Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với hầu hết học sinh mà nói, khai giảng quả là một ngày nhức đầu, Lộc Hàm cũng không là ngoại lệ. Sau khi chuông điện thoại réo tới lần thứ n, cậu bực dọc ngồi dậy, cố dìm xuống cảm giác muốn đập tan cái thứ om sòm này rồi tắt tiếng chuông đi. Tiếp đó rửa mặt qua loa, khoác đại lên người một bộ đồ rồi vội vã rời khỏi nhà.
Lúc này trời đã sáng khá lâu, thế nhưng trên xe ngoài ý muốn vẫn còn khá đông người, hần hết đều là học sinh, xem ra đều chung cảnh ngộ đi học muộn. Lộc Hàm hiển nhiên không còn chỗ ngồi, cùng với một đám người đứng chen chúc làm nhân bánh mì kẹp. Mỗi lần xe dừng trạm, các nữ sinh lại theo đà ngã nghiêng ngã ngửa đè lên người nhau. Đối với loại con gái õng ẹo này, cậu cũng đành cười trừ bỏ qua.

Chiếc xe này quả thực quá dỏm, ngay cả điều hòa cũng không lắp. Cậu vừa oán giận xong thì chiếc xe bỗng nhiên quẹo phải, mọi người trên xe cũng thuận theo đà mà nghiêng rạp về phía bên trái như thể bài sơn đảo hải. Trong lúc chân tay còn đang luống cuống, Lộc Hàm cư nhiên bị ai đó đạp cho một đạp. Cậu cũng không mấy để ý chuyện này, nhưng có vẻ như người đó không nghĩ như vậy. Tên con trai cao lớn nãy giờ vẫn đưa lưng về phía hắn quay người lại, dùng tay vòng ra đỡ lấy lưng Lộc Hàm ôm thành một vòng tròn.

Tên con trai này quả thật cao lớn, nhỉnh hơn Lộc Hàm cả nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống làm hắn cảm thấy thật áp bách. Lộc Hàm thấy yết hầu hắn khẽ nhấp nhô hai cái, sau đó vô diện biểu tình đứng trơ ra nhìn mình. Cậu vốn vẫn cho rằng tên này cố tình xoay người lại là để xin lỗi mình, rất kiên nhẫn đứng chờ hắn mở miệng. Thế nhưng cả phút trôi qua vẫn chẳng thấy hắn nói lời nào, vẫn như trước đó nhìn mình chằm chằm. Lộc Hàm có điểm bối rối, tuy rằng tên kia cái gì cũng chưa nói, nhưng bản thân lại muốn mở miệng phá tan bầu không khí quỷ quái và ánh mắt áp bức trên cao của tên con trai này.

Rốt cuộc nhịn không được bèn mở miệng:"Không sao đâu, hahahaha....." Lộc Hàm nói xong liền cảm thấy hối hận, chỉ muốn tự bạt tai mình vài phát, bất quá tên con trai kia dường như vô cùng vừa lòng, vẻ mặt vẫn như cũ nhìn Lộc Hàm vài giây rồi chậm rãi xoay người trở lại. Suốt đoạn đường tiếp theo cả hai đều không nói với nhau thêm câu nào.

Lúc Lộc Hàm đến trường giờ học vẫn chưa bắt đầu, học sinh vẫn chạy qua chạy lại tranh thủ vào lớp. Lộc Hàm chẳng gấp, dù sao lớp học cũng nằm ngay trước mắt rồi. Đi được vài bước, bên tai bỗng om sòm truyền đến tiếng gọi của ai đó: "Lộc Hàm, Hàmmm". Lộc Hàm ngẩng đầu trong im lặng, quả nhiên trước cửa lớp chính là Lộ Viễn đang hớn hở trưng ra bộ mặt vô sỉ, phía sau còn đứng thêm cả một một đám hồ bằng cẩu hữu. Cậu vừa mới chuẩn bị mở miệng chào hỏi, tên Biện Bạch Hiền quỷ quái kia đã hét lên như bò rống: "Khóa quần của cậu chưa cài kìa hahaha..."
Khóe miệng Lộc Hàm khẽ giần giật, lặng lẽ làm lơ những cái nhìn đầy "ba chấm" của đám học sinh xung quanh mà bước nhanh đến lớp học. Trong đầu âm thầm "điểm danh" cả nhà Biện Bạch Hiền, nếu không phải vừa bước chân đến cửa lớp chuông đã reo, cậu nghĩ nhất định phải tặng cho tên Biện Bạch Hiền kia một cước.
Lộc Hàm mới chỉ ngồi xuống trò chuyện được vài câu với bạn cùng bàn thì tiếng giày cao gót lạch cạch của cô chủ nhiệm đã bước vào, sau lưng còn có thêm một nam sinh đi theo. Lộc Hàm thầm nghĩ: Đây chẳng phải là cái màn học sinh chuyển trường đã diễn đến nát bấy trong mấy bộ phim thần tượng hay sao? Lời nói của cô chủ nhiệm ngay sau đó đã chứng minh rằng suy nghĩ của cậu hoàn toàn chính xác: "Đây là Ngô Thế Huân, bạn học mới của lớp ta, các em hãy hoan nghênh bạn đi nào".
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên khắp cả lớp, học sinh mới đến chung quy lại lúc nào cũng thu hút sự chú ý của đám ma cũ. Mọi người đua nhau xì xào bàn tán, thấp giọng thảo luận tên này là ai, tại sao lại chuyển đến đây...? Vậy nhưng "nhân vật chính" được cả lớp thảo luận từ đầu tới cuối im lặng chẳng hề mở miệng nói một lời. Dáng người hắn cao lớn, bộ quần áo xem chừng đã nhỏ so với cái cơ thể ấy, khoác lên người hắn đến thật buồn cười, ống tay áo giặt nhiều đến nỗi ngà đi cũng chứng tỏ phần nào gia cảnh nghèo khó của chủ nhân.
Thấy Thế Huân không muốn giới thiệu bản thân, cô chủ nhiệm liền sắp cho hắn chỗ ngồi gần cửa sổ. Ngô Thế Huân im lặng bước đến chỗ của mình, vẫn như cũ từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh nào.
Sau khi Lộc Hàm quan sát được rõ ràng khuôn mặt của tên Ngô Thế Huân này, cậu chính thức được biết tình tiết cẩu huyết của " bộ phim thần tượng học sinh chuyển trường" là như thế nào. Đây chẳng phải là tên gia hỏa kiệm lời đã tặng cho cậu một cước trên xe mà không một lời xin lỗi hay sao???
Hết giờ học Lộ Viễn vội vác bộ mặt vô sỉ đến gần Lộc Hàm nói chuyện, bất quá hắn cũng rất thức thời, giữ khoảng cách chừng một mét, cười: "Lộc Hàm, lúc nãy tớ nhìn thấy quần trong của cô chủ nhiệm đó nha, cậu đoán xem là màu gì nào?"
"Ngu ngốc" - Người trả lời không phải Lộc Hàm, mà là người ngồi cùng bàn với cậu, đồng thời cũng là kẻ thù không đội trời chung của Biện Bạch Hiền trong lớp - ủy viên học tập Phác Xán Liệt. Giờ đây tay hắn cầm bút, liếc mắt châm chọc nhìn Biện Bạch Hiền , khóe miệng mơ hồ vẽ ra một nụ cười trào phúng.
"Đồ không biết xấu hổ, bộ tôi đang nói chuyện với cậu hay sao?" Biện Bạch Hiền đưa mắt lườm Phác Xán Liệt một cái, sau đó quyết định quay đầu không thèm để ý nữa. Nếu là trước kia mỗi khi Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt trêu chọc không bao giờ bỏ đi như vậy, nhất định sẽ xù lông nhím tranh cãi cùng đối phương một trận oanh liệt. Chính là về sau, Biện Bạch Hiền phát hiện ra rằng Phác Xán Liệt thật là một tên đại biến thái, cậu ta càng xù lông thì hắn càng hưng phấn, hệt như đó là lạc thú cả đời của hắn không bằng. Hơn nữa lúc tranh cãi đến hồi quyết liệt, Biện Bạch Hiền nắm lấy cổ áo Phác Xán Liệt, đối phương lại lộ ra vẻ mặt tươi cười bí hiểm. Nụ cười đó giống như đang quan sát con mồi nằm trong lồng vậy. Chẳng biết tại sao nhưng Biện Bạch Hiền cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chính vì vậy mà trở về sau trình độ mặt dày của Bạch Hiền lại tăng thêm một bậc, dù sao lợn chết cũng không còn phải sợ nước nóng. Bất kỳ đối phương có nói gì đi chăng nữa thì nhất định bản thân cũng không chút phản ứng. Kiểu như: Cậu thích nhìn tôi xù lông lắm hả? Tôi nhất định sẽ bình tĩnh, nhất định không cho cậu vừa ý đâu. Hừ hừ...

"Ha ha" Lộc Hàm trong lòng tĩnh lặng, nhưng vẫn tươi cười nhìn ánh mắt mong chờ mình nói tiếp của Bạch Hiền , chậm rãi nói: "Cậu mới nói là thấy được quần trong của cô chủ nhiệm phải không?"
"Đương nhiên rồi" Bạch Hiền trả lời, nhận thấy biểu hiện của Lộc Hàm có điểm kỳ quái, cậu ta liền dự cảm được có chuyện chẳng lành sắp xảy đến, bất giác lùi lại một bước. Quả nhiên chưa đầy một giây sau giọng của Lộc Hàm truyền tới: "Cô chủ nhiệm hiện đang đứng sau lưng cậu kìa."
"Ahh..." Mặc dù vô cùng không muốn nhảy dựng lên trước mặt Xán Liệt, Bạch Hiền thầm gào lên thảm thiết: "Cứu mạng, Lộc Hàm mau mau bảo vệ tớ."
Lộc Hàm vô cùng đắc ý nhìn Bạch Hiền chạy nhào đến chỗ mình. Ngay thời khắc ấy, Lộc Hàm quyết định báo thù chuyện khóa quần khi sáng, lập tức nắm lấp thắt lưng của Bạch Hiền, bất chấp ánh mắt kinh hoàng của cậu ta dùng sức kéo mạnh một phát. Cái Boxer hình ô mai của Bạch Hiền lập tức hoạt sắc sinh hương trước ánh mặt mọi người.
Bỏ ngoài tai âm thanh tán thưởng của quần chúng, Nạch Hiền giờ đây mới kịp nhận ra Lộc Hàm đang trêu chọc mình, vội che lấy tay che hạ thân đang cộm lên một cục mắng um lên: "Cậu chờ đó cho tớ, nhất định có ngày tôi sẽ cởi quần lót của cô chủ nhiệm mang đến cho cậu xem!"
Lộc Hàm vẫn cười ngặt nghẽo, cười cho đến đủ mới chịu thôi. Cố làm ra biểu tình nghiêm túc: " Kỳ thật vừa rồi tớ không hề lừa cậu, cô chủ nhiệm quả thật đang ở sau lưng cậu kìa." Cùng lúc đó tiếng nói u ám của cô chủ nhiệm cũng cất lên: " Quần lót ô mai cơ à? Bạch Hiền, em quả nhiên rất có phong cách đó nha."
Nếu như giờ đây xuất hiện một cái lỗ, Bạch Hiền nhất định sẽ nhảy xuống lấp đất chết đi cho rồi. Cô chủ nhiệm quả nhiên đã chứng kiến nhiều sóng gió trong cuộc sống, bình tĩnh quan sát đánh giá quần lót ô mai của Lộc Hàm xong liền nói: " Phác Xán Liệt , em lên văn phòng một chút." Dứt lời liền nện giày cao gót xuống sàn cành cạch đi ra ngoài bỏ lại Bạch Hiền nghệt mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Phác Xán Liệt buông bút, nở một nụ cười như có như không tiến lại phía Bạch Hiền. Lộ Viễn thấy nụ cười này đột nhiên có dự cảm không tốt, lập tức đưa tay lên che ngực. Vậy nhưng trái với dự liệu của mọi người, Xán Liệt chẳng làm gì, thẳng bước tiến ra ngoài. Bạch Hiền thấy vậy thở phào một hơi, đột nhiên Xán Liệt quay lại. Ngay tại thời điểm Bạch Hiền chưa kịp phản ứng giơ tay kéo một cái giam cậu vào lồng ngực, tay kia đặt ở thắt lưng tạo ra một tư thế thập phần ám muội. Nhẹ nhàng vuốt tay xuống mông ăn đậu hũ Bạch Hiền, ăn đã đời rồi còn vỗ vài cái, cợt nhả: "Co giãn rất tốt đó nha~~" Sau đó buông tên ngốc Bạch Hiền vẫn ngây như phỗng, đi ra ngoài trong ánh mắt kinh hãi cùng với thán phục của mọi người. Chừng vài giây sau, khắp trường vang lên tiếng gào: "PHÁC XÁN LIỆT, tôi *** con mẹ nhà cậu"

END CHAP 1
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có j sai m.n cứ nói để mình sửa

C.ơn m.n đã đc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro