Phần 135. Dạy dỗ Địch Nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết Địch Nhu và người đàn ông kia đang nói cái gì, vẻ mặt có chút kích động. Khoa tay múa chân trước ngực, sau đó trực tiếp đá cánh cửa ra ngoài. Người đàn ông thấy vậy, cũng nhanh chóng mở cửa xuống xe, vòng qua trước xe ngăn cản Địch Nhu đang muốn rời đi, hình như Địch Nhu muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt được cổ tay. Hai người lôi lôi kéo kéo, miệng nói không ngừng, hẳn là đang xảy ra tranh chấp.

"Đó là em gái của chị?"

Trương Tinh thấy Nhiệt Ba vẫn nhìn chằm chằm vào đối diện bên đường cái, cũng quay sang nhìn một cái. Cô chưa gặp Địch Nhu bao giờ, nhưng từ gương mặt và vùng bụng hơi nhô lên của cô ta, còn có vẻ mặt của Nhiệt Ba đã đoán ra một chút.

Mà bên kia, vẻ mặt của Địch Nhu hết sức khó coi, người đàn ông buông lỏng cô ta ra , sau đó cô ta từ trong túi xách lấy ra một xấp giống như tiền mặt đưa cho người đàn ông. Người đàn ông kia lúc này mới hài lòng xoay người trở về trên xe, không bao lâu đèn xe sáng lên, rời khỏi tầm mắt của Địch Nhu.

Hai mắt Địch Nhu nhìn trái phải, hình như là muốn bắt xe rời đi. Nhiệt Ba nói với Trương Tinh : "Chờ chị một chút."

Sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi qua đường cái đối diện .

Trương Tinh nhíu mày.

Dáng vẻ như đang xem trò vui, bộ dáng giống Ứng San đến tám chín phần.

Địch Nhu vừa bắt được một chiếc taxi, mới mở cửa chỗ ngồi phía sau xe chuẩn bị lên xe, ai ngờ cửa xe đột nhiên bị đè lại. Cô ta còn chưa kịp quay đầu lại, lập tức bị người đằng sau kéo lại, tiếp theo cửa xe"Ầm" một tiếng đóng lại.

"Thật xin lỗi, cô ấy không ngồi."

Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, tài xế nghe thấy hùng hùng hổ hổ chửi hai tiếng, lập tức lái ô-tô rời đi.

Địch Nhu quay đầu quả nhiên là nhìn thấy Nhiệt Ba vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước mặt mình.

Cô ta cảm thấy sợ hãi, không biết Nhiệt Ba có nhìn thấy cái gì không. Nhưng năng lực phản ứng Địch Nhu vẫn rất nhanh, gương mặt chỉ hơi thay đổi trong nháy mắt, Địch Nhu lập tức tươi cười, làm như lơ đãng hỏi: "Sao chị lại ở chỗ này?"

"Câu này tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đã trễ thế này, cô đang mang thai ở chỗ này làm gì?"

Ánh mắt Nhiệt Ba chăm chú nhìn bụng của cô ta rồi cau mày. Nơi này cách nhà rất xa, quay về nhanh nhất cũng đã rạng sáng rồi, cô ta lại đi một mình ở nơi này? Làm sao Lữ Mỹ có thể yên tâm, còn có người đàn ông vừa rồi là ai?

Địch Nhu nói: "Chuyện này, chị muốn quản sao? Không phải chị cũng đã trễ thế này vẫn còn ở đây đó sao, có tư cách gì nói tôi?"

"Ít nhất tôi cũng sẽ không mang thai mà tối khuya vẫn còn cùng một người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo." Nhiệt Ba khô khan nhạt nhẽo trả lời.

Gương mặt Địch Nhu biến sắc, cắn răng nói: "Chị đã nhìn thấy?"

"Nếu muốn người ta không biết, thì đừng chọn nơi như thế này để lên giọng ."

Huống chi, trường trung học Phụ Trung ngay gần đây, đó là trường học cũ của hai người, nói không chừng sẽ gặp phải người quen, Địch Nhu cũng không sợ mọi người trách mắng.

Trong nháy mắt giọng nói của Địch Nhu lạnh xuống. "Không phải chính chị cũng câu được kẻ lắm tiền đó sao, có gì tốt mà chảnh chứ? Chị cho rằng tôi sợ chị sao? Nhiệt Ba, bất luận đã qua bao lâu, chị cũng chỉ là bại tướng dưới tay của tôi mà thôi. Đừng tưởng rằng mình thật sự ghê gớm."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy ."

"Chưa bao giờ nghĩ như vậy?" Địch Nhu hừ lạnh."Vậy dáng vẻ dạy dỗ người khác vừa rồi của chị là muốn cho ai nhìn?"

"Tôi. . . . . ."

Nhiệt Ba há miệng, lại phát hiện căn bản không có lời nào để nói. Một cảm giác vô lực kéo tới, vừa rồi tất cả chỉ làm theo bản năng, bị Địch Nhu nói, ngược lại thành chuyện cười. Nhiệt Ba đột nhiên cảm thấy việc xông đến ngăn Địch Nhu lại khiến bản thân giống như một đứa ngốc.

Đúng vậy, cô đi quản chuyện của cô ta làm cái gì?

Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, chỉ cần cô ta không chọc đến mình là tốt rồi, kết quả mình lại làm trái với những lời mà mình đã nói trước đây.

Nhưng Nhiệt Ba biết, nếu quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.

"Chuyện vừa rồi nếu như chị muốn nói cho anh Thiếu Tuyền thì cứ nói đi, xem anh ấy có tin chị hay không." Địch Nhu đã tính trước nói.

Nhiệt Ba chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói cho Mạnh Thiếu Tuyền biết, cô từ trước đến nay chưa bao giờ khua môi múa mép, tố cáo ai điều gì, hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng thái độ này của Địch Nhu, thật sự làm cho người ta khó chịu. Nhiệt Ba còn chưa lên tiếng, lại có một giọng nói khác chen vào."Thật sao? Vậy nếu như anh ta nhìn thấy cái này?"

Không biết Trương Tinh đã đi đến lúc nào, cầm điện thoại di động trong tay , ở trước mặt Địch Nhu lắc lắc.

"Cô là ai?" Địch Nhu hỏi.

Trương Tinh nhàn nhạt nói: "Tôi là ai, cô không xứng được biết."

Trong nháy mắt sắc mặt Địch Nhu hết xanh lại trắng lần lượt thay đổi, hết sức khó coi.

Cô ta nắm tay thật chặt , chịu đựng tức giận nói với Trương Tinh: "Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán chụp hình này nọ."

Nói xong Trương Tinh giơ tay lên nhấn nút mấy cái, hình ảnh trong lúc lơ đãng rơi vào trong mắt Địch Nhu , vẻ mặt cô ta thay đổi.

"Đưa cho tôi." địch Nhu đưa tay, có chút hung tợn nói.

Trương Tinh cười lạnh một tiếng."Cô nói đưa thì đưa sao, mặt mũi thật lớn."

"Cô. . . . . ." Địch Nhu vô cùng tức giận, Trương Tinh căn bản không đặt cô ta ở trong mắt, hừ, không hổ là bạn bè của Nhiệt Ba! Cũng giống như cô ta khiến người khác chán ghét! Địch Nhu cũng không để ý mình còn đang mang thai, giơ tay muốn cướp điện thoại ở trong tay Trương Tinh, cô ta đoán Trương Tinh không dám làm gì với cô.

Nhưng cô ta đã xem thường Trương Tinh, người ta là người thế nào? Nghiền cô ta tựa như nghiền chết một con kiến, cô mặc kệ có phải cô ta đang mang thai hay không. trương Tinh thấy Địch Nhu muốn động thủ, lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình!"

Lui về phía sau một bước, điện thoại di động trong tay chuyển một cái nhét vào túi. Địch Nhu chụp hụt trong lòng giận quá mắng Trương Tinh mấy câu. Ánh mắt Trường Tinh lạnh lẽo, đi vòng qua phía sau cô, tay bắt được hai tay của Địch Nhu, nhắm thẳng mặt Địch Nhu tát một cái . Một loạt các động tác diễn ra nhanh chóng lại lưu loát, như nước chảy mây trôi, đặc biệt là do Trương Tinh làm mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy. Nhiệt Ba trợn mắt há hốc mồm, Địch Nhu bị Trương Tinh bắt được cổ tay, giãy giụa không ngừng nhưng không thể thoát ra, thậm chí không thể khống chế hành động của mình. Ước chừng dùng tay của mình tát mình mười mấy cái, âm thanh kia, thanh thúy lại vang dội.

Địch Nhu đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Nhiệt Ba không nhìn nổi nữa, đi tới giữ tay của Trương Tinh khuyên nhủ: "Trương Tinh, quên đi."

Trương Tinh nhìn sắc mặt của Nhiệt Ba lúc này mới dừng tay. Địch Nhu vừa được tự do, lập tức lui ra cách xa Trương Tinh mấy bước, cô ta cẩn thận xoa khuôn mặt của mình, cảm thấy đau đớn nóng rát, hai má nhất định đã sưng lên rồi. Địch Nhu vừa đau vừa giận, cơn tức này thế nào cũng nuốt không trôi, ánh mắt của cô ta cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn Trương Tinh một cái. Quá tức giận chống nạnh khom người từ ven đường nhặt lên một viên đá ném về phía Trương Tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro