được lòng tin và tình bạn của Kacchan. Có lẽ cậu ấy thậm chí sẽ đến thăm cậu trong thời gian này? Tách biệt bởi kính chống đạn và nói chuyện qua một hộp điện thoại như trong các bộ phim.

"Đứng lên." Katsuki ra lệnh, và Izuku đứng dậy một cách cứng ngắc.

Một tay vươn lên, dừng lại trước má của cậu. Izuku chớp mắt nhìn vào tay đó rồi nhìn vào Katsuki với đầu nghiêng. Katsuki có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.

"Người mày không co rúm lại."

Đầu Izuku nghiêng hơn nữa. Môi dưới của cậu run rẩy, và giọng nói của cậu thì rung.

"Tại sao tớ phải làm vậy?" Cậu hỏi thật khẽ.

"Bởi vì mày đã từng như vậy. Mỗi khi tao với tay đến gần mày, hoặc đứng bên cạnh mày và sử dụng quirk của tao, người mày sẽ co rúm lại." Katsuki trả lời cũng nhẹ nhàng.

Izuku nhìn vào bàn tay vẫn còn gần má của mình. Cậu nghiêng về phía tay đó, để những đầu ngón tay mềm mại chạm vào xương gò má của cậu.

"Tớ đã từng." Cậu đồng ý khi má của mình giờ đây áp vào lòng bàn tay mềm mại. "Giờ thì không còn lý do gì để làm thế nữa."

"Pinky đã cho tao xem video. Hai Phai đã kể cho tao về vụ hối lộ." Katsuki thừa nhận.

Izuku gật đầu nghiêm túc. "Tớ... tớ xin lỗi, Kacchan. Tớ thật sự xin lỗi. Tớ có thể yêu cầu Toru xóa video không?"

Katsuki lắc đầu. "Những cảnh có tao trong đó chỉ là khi mày và lũ ngốc của mày tấn công tụi tao ở nhà bếp, khi mày làm bánh cupcake, và khi mày nắm tay tao trong lúc chúng ta học bài. Những lần khác... có bị quay video không?"

"Không. Đó chỉ là vì tớ muốn được chạm vào cậu, b-bởi vì tớ thích cậu." Izuku trả lời, chớp mắt để đuổi nước mắt đang làm mờ tầm nhìn của cậu. "Thành thật mà nói,"

Một ngón tay lướt qua má cậu. "tao tin là mày đã nói mày yêu tao."

Izuku nhăn mặt, phồng má. "Tớ không nói thế."

"Hmm. Nhưng mà mày đã nói."

"Không có." Izuku cố gắng lảng tránh một cách lo lắng. Thói quen nói quá của cậu có thể khiến cậu phải trả giá một ngày nào đó.

"Mày không thể lừa tao đâu, đồ ngốc. Tao hơn mày ở chỗ đó." Katsuki hừ.

Izuku chu môi dưới, vẫn khẽ cọ má vào tay đang an ủi. Katsuki lại thở dài.

"Chà, tiếc thật."

Một bên lông mày nhướn lên thắc mắc. "Tại sao?"

"Bởi vì có lẽ tao đã nói rằng tao cũng yêu mày. Nhưng giờ thì không thể, vì mày không yêu tao. Thật đáng tiếc."

Izuku thảng thốt. "C-Chờ đã."

"Quá muộn rồi." Katsuki nhún vai.

"Không! Tớ yêu cậu! T-Tớ thật sự yêu cậu!"

Katsuki lại thở dài. "Mày đã nói là không mà?"

"Tớ đã nói dối. Tớ là một kẻ nói dối tệ hại. Tớ yêu cậu, Kacchan. Tớ thật sự yêu cậu." Izuku gần như van nài.

"Mày là đồ ngốc. Nhưng mày là đồ ngốc của tao."

"Cậu đã nói là cậu sẽ đáp lại mà!"

"Tao đã nói à? Tao không nhớ." Katsuki cười khúc khích

"Đừng làm tớ bối rối nữa." Izuku lại bĩu môi. "Tớ thật sự yêu cậu, và tớ thật sự hy vọng cậu có thể tha lỗi cho tớ vì... làm cậu cảm thấy như tớ không yêu cậu."

"Tao không biết, đồ mọt sách. Hãy hẹn hò với tao đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện."

Đập vỡ rồi. Ai đó gọi người đàn ông trong Kinh Thánh để xây dựng một chiếc thuyền khác đi. Họ sẽ cần đến nó, vì sông Nile sắp mất danh hiệu con sông dài nhất thế giới rồi. Izuku sẽ khóc một trận đủ lớn đến mức bao quanh Nhật Bản ít nhất mười lần.

"Tao cũng yêu mày,Bánh Bao."                         (hay là để từ gốc Pound Cake vô pây,bcuoi vl)

Làm ơn là một trăm lần.

"Ka-Kacchan!"  Izuku khóc nức nở. Nước mắt cùng với sự run rẩy. Cánh tay quấn quanh cậu, ôm chặt cậu vào hơi ấm an ủi mà Izuku bây giờ và mãi mãi coi là nơi trú ẩn an toàn của mình.

"Chết tiệt, tao nhớ điều này." Katsuki càu nhàu vào mái tóc xanh. "Mày và cái trò sờ mó vớ vẩn của mày. Khiến tao nghiện cái trò tình cảm chết tiệt này, mọi thứ."

Izuku cười mếu máo vào áo của Katsuki. "Cậu có thể có 27 giờ âu yếm với tớ và hơn thế nữa."

"Chính xác thì điều đó bao gồm những cái gì? Có giới hạn nào cho những thứ cảm xúc này mà tao nên biết không?" Katsuki hỏi, xoa một cách vô liêm sỉ thành những lọn tóc xoăn rối bù.

"Không. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Tớ không quan tâm, miễn là tớ có thể ở gần cậu và cậu không bắt tớ rời đi."

Katsuki hừ. "Tuyệt đối không. Mày không được rời khỏi tầm mắt của tao cho đến khi tao cho phép."

Izuku lùi lại để ngả đầu ra sau và nhìn vào đôi mắt đỏ tuyệt đẹp. "Tớ không muốn theo cách khác đâu, Kacchan." 

Chỉ trong một giây, Izuku bị chôn chặt trên mặt đất. Một bàn tay ấm áp nắm cằm cậu, ngửa đầu cậu ra sau và giữ cậu lại. Trước khi cậu có thể lầm bầm một câu hỏi giữa những đôi má bị ép chặt, môi cậu đã bị chiếm lấy.

Ôi, được Kacchan hôn?

Tất cả những ngày khác mà Izuku đã viết trong nhật ký của mình, tuyên bố rằng đó là những ngày tuyệt vời nhất? Xóa đi. Đây mới là ngày tuyệt vời nhất. Ngày hôm nay chính là người chiến thắng. Ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu. Không có lập luận hợp lệ nào có thể chống lại quyết định của cậu.

Katsuki giật mình và đẩy ra.

"Izuku." Cậu ấy thì thầm bằng đôi môi mím chặt của mình.

"Hử?"

"Mày đang lơ lửng."

Izuku nhìn xuống và đúng như vậy, chân cậu co lại và đôi chân cậu lơ lửng trên sàn. Xin lỗi Nana, One for All đời thứ bảy. Không phải cố ý đâu, dù góc nhìn thì khá là đẹp. Kacchan nhìn lên cậu với những nét mặt ửng hồng mềm mại......

Ôi.

Được rồi, suy nghĩ đó cần phải bị cắt đứt ngay lập tức.

"X-Xin lỗi." Izuku lầm bầm, ngã phích xuống sàn. "Ơ...mmph-"

Được rồi, hôn thêm cái nữa. Không vấn đề gì. Không có lời phàn nàn cả. Đôi môi mềm mại chào đón liên tục áp vào môi cậu, rút ra rồi lại trở lại, hết lần này đến lần khác.

"Mày là một thằng ngốc, và tao yêu mày."

Izuku khóc nức nở. "Tớ cũng yêu cậu, Kacchan."

"Tao yêu mày nhiều hơn."

Izuku tách ra, đột nhiên tỉnh táo hơn trước. "Hoàn toàn không. Tớ yêu cậu nhiều hơn."

"Không chấp nhận nhé. Tao yêu mày nhất."

"Kacchan, cậu không thể phủ nhận số lượng tình yêu mà tớ dành cho cậu được."

"Tao vừa làm đấy. Tao yêu mày nhất." Katsuki cười nhếch mép.

"Cậu không yêu nhiều thế đâu! Tớ yêu cậu nhiều hơn nhiều!"

"Ồ vậy sao? Căn cứ vào đâu?"

"Tớ—tớ yêu cậu lâu hơn nhiều!" Izuku đáp nhanh. "Từ khi chúng ta còn là trẻ con!"

"Không. Tao yêu mày nhiều hơn." Katsuki lắc đầu. "Tao cũng sẽ chứng minh điều đó. Tao sẽ trở thành bạn trai tốt nhất mà mày từng có."

"Cậu là bạn trai duy nhất tớ từng có." Izuku thừa nhận với vẻ mặt đỏ bừng.

"Chết tiệt, thậm chí càng tuyệt vời hơn nữa." Katsuki cười, cúi xuống để hôn cậu lần nữa.

Izuku đặt tay lên môi của Katsuki, người đang nhăn nhó. "Đừng làm tớ mất tập trung lúc này. Tớ yêu cậu nhiều hơn cậu yêu tớ!"

"Thế à? Chứng minh đi." Katsuki cười.

Vậy nên...Izuku làm điều đó..kiểu như vậy.

Cậu lôi Katsuki vào phòng mình, lôi cuốn nhật ký ra từ dưới đệm và để Katsuki đọc tất cả những lời nịnh hót kinh khủng của mình. Izuku Midoriya, kẻ nịnh bợ hạng A của Katsuki Bakugo. Không xấu hổ không chơi. Hãy trao cho cậu chiếc cúp ngay bây giờ đi, với tư cách là hạng nhất của hạng nhất.

Khi Katsuki đọc xong cuốn nhật ký đó, Izuku bị hôn đến mức ngây ngất cảm thấy như bản thân mình được lên chín tầng mây.

Cậu nghiện tất cả mọi thứ liên quan đến Kacchan, bất ngờ bắt đầu bằng một cái ôm đơn giản. Những cái ôm ấy nên được phân loại là chất gây nghiện cho những người thiếu thốn sự đụng chạm ở thời điểm này. Hook, line, and sinker.

(*)
Cụm từ "hook, line, and sinker" (móc câu,dây câu và chìm ) là một thành ngữ trong tiếng Anh có nghĩa là hoàn toàn bị cuốn hút hoặc bị lừa hoàn toàn bởi cái gì đó.

Nghĩa là Izuku đã hoàn toàn bị cuốn hút vào tình cảm và sự gần gũi của Kacchan mà không thể thoát ra được, giống như một con cá bị mắc câu.😇😇


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku