Chương 44: Hoàng tử Hồ Ly Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi đi, coi như anh là hoàng tử, thì đó cũng là hoàng tử hồ ly tinh." Lộc Hàm tỏ vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn Ngô Thế Huân.

Lộc Phát sửng sốt một chút, không nghĩ tới địa vị của lão già này ở trong tộc lại rất ư là cao, vậy nhóc không phải cũng là tiểu vương tử ư.

Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm làm cho không còn chút thể diện nào, ở trong tộc, không biết có bao nhiêu người muốn được hắn chiều chuộng, hay trèo lên giường của hắn, không nói tới địa vị trong tộc, vẻ ngoài này của hắn cũng đã khiến cho đông đảo người theo đuổi, vậy mà nó lại chẳng có chút ảnh hưởng nào đến Lộc Hàm cả. Thất bại, hắn chưa từng có thất bại nào đáng nhớ như vậy.

"A " Lộc Hàm kì quái hú lên.

"Sao thế?" Ngô Thế Huân lo lắng hỏi.

Lộc Phát cũng sững sờ, không rõ "lão nương" nhà hắn lại bị bệnh gì.

"Anh vừa nói cái gì? Anh nói anh là hoàng tử?" Lộc Hàm giật mình nói.

Ngô Thế Huân có chút mừng rỡ liếc mắt nhìn Lộc Hàm, thì ra cậu đối với thân phận hắn cũng có cảm giác, nhưng vừa nghĩ tới xong, tâm tình hắn không hiểu sao lại nặng nề "Đúng, anh Hoàng tử duy nhất của Hồ Quốc."

"Vậy, về sau anh có thể sẽ trông coi Hồ Quốc?" Sắc mặt Lộc Hàm có chút trắng bệch.

"Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Nếu như hắn nguyện ý. Nhưng hiện tại, hắn không có ý tưởng kia. Hắn yêu thích tự do, không thích bị chuyện của hồ tộc quản thúc.

Sắc mặt Lộc Hàm có chút nặng trĩu, đó không phải cuộc sống cậu mong muốn, cậu thích một cuộc sống đơn giản, cái tương lai đó đối với cậu quá mức "nặng"."Phát Phát, con tới đây, cha có chút chuyện muốn nói với con."

Pháy Phát nhanh nhẹn đi theo Lộc Hàm vào phòng ngủ.

"Phát Phát, cha bây giờ có thể khẳng định rằng người ở bên ngoài chính là papa ruột của con." Lộc Hàm nghiêm túc nói.

Lộc Phát liếc nhìn cậu, nhóc không lên tiếng, những thứ này nhóc đã sớm biết, chỉ có người cha ngu ngốc này không biết mà thôi.

"Bảo bối, sao con không kinh hãi chút nào vậy?" Phản ứng của con trai cậu quá mức bình tĩnh rồi.

"Có cái gì đáng kinh hãi chứ, con đã sớm biết." Phát Phát liếc nhìn cậu.

"Cái gì?" Cả người Lộc Hàm nhảy dựng lên, tại sao chỉ mình cậu không biết chuyện, vì sao chứ?

"Cha không biết con là người như thế nào ư, chuyện như vậy mà có thể lừa gạt được con sao, hơn nữa nếu người đó không phải là papa con, con có thể để cho ông ấy ở cùng chúng ta sao?" Cha của nhóc quả thật không phải là kiểu người chậm tiêu bình thường mà.

"Ừ." Đúng thế, với tính của con trai cậu, nhóc quả thật sẽ làm như vậy.

"Vậy nói như thế con là nửa người nửa yêu rồi." Lộc Hàm nhỏ giọng nói thầm.

"A đau." Lộc Hàm đau, cậu xoa xoa chỗ bị cốc trên đầu. Cậu tỏ vẻ không hiểu, sao con trai lại cốc đầu cậu chứ.

"Hàm Hàm còn biết đau sao, có người cha nào lại nói con trai mình như thế chứ?" Lộc Phát vẫn chưa hết giận, hung hăng lườm cậu một cái.

"Thật xin lỗi, cha không phải cố ý, bảo bối đừng giận cha mà." Lộc Hàm nói lấy lòng. Thật đáng buồn, sao cậu lại là một người cha đần độn như thế chứ.

"Lần này con tha thứ, lần sau nếu Hàm Hàm phạm lỗi con không phải dễ dàng tha thứ như vậy đâu." Bé con đại lượng như nhóc không chấp nhặt với cha như vậy.

"Cha biết con trai cha tốt nhất." Lộc Hàm ôm lấy Phát Phát, bất ngờ hôn lên mặt nhóc một cái. Thật tốt quá, rốt cuộc cậu cũng được hôn nhóc, bình thường nếu cậu muốn hôn con trai quả vô cùng khó khăn nha.

"Được rồi, nói thẳng vào vấn đề đi." Lộc Phát lau lau nước miếng trên mặt mình, thúc giục. Nhóc biết Hàm Hàm nhất định là có cái gì rất quan trọng muốn nói với nhóc.

Mà ở trong phòng khách, Ngô Thế Huân đang thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn vào trong, thật không biết hai cha con này đang ở bên trong nói cái gì, sắc mặt mới vừa rồi của Hàm không tốt lắm, hắn thật lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro