Chương 22: Hoàn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KẾT THÚC
--------------

Lại thêm một tiết thể dục nữa trôi qua, Lộc Hàm ngồi trên ghế nhìn về phía hắn. Trong lớp giờ đây cơ hồ chỉ còn hai người đang ngồi tại chỗ như ngây như ngốc, chẳng biết chờ đợi điều gì.

Chuyện đã như bây giờ mà vẫn còn thứ để chờ mong ư?
Lộc Hàm đứng dậy muốn gọi Thế Huân, nhưng Vương Hạo không biết ở đâu tiến lại, thì thầm vào tai hắn điều gì đó, một hồi sau thì cả hai cùng sánh vai bước ra khỏi phòng học.

Lòng Lộc Hàm thoáng nhói lên, đã lâu rồi cậu và Thế Huân vẫn luôn ở bên cạnh nhau, cứ ngỡ rằng Thế Huân sẽ luôn chờ đợi, ngờ đâu không phải.

Khi trước, Thế Huân luôn xem nhẹ cuộc sống của chính mình, dù cho cậu nồng nhiệt hay lạnh nhạt cũng không rời xa nửa bước. Dù biết phía trước đầy khó khăn cũng sẽ chẳng buông tay.

Suốt quãng thời gian kia, có phải Thế Huân cũng như thế này, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của mình và Khâu Hoàn Vũ hay chăng?

"Cậu làm gì vậy Lộc Hàm? Mơ ngủ à?" Tiếng gọi của Bạch Hiềm kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu lúng túng gật đầu đại một cái, đứng lên đi theo Bạch Hiền ra sân bóng rổ.

Thế Huân cùng Vương Hạo đang ngồi dưới cột bóng. Thấy cậu đi ngang, dường như Vương Hạo còn hừ lạnh một tiếng. Bất quá lúc này Lộc Hàm cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy xét chuyện ấy.
Suốt cả trận bóng rổ, Lộc Hàm chìm trong trạng thái u mê, thi thoảng lại nhìn về phía cột lưới, vậy nhưng Thế Huân chả để thèm để ý đến cậu, dù chỉ là một cái liếc. Tâm trí Lộc Hàm như bị đóng băng, bị người bên cạnh giành bóng cũng không biết, ngã lăn xuống sàn.
Đầu gối sưng tấy lên nhưng cậu lại chẳng thấy đau, dường như Thế Huân đang nhìn về phía này. Tay cậu khẽ nhấc lên, khóe miệng méo ra một nụ cười.
Thế Huân, tôi bị ngã rồi, đau lắm! Cậu có thể đỡ tôi dậy như xưa được chăng?
Chứng kiến hành động này, Thế Huân hơi ngây ra, do dự đứng lên thì bị Vương Hạo kéo níu lại. Cùng lúc đó, Lộc Hàm đã được Xán Liệt đỡ lên.

"Đứng lên đi, làm tổn thương người khác thì được, chứ đừng làm khổ chính mình!"

Lộc Hàm lắc đầu, muốn biết thái độ của Thế Huân nhưng lại bị cả đội bóng che khuất mất, lúc nhìn ra được thì hắn đã đi mất rồi.

Sẽ không đâu... Không đâu... Thế Huân không thể bỏ đi như vậy được...
Lộc Hàm bướng bỉnh níu chặt lấy suy nghĩ của chính mình, sống chết không chịu đứng dậy, cả đội bóng đành chịu thua, giải tán. Cậu mặc kệ tất cả, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt trống rỗng bao lấy cột lưới đằng xa. Người cuối cùng bên cạnh là Bạch Hiền cũng bắt đầu sốt ruột, ở bên cạnh lải nhải một đống từ ngữ gì đó, rốt cuộc nổi điên đá văng trái banh dưới chân rời bỏ về.
Một mình Lộc Hàm ngồi giữa sân bóng. Sấm chớp đã nổi lên, từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống người cậu vỡ tan. Nước chảy thành từng dòng thấm vào sâu trong quần áo lành lạnh, cậu bất giác co người.

Tại sao Thế Huân giờ này vẫn không đến? Nếu cậu không đến tôi sẽ giận đó biết không? Rồi tôi sẽ phạt cậu... Phạt cậu phải ở bên tôi suốt cả cuộc đời!

Càng lúc Lộc Hàm càng chóng mặt hơn, thần Trí cũng không còn tỉnh táo nữa, tự cấu vào tay mìh cho tỉnh lại. Cậu không thể ngất ở đây được, cậu phải ngời đây chờ đợi Thế Huân...

Vậy nhưng đó cũng chỉ là ý muốn, được chốc lát thì Lộc Hàm lặng lẽ gục xuống...
..........
Tiếng mưa vẫn tí tách bên tai, trên môi xuất hiện một mảng gì đó ướt sũng. Là nướcmưa chăng?
Lộc Hàm chầm chậm mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên lưng một người. Mùi hương cơ thể quen thuộc làm đầu óc cậu trở nên mê muội, khẽ mỉm cười: "Thế Huân phải không? Cậu đã chịu đến tìm tôi rồi sao?"

Cái đầu trước mặt cậu vẫn không có chút cử động nào, tiếp tục quãng đường về nhà. Những giọt nước mưa vẫn xối xả khiến cả hai ướt sũng, cơ thể dính chặt vào nhau.
Lộc Hàm cười, đem môi mình áp sát tai Thế Huân, thì thào: "Tôi biết cậu sẽ không bỏ mặc tôi mà!"
Tấm lưng Thế Huân thoáng cứng lại, chân hơi lạc bước nhưng vẫn không dừng tiến về phía trước. Đoạn đường này Lộc Hàm đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ bỗng chốc lạ lẫm quá!

Về đến nhà của cậu thì trời đã tối mịt. Thế Huân bế Lộc Hàm vào nhà tắm, cởi quần áo rồi nhẹ nhàng tắm giúp cậu. Lộc Hàm sững sờ nhìn Thế Huân, hắn nhìn nghiêng một bên rất đẹp. Mái tóc ướt sũng, nước mưa vẫn nhỏ giọt lăn xuống bờ mi khiến cậu như bị bỏ bùa, muốn tiến lại hôn hắn.
Cậu tiến đến, liếm nhẹ lên hàng mi khiến mắt hắn giần giật. Chưa kịp thực hiện bước kế tiếp đã bị Thế Huân đẩy ra, gương mặt hắn không có dù chỉ một chút xúc cảm.
Lộc Hàm buồn rười rượi, muốn hôn lại lần nữa nhưng Thế Huân vẫn ngăn cản. Hắn móc ra một tờ giấy ướt nhòe, có vẻ đã viết sẵn từ trước rồi: 'Ngày mai tôi sẽ đi.'
Thế Huân tắm xong, đi ra thấy Lộc Hàm đang mân mê ở trong bếp, thì ra đang cắt ớt. Động tác của cậu quá vụng về, ớt xắt ra đoạn dài đoạn ngắn đến là tức cười. Một nhịp trật đi làm lưỡi dao khứa vào tay khiến máu tuôn ra. Bỗng ngón tay bị Thế Huân ngậm chặt lấy, rồi dùng băng quấn lại.

Lộc Hàm mỉm cười, nhưng nụ cười lại chan hòa với nước mắt: "Không sao đâu, tôi chỉ muốn nấu cho cậu bữa tối cuối cùng thôi. Tôi thật ngu ngốc có phải không?"

Thế Huân lắc đầu, vươn tay cầm lấy con dao trong tay Lộc Hàm nấu tiếp, cậu vẫn đứng cạnh hắn, chẳng biết nói gì.

Bữa tối nặng nề trôi qua, Thế Huân muốn trở về phòng nhưng bị Lộc Hàm gọi với lại: "Trò chuyện với tôi một lát có được không? Lâu lắm rồi chúng ta chưa nói với nhau điều gì."
Thế Huân phân vân giây lát rồi gật đầu, ngồi xuống cách cậu một khoảng. Lộc Hàm bắt đầu câu chuyện:
"Từ lúc bé xíu, tôi đã phải ở nhà một mình."

"Cha mẹ quanh năm suốt tháng ở nước ngoài nên bà nội đã nhận chăm sóc tôi. Một lần nấu cơm, bà bỗng khuỵu xuống. Khi ấy tôi ngây thơ lắm, cỏn tưởng là bà ngủ gật nữa."

"Mãi thật lâu sau bà vẫn không tỉnh lại, lúcđó tôi đói và vô cùng sợ hãi, nhưng có lay cỡ nào đi nữa bà cũng không tỉnh lại."

"Đến khi không thể chịu nổi tôi bèn sang nhà hàng xóm xin cơm, họ nghe tôi kể chuyện hoảng hốt chạy sang thì bà đã ra đi vĩnh viễn."

"Thi hài của bà được đạt trong một chiếc áo quan lớn để chờ cha mẹ tôi bay về. Lúc đó đang mùa hè nên bà tôi phân hủy rất nhanh, khắp phòng tràn ngập mùi của xác chết... Cái mùi ấy đến giờ tôi vẫn không sao quên được."

"Khoảng thời gian đó tôi rất sợ bóng tối, đi ngủ đều phải trùm chăn thật kín vì sợ bà sẽ biến thành quỷ đột ngột bật dậy, bắt tôi phải đi cùng."

Lộc Hàm cười nhạt, nói tiếp: "Suy nghĩ ấy quả là bất hiếu, có điều trí óc trẻ con hồi đó không thể xua ra khỏi đầu được."

"Về sau, bà tôi đã nhập liệm nhưng mùi ấy vẫn bao trùm lấy căn phòng này khiến tôi ngủ không yên một khoảng thời gian dài, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh bà tôi ngã quỵ lại hiện về."

"Tôi vẫn thầm tâm niệm giá như có ai ở chung với mình thì tốt quá, chính vì thế nên khi cậu chuyển đến tôi đã cảm thấy rất vui..."

Lộc Hàm kể tới đây đột nhiên dừng lại nhìn Thế Huân, cười rộ: "Thôi được rồi, hiện tại những điều này đã vô ích rồi... Kề ra cũng chẳng để làm gì nữa... Dù sao ngày mai cậu cũng sẽ đi..."

Tay Thế Huân chợt nắm chặt lấy vai cậu, một tờ giấy nhỏ lặng lẽ chìa tới: 'Tôi muốn nghe nữa.'

Lộc Hàm ngước nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Suốt đêm hôm ấy cậu cứ mải mê kể chuyện thật lâu, đến khi kiệt sức mới thiếp đi trên ghế.
..........
Sáng hôm sau thức dậy không thấy Thế Huân bên cạnh, Lộc Hàm vội chạy đi tìm khắp nơi trong nhà nhưng vô ích... Hắn đã đi mất rồi...
Lộc Hàm như kẻ mất hồn đứng trong phòng khách thật lâu, đột nhiên cửa chính khẽ phát tiếng động, khuôn mặt nhàn nhạt của Thế Huân hiện ra, trên tay còn cầm theo cả đồ ăn sáng. Lộc Hàm ngạc nhiên: "Cậu vẫn chưa đi sao?"

Thế Huân lắc đầu, chỉ gói đồ trên ghế, thì ra hắn đi chỉ rời đi mua đồ ăn sáng cho cậu chứ đã thu dọn hành lý xong đâu. Đồ đạc của hắn không nhiều nhặn mà cũng chẳng đáng giá, thứ đắt tiền nhất có lẽ là chiếcáo khoác màu đen mà cậu tặng cho.

Lộc Hàm tiễn Thế Huận ra đến cửa, dò dặn rất nhiều: chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ. Hắn nhất mực lắng nghe, nghiêm túc gật đầu.
Lộc Hàm đưa điện thoại cho hắn: "Về sau có việc gì nhất định phải tìm tôi đấy!"
Thế Huân gật đầu thêm lần nữa, cọ cọ vào mặt Hạ Tiểu Xuyên. Khóe ánh cậu ánh lên một nụ cười: "Tạm biệt nhé, mong rằng hai ta sớm gặp lại nhau!"
Thế Huân đứng nhìn Lộc Hàm thêm chốc lát, quay người chậm rãi bước đi.

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Hắn bỗng nhiên dừng bước, ngoảnh lại nhìn Lộc Hàm. Cậu sửng sốt, tiếng tạm biệt vừa ra đến cửa miệng đã bật thành tiếng khóc:

"Đừng đi..."

"Lý Minh, cậu không được đi!"

Cảm xúc của Lộc Hàm trong khoảnh khắc đã biến thành cơn lũ dữ, cuốn phăng tất thảy mọi thứ. Nước mắt từng dòng tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt. Trong mảng tranh tối tranh sáng ấy, cậu thấy Thế Huân vọt tới ôm chặt lấy mình, thấy mùi hương thân thuộc xộc vào cánh mũi, cậu thấy hắn.

"Tôi xin lỗi... Đừng đi... Tôi rất xin lỗi...!"

Thế Huân xòe bàn tay lau sạch nướcmắt đọng trên môi cậu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Rồi nhịp điệu nụ hôn ấy nhanh chóng trở nên gấp gáp... Lưỡi hai người quyện lấy nhau không rời.

Lộc Hàm mơ màng cảm giác mình được bế lên ghế salon, nút quần nút áo cũng theo đó xổ ra. Da thịt được đôi môi Thế Huân phủ lấy, khắp người nóng bừng lên như có lửa đốt. Những ngón tay lạnh ngắt của hắn mơn trớn cửa mình phía sau rồi từ từ đi vào.

Lộc Hàn hơi đau, lông mày vô thức nhíu lại, ngón tay Thế Huân ngưng lại một chút. Cậu nhổm dậy thở nhẹ vào tai hắn: "Không sao đâu, cứ tiếp tục đi."

Ngón tay hắn bắt đầu ngọ nguậy khuếch trương, đến khi vào được đến ngón thứ ba, Lộc Hàm khẽ gật đầu ra hiệu. Thế Huân lập tức đưa 'Tiểu Huân' của mình tiến vào, nhẹ nhàng đưa đẩy, thỉnh thoảng cúi xuống hôn Lộc Hàm để giản bớt cơn đau.

Cảm giác thể bị xé toạc nhanh chóng thay bằng khoái cảm dâng trào, tiếng da thịt va chạm với nhau phát ra càng lúc càng mạnh. Mặt Lộc Hàm đỏ ửng lên, hơi thở dồn dập. Cậu ôm chặt lấy lưng Thế Huân, tận hưởng từng phút giây tương hợp.

'Lộc Hàm, em có cảm cảm nhận được không?Giờ đây hai ta đã giao hòa còn một, chẳng thể tách rời. Em mãi là người anh yêu nhất cõi đời này.'

Khi Lộc Hàm tỉnh dậy thì bước sang ngày hôm sau, Thế Huân chống cằm ngồi bên gục gà gục gặc. Cậu nhìn hắn rồi lại liên tưởng đến cuộc mây mưa hôm qua, mặt mũi lập tức đỏ bừng. Có vẻ như Thế Huân đã chăm sóc cậu từ hôm qua đến giờ. Lát sau hắn tỉnh giấc, đặt tay lên trán cậu. Rất mát! vậy là không sao rồi.

Thế Huân đỡ Lộc Hàm ngồi dậy rồi đút cháo. Suốt buổi cậu vẫn không dám nhìn mặt Thế Huân lần nào, cả hai đều im lặng. Có điều sự im lặng lần này thật quá đỗi bình yên.
Ăn xong cả hai nằm vật xuống giường trò chuyện. Đương nhiên là chỉ có Lộc Hàm thao thao bất tuyệt rồi, Thế Huân chỉ đáp trả bằng ánh mắt và những cái gật đầu. Khi đã vãn chuyện, Lộc Hàn hỏi: "Vương Hạo mấy hôm nọ đã nói gì với anh vậy?"

'Cậu ta nói rằng: Em không còn cần anh nữa.'

Mảnh giấy tiếp theo nhanh chóng được chuyền đến:

'Anh quá vô dụng phải không Hàm Hàm?'

Lộc Hàm hãi, những lời này sao giống lúc chia tay thế này? Thế Huân khẽ liếc cậu một cái, tiếp tục viết:
'Dù anh có vô dụng đi chăng nữa, nhưng lúc nào cũng muốn bảo vệ cho em!'

'Anh rất yêu em, Lộc Hàm!'

Lộc Hàm cười rạng rỡ: "Em cũng vậy!"

Ánh dương lọt qua cửa sổ, trải lên hai cơ thể tràn đầy niềm tin và nhựa sống, nụ cười của cả hai giờ đây rạng rỡ như buổi sớm mùa xuân. Tình yêu có thể khắc vào tim ta những vết dao ứa máu, nhưng may thay, chúng ta vẫn còn cả cuộc đời để chữa lành nó. Chỉ cần sự cảm thông và sẽ chia, mọi đau đớn đều được đẩy

CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro