Chap 23: Nhập viện...........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan nhẹ nhàn mở đôi mắt sưng vì khóc. Ngừi đầu tiên cậu thấy là Sehun, Luhan hoảng sợ lùi lại đầu giường. Cậu nhớ đến đêm hôm đó, Sehun là lần đầu tiên cường bạo cậu điên cuồng đến z. Sehun đi lại ngồi xuống gần cậu, cầm tay của cậu lên xem.

"Dám tự tử". Anh lạnh lùng nhìn, thanh âm như đe dọa.
"Thì sao, tôi ở bên cạnh anh ngoài để anh phát tiết ra thì còn làm đc j nữa". Quyết ko nhường nhịn anh.

Sehun nheo mày nhìn bộ dạng cậu lúc này là đang đối kháng lại với anh, trước h cậu ko hề có thái độ như z.

"Cậu còn nợ tôi". Sehun bóp cằm Luhan, đôi mắt sắc lạnh đến cực độ.
"Cái giá tôi đã trả, nhiu đó chưa đủ hay sau". Giọng như nghẹn lại.
"Mãi mãi vẫn ko đủ". Anh khẳng định, tay cũng từ từ nới lỏng ra.
"Tôi ko mún.......". Nước mắt đã đến mi, nhưng lại ko thể khóc.
"Cậu mãi mãi sẽ phải ở bên cạnh tôi". Anh kéo cậu ngã vào lòng mình, vuốt ve mái tóc đã rối bời.

Luhan mệt mỏi ko mún nói nữa, những tiếng nấc lại vang lên rồi nhỏ lại. Sắc mặt trắng bệt, đôi môi trắng khẽ run, cả ngừi đều lạnh, hơi thở yếu ớt, đôi mắt đã khép lại. Có phải cậu đã đến cánh cửa âm ti.
.
.
.
.
.
Bệnh viện SH

Lần này khi tỉnh lại ngừi đầu tiên cậu thấy là BaekHyun, Luhan khẽ cừi rồi nhắm mắt lại vì nghĩ đây là mơ.

"Luhan cậu tỉnh chưa". Baek lo lắng, khẽ lay ngừi Luhan.

Cậu quay qua nhìn Baekhyun, rồi nhẹ nhàng chạm vào tay BaeHyun.

"BaekHyun.......".
"Ừ là mình nè". Baek vỗ về Luhan.

Luhan bật dạy ôm chầm lấy BaekHyun, thật chặt. Baek vuốt ve tấm lưng gầy của cậu, an ủi.

"Mình xin lỗi vì đã nói dối cậu, Luhan à, bỏ qua cho mình nhe". Baek vừa vuốt ve, vừa nói.

Luhan buông BaekHyun ra nhìn vào đôi mắt đầy sự hối lỗi kia. Rồi tự thẹn với lòng mà ko nói nên lời.

"Mình cũng có chuyện giấu cậu". Luhan cụp mắt đôi môi khẽ run.
"Mình biết rồi, chuyện của cậu với Sehun, ChanYeol nói cho mình bít cả rồi". BaekHyun vỗ vai Luhan

Luhan ko nói, nhẹ nhàn tựa đầu xuống gối. Tự cừi bản thân mình, đáng lẽ cậu đã bước qua cánh cửa âm ti mà ko thèm ngoảnh lại, có thể quên hết mọi thứ đau khổ này. Vậy mà anh lại kéo cậu về thế giới này của anh một lần nữa.

Ông trời thật biết trêu đùa cậu mà.

BaekHyun thấy Luhan như z cũng ko nói thêm chỉ lẳng lặng nhìn Luhan đang nhắm tịt mắt nằm trên giường bệnh. Nước mắt của Baek ko tự chủ mà rơi xuống.

Từ một Luhan tràn đầy sức sống, lun tưi cười. Vậy mà h đây lại thành ra thế này, Sehun thật là quá đáng.

Có lẽ Luhan mãi mãi cũng ko thể nào thoát khỏi Sehun, đến cả thần chết cũng ko có quyền mang cậu đi khỏi anh.
.
.
.
.
Sau lần đó, cậu đã tin là mình ko thể nào thoát khỏi anh đc và Luhan bị giam lỏng ở biệt thự.

Ngay cả buổi liên hoan với lớp cũng ko thể đi, Luhan tự bít thân phận của mình nên đành chấp nhận. Nhưng bù lại Sehun có vẻ bít quý cậu hơn, ko còn mạnh bạo như trước. Và đêm nào cậu cũng phải để anh ăn rồi mới được ngủ.
.
.
.
.
Phòng tắm rộng lớn hơi nước mờ mờ, trong bồn tắm có một bóng hình to lớn đang bao phủ một thân hình nhỏ bé . Mặt nước chuyển động dữ dội, tiếng va chạm mạnh mẽ, tiếng rên mê mụi đang vang vọng xa gần.

Sau một màn kịch liệt, Luhan úp mặt vào lòng ngực Sehun, hít thở đều, cảm nhận khoái cảm đang dâng trào . Anh đưa tay vuốt ve tấm lưng của cậu rồi đến cặp mông tròn.

Bỗng.... anh bế cậu ngồi lên cự vật của mình, cự vật tiến sâu vào bên trong của cậu nhưng anh ko động, chỉ để cậu ngồi lên ngừi mình.

"Á.........". Luhan giật mình nhìn anh, cậu nheo mắt lại, hai tay cấu vào vai anh như đang chuẩn bị chờ đón một đợt tra tấn tiếp theo.

Sehun nhếch môi cừi rồi động một cái.

"A... đau....". Cả người cậu run rẩy kịch liệt, hai tay lại ra sức cấu vào vai Sehun.

Anh nhìn cậu, thúc mạnh thêm một cái nữa, vào nơi sâu nhất của Luhan, cảm giác thật trướng, cậu ko thể nào chịu thêm đc, nước mắt cậu lại trào ra vì đau.

"Có ghét tôi ko". Anh dừng lại, hỏi một câu.

Luhan ko trả lời, cúi mặt xuống, có vẻ như cậu đang rất đau nên nước mắt giàn giụa, hai chân xụi lơ, phần eo không dám động đậy. Anh thích thú nhìn đôi tay đang cấu chặt và khuôn mặt đầy nước mắt đáng thương.

"Nói". Anh nắm chặt eo cậu nhấc bỗng lên rồi hạ xuống, một cú thúc mạnh mẽ điếng người.

"A.....". Cậu hét lên, thân thể càng thêm run rẩy kịch liệt, rồi cắn chặt môi, lắc đầu dữ dội, những giọt nước mắt theo đó mà càng thêm lăn đều trên khuôn mặt tái nhợt của cậu.

"Tốt". Anh đưa tay vuốt ve lưng cậu, để cậu tựa vào ngừi mình.

Luhan mệt mỏi ngủ thiếp đi trên lòng ngực tráng kiện của anh. Sehun nhìn ngừi con trai trong lòng mình, tay vuốt tóc của cậu, khẽ hít hương sữa thơm tho.

Có phải anh đã động lòng với cậu rồi ko.

Anh tự cừi bản thân mình, rồi bế cậu ra khỏi phòng tắm.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro