Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê Biện Bạch Hiền, đêm qua có ai tên Tiểu Vy gửi tin nhắn cho cậu này" Phác Xán Luệt vừa nói vừa hua hua điện thoại qua lại trước mặt đối phương.
"Thiệt sao?" Điệu bộ Bạch Hiền xem chừng chỉ muốn quăng béng đi cuốn sách giáo khoa trên tay, mắt sáng rực như đèn pha nhìn chằm chằm vào vào điện thoại.
"Cô ấy nhắn gì cho tôi vậy hả?"
"Muốn biết thì giờ trả lời câu hỏi của tôi đã!"   Phác Xán Liệt đưa tay vuốt vuốt tóc , cố tình tạo ra vẻ bí hiểm:

"Cô ta là ai? Tại sao hai người lại quen được nhau?"
Bạch Hiền  sau một hồi giành lại điện thoại trong vô vọng, cuối cùng bất đắc dĩ phải trả lời: "Bọn tôi quen nhau ở khoa tiếng Anh."
"Cái gì cơ?"   Lộc Hàm không nín nổi cười: "Cậu mà cũng đi đến khoa tiếng Anh cơ à?"
"Tại tên Phác Xán Liệt chứ ai vào đây."  Bạch Hiền ủy khuất tố cáo ra tên đầu sỏ đang ngồi trước mặt: "Hôm nọ hắn viện cớ không có ai đi cùng bắt tớ phải theo. Vậy mà đến nơi dám quăng tớ qua một bên ngồi liếc mắt đưa tình với cái cô Nhị Ban. Về sau Tiểu Vy thấy tớ tội nghiệp mới đến bắt chuyện đấy." Nói xong chưa kịp thở còn quay mặt sang   Phác Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi tổng kết thêm một câu: "Cô ấy tốt bụng hơn bản mặt nhà ngươi rất nhiều."
"Ra là vậy à... Nhị Ban lớp đó là ủy viên học tập, tôi ngồi thảo luận chút việc với cô ấy thì có gì sai trái nào? Còn cậu ư...?"   Phác Xán Liệt lạnh lùng liếc Bạch Hiền "Chỉ cần tôi lơ đễnh một chút là cậu ngay lập tức đi dụ dỗ con gái nhà người ta à?"
"Cái gì? Cậu gọi như thế nào là dụ dỗ hả? Bọn tôi là quan hệ bạn bè bình thường. Mà khoan nói chuyện này đi, cậu đang nhấn gì trên điện thoại của tôi vậy hả?"
"À, Tiểu Vy rủ cậu hôm nay đến nhà cô ấy học chung."   Phác Xán Liệt ngưng lại nhìn nét vui mừng vừa nở ra trên gương mặt  Bạch Hiền, nói tiếp: "Nhưng tôi đã từ chối giúp cậu rồi."
Mặt Bạch Hiền  ngây ra như hồn lìa khỏi xác mất một lúc, khi hoàn hồn trở lại ngoác miệng chửi ầm lên: "Cậu có quyền gì ở đây mà từ chối? Đó là điện thoại của tôi, đưa đây mau lên!"
"Việc gì phải vội, chẳng phải nãy giờ cậu cũng cầm điện thoại của tôi đó sao?"
"Tôi cóc thèm, mỗi lần ngó vào màn hình thấy cái chân dung tự kỷ của cậu chỉ muốn ói hết cơm

"Cậu không thích tấm hình đó à?" Nói xong   Phác Xán Liệt một tay kéo  Bạch Hiền vào ngực tạo tư thế hệt như tình nhân mới cưới, một tay nhanh như cắt chụp lại: "Vậy thì chụp chung một tấm là hết buồn ói ngay chứ gì." Cảm thấy một tấm vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn nhấn lia lịa thêm vài cái nữa mới hài lòng mà trả điện thoại vào tay  Bạch Hiền, cười nhăn nhở: "Mỗi ngày trước khi đi học cậu cứ lấy ra một tấm mà đặt hình nền, như vậy chắc chắn sẽ không thấy ngán nữa đâu."
Bạch Hiền : "....."
Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí ồn ào ở đây, phía bên cửa sổ   Lộc Hàm vẫn đang trả cho  Ngô Thế Huân bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi. Cậu liếc mắt qua thì thấy ở cuối bài đề thêm hai câu:
'Ba mươi năm công danh về cát bụi
Tám nghìn dòng cũng chỉ ngắm nhìn trăng'
Hạ Tiểu Xuyên nhịn không nổi buột miệng thốt lên: "Hai câu thơ này của cậu thật là ý nghĩa."
Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên, do dự một hồi ghi thêm vài chữ 'Tặng cho cậu'.
  Lộc Hàm mừng rỡ định kẹp tờ giấy vào trong bìa sách, bỗng  Ngô Thế Huân chặn lại, ghi thêm vài chữ 'Sai rồi, để tôi viết lại đã'.
Thật ra  Lộc Hàm muốn nói  Ngô Thế Huân khỏi cần sửa gì thêm cũng được. Bất quá chưa kịp nói gì thì tên kia đã lấy tờ giấy khác viết lia lịa mất rồi.
Trong chớp mắt hắn đã viết xong, giơ lên nhìn một hồi lại nhíu mày vò nát viết lại. Cứ như vậy lặp lại thêm vài lần...   Ngô Thế Huân hết hồn nhìn hắn xé muốn đến phân nửa quyển tập, viết mãi không ngừng... Rốt cục mãi đến tiết hai hắn mới viết ra được một bản vừa ý, nhẹ nhàng đi đến đưa cho Lộc Hàm
  Lộc Hàm giơ tay ra chưa kịp nhận chợt bị bàn tay ai đó lấy mất, ngẩng đầu lên hóa ra là Vương Hạo. Tên này sau trận bóng rổ hôm nọ càng trở nên ác cảm với  Ngô Thế Huân, luôn tìm cách dò xét châm chọc hắn. Có điều  Ngô Thế Huân ngoại trừ giao tiếp với Lộc Hàm thì chẳng hề quan tâm đến bất kỳ ai. Dù cho Vương Hạo khiêu khích cách gì chăng nữa cũng lơ đi như không thấy, điều này càng làm cho tên kia tức điên lên, nghĩ là Ngô Thế Huân  xem thường hắn, muốn làm hắn khó chịu. Càng suy nghĩ, Vương Hạo càng muốn thử xem giới hạn chịu đựng của đối phương đến mức nào.
"Lộc Hàm, mày cũng quyến rũ quá nhỉ! Tên câm điếc còn viết cả thư tình cho mày cơ đấy. Có muốn tao đọc cho nghe hộ không?" Vương Hạo muốn Ngô Thế Huân  bẽ mặt, cố tình nói to cho cả lớp hiếu kỳ quay sang xem. Ngô Thế Huân sốt ruột giằng lấy tờ giấy, bị tên kia hung hãn đẩy một phát trúng thẳng vào cái bàn đằng sau, cả người lẫn bàn đều lăn ra đất.
" Ngô Thế Huân!"  Lộc Hàm kinh hãi hét lên, muốn đỡ Ngô Thế Huân dậy nhưng lại bị Vương Hạo giữ lại "Mày muốn cứu người tình hả?"
Lộc Hàm trừng mắt nhìn vào mặt Vương Hạo, cười lạnh một tiếng rồi thẳng chân sút vào "bộ chỉ huy" của hắn một phát. Tranh thủ đối phương đang rên rỉ còn bồi thêm một cú đấm như trời giáng. Vương Hạo cũng không phải thứ vừa, gượng dậy được lập tức xông vào đánh nhau với Lộc Hàm. Bạn cùng lớp hai thấy vậy vội chạy đi mời giám thị...
Nửa giờ sau, cả hai mang theo cả đống thương tích trên người đi lên văn phòng.
Cô chủ nhiệm nhìn hai đứa đứng ở góc tường không nói câu nào, trong lòng cũng thầm hối hận vì sự quản lý chưa tốt của mình. Nhịn không nổi giơ chân dí cho mỗi đứa một nhát giày cao gót rồi mắng ầm ĩ: "Hai em giỏi thật! Biến được cả lớp học thành cái chợ! Các em có thèm nghĩ đến việc đánh nhau làm bạn ngã vào bàn không? Có giỏi sao không ra thẳng ngoài đường mà đánh nhau? Chí ít cũng không gây phiền hà cho người khác!!!"
Nghĩ đến trường loạn đả vừa rồi, cả hai đều tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, bất quá ai cũng trong lòng không phục, ngậm miệng như hến chẳng ai nói câu nào.
"Vương Hạo, em nói trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô giáo sốt ruột hỏi.
Vương Hạo chép miệng một cái, im lặng một lúc mới tức giận lên tiếng: " Em chỉ xô nhẹ một cái thôi, đâu ai ngờ được cái thằng thối tha đó lại yếu tới mức vậy đâu."
Đẩy kiểu đó mà dám bảo là xô nhẹ một cái hả trời?   Lộc Hàm nghe câu nói này cảm thấy thật nực cười, vừa định phản bác thì cô giáo đã lên tiếng trước: " Đã biết là cậu ấy không thể nói gì mà em còn có thể bắt nạt à? Em có lương tâm không vậy?"

Lộc Hàm và Vương Hạo cùng nhau nghe mắng thêm cả nửa giờ đồng hồ mới được thả về, cả hai cùng im lặng khác thường. Không ai có thể đoán nổi trong đầu đối phương đang suy nghĩ thứ gì. Vào lớp, Vương Hạo ngập ngừng đi đến đứng cạnh chỗ  Ngô Thế Huân nhìn hắn. Ngô Thế Huân biết rõ nhưng vẫn không hề quay mặt qua. Vương Hạo đang định bước sang trước mặt hắn thì Lộc Hàm đã đến trước, cảm thấy sượng sùng trở về chỗ ngồi làm bộ như đang học bài nhưng vẫn không ngừng đảo mắt nhìn sang chiếc bàn gần cửa sổ. Hắn thấy Ngô Thế Huân xuống thì thầm điều gì đó vào tai  , nhưng đối phương lại làm như thể cậu chẳng hề tồn tại. Hắn lại thấy Lộc Hàm nói thật lâu nhưng mãi vẫn chẳng nhận được chút gì có thể gọi là đáp lại. Chợt, hắn cảm thấy lòng mình trào lên một cảm giác không vui.
Thấy Lộc Hàm ủ rũ trở về, Bạch Hiền kinh ngạc hỏi: "Ủa kỳ vậy, tên đó sao giờ lại lơ cậu rồi, lúc nãy rõ ràng hắn chạy vội đến văn phòng cơ mà?"
"Tôi không cho phép cậu nói bất kỳ điều gì về cậu ấy!" Lộc Hàm đột nhiên hét lớn làm Bạch Hiền bị một mẻ đứng tim. Trong ấn tượng của cậu từ trước tới giờ,  Lộc Hàn luôn là một người ôn hòa điềm đạm, gắt lên thế này quả là lần đầu tiền.
"Cho tớ xin lỗi!" Lộc Hàm vô lực ngồi xuống, cố làm cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại.
"Tâm trạng của tớ giờ không tốt, nói chuyện sau nhé."
Bạch Hiền gật đầu không đáp, lo lắng quan sát hình ảnh Lộc Hàm vô hồn cúi đầu suy tư và bóng lưng cô đơn của  Ngô Thế Huân. Trực giác nảy ra suy nghĩ nhất định phải có sự tình gì đó ở đây. Chợt bị Phác Xán Liệt thúc giụp nộp bài tập, đành phải quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu mà hý hoáy chép bài.

END CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro