Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt ngước nhìn người cô gái trước mặt, đôi mắt to tròn nhìn anh. Đúng là Tuệ Ân rồi. Mắt cô long lanh vài giọt nước vội quăng dù xuống, ôm trầm lấy anh:


- Anh Xán Liệt, gặp lại anh rồi, em mừng quá


- Em...chẳng phải đang qua Pháp học thanh nhạc với Lộc Hân sao??

- Anh biết không?? Thời gian qua em và Hân không gặp được anh và anh hai, tụi em nhớ hai anh lắm!!!

- Anh cũng vậy, mà Hân không về cùng em sao??

--------Information---------
Ngô Tuệ Ân (17t) em gái Thế Huân

Tính cách: đoan trang, điền đạm nhưng cực kì sắc sảo

--------------------------------------------------

- Sao lại ngồi ngoài mưa vậy?? Về nhà thôi anh

- Ừ!


Tuệ Ân đưa anh về nhà. Anh vẫn không quên hỏi thăm:

- Em học trường nào??

- Anh và anh hai học đâu em học đó!!


- Ừ!

Bóng hình Tuệ Ân khuất xa dần. Xán Liệt khẽ thở dài, bỗng cảm thấy có gì đó hy vọng, có lẽ Tuệ Ân về chắc Hân cũng sẽ về. Với anh, hình ảnh Hân không thể xóa nhòa được. Dù ngày trước anh đã cố gắng đeo đuổi Lộc Hân nhưng trái tim Lộc Hân lại thuộc về Thế Huân.

Vậy giữa Bạch Hiền và Linh, trái tim Xán Liệt đang lệch nhịp bởi ai đây??!!




***Tại nhà hắn***


- Xin chào! - cậu

- Hể??! Cậu là ai?? - Tuệ Ân

- Tôi là ô sin ở đây, còn cô?? - cậu

- Anh hai, em gái về rồi!!


Tuệ Ân không thèm trả lời câu hỏi của cậu, vội chạy ngay đến chỗ Thế Huân, ôm chặt lấy hắn, từ trạng thái vui mừng chuyển sang bất ngờ, hắn hỏi:

- Em về lâu chưa??


- Mới về, hì

- Ừ


- Anh hai, anh nhìn ngó gì vậy??!!


- L..Lộc...Hân có ở đây không??


- Yên tâm, em về đây một mình


- Haizz. Thoát nạn!!

- Nhưng...Lộc Hân, nhớ anh lắm đấy!!


- Kệ cô ta


- Sao không cảm xúc gì hết vậy, ghét ghê!!!


Cậu im lặng, theo dõi cuộc trò chuyện giữa hắn và cô em gái. Cô gái Lộc Hân mà hai người vừa đề cập hình như họ thân với nhau từ nhỏ thì phải. Vì cậu nhớ có một lần dọn phòng hắn, thấy có bức hình chụp bốn đứa nhóc. Một cô bé đang giơ hai ngón tay chữ V cười rất tươi.

Một cậu bé cười gượng thì nhìn vào couple cô bé còn lại đang ôm cậu bé còn lại rất chặt, nhìn cậu bé đó rất tội nghiệp, cứ như bị ngạt thở ^^ .

Bất ngờ bị hắn giựt lại rồi nghe thuyết giáo tận 1 tiếng đồng hồ nào là quyền riêng tư không được đụng vào, nào là thời trẻ trâu không đáng bận tâm, bla bla @@


- Tôi chuẩn bị bữa tối - cậu


- Để tôi giúp - hắn


- Tôi tự làm - cậu

- Sao vậy?? - hắn


- Giờ tay nghề của tôi đâu đến nỗi tệ đâu nhỉ??!! - cậu gượng cười


- Nhớ cẩn thận! - hắn


- Biết rồi - cậu


Khi cậu đã bước vào bếp, ở phòng khách, Tuệ An đang nói chuyện với Thế Huân:


- Anh hai, anh chưa từng quan tâm nhiều đến ai. Đừng nói với em là anh.....


- Có thể


- Tại sao?? Lộc Hân là hôn thê của anh đó, anh không được như vậy chứ??!!


- Ai nói cô ta là hôn thê của anh??


- Thì lúc nhỏ hai người chẳng dính lấy nhau như sam là gì?? Với lại nhà ta và nhà họ Lộc lại thân thiết, môn đăng hậu đối quá mà??!!


- Thứ nhất, cô ta tự sáp lấy anh thôi. Thứ hai, chuyện hôn ước gì đó là của người lớn. Đừng ép anh! - hắn gắt


- Nhưng... - Tuệ Ân mắt đã rươm rướm nước mặt, vì anh trai cô. Từ nhỏ đến lớn luôn nuông chiều, chưa bao giờ nạt cô lớn tiếng như vậy cả.


- Anh xin lỗi!!!


- Anh ra ngoài đi, em cần yên tĩnh

- Ừ!!


Không ngờ sau 2 năm Tuệ Ân và Lộc Hân không ở đây, mọi chuyện lại rối tinh như vậy. Tuệ Ân tức giận thay cho người bạn thân của mình, vội rút điện thoại ra phone cho Lộc Hân:


- Alo, khi nào mày về??!


- Tao xin lỗi nhưng ba tao cần tao tìm ông anh trai. Nghe nói thất lạc từ năm anh ấy 4 tuổi, vụ nổ máy bay đó.


- Hả? Mày có anh à??

- Ừ, cùng cha khác mẹ


- Haizz, nổ máy bay xem như là mất rồi


- Chưa tìm thấy mẫu vụn của xác anh ấy, ba tao còn hi vọng lắm mày ạ!!


- Rồi lỡ mày tìm suốt đời không được thì ở đó luôn à??!!



- Tao cũng không biết nhưng mà xem như ước nguyện của ba. Dù gì ba cũng bệnh nặng, đi lại rất khó khăn


- Vậy có đặc điểm nhận dạng không?? Để tao giúp


- À, lúc đó ba tao có tặng anh ấy một chiếc dây chuyền bạc khắc chữ Small Prince. Uhm...hình như anh ấy còn có một nốt ruồi son dưới khuỷu tay thì phải.


- Chắc cuộc tìm kiếm khá lâu nhỉ??



- Có thể



- Sắp sinh nhật tao rồi!!



- Tao biết mà...Nhưng...nhưng...


- Mày không cần phải bỏ cuộc tìm kiếm mà về đây đâu, miễn mày còn nhớ là được. Ráng nhanh nhanh còn về giữ anh hai tao lại.


- Biết rồi. Bye nha!!


- Oke!


Tuệ Ân định nói cho Hân nghe về tình hình ở đây. Nhưng chắc phải dời lại thôi. Vì giờ Hân đang rối, để Hân tìm được anh trai mình rồi tính sau. Còn ở đây, Tuệ Ân phải tự ra tay thôi.



Á - tiếng hét phát ra từ bếp. Hắn từ trên lầu hối hả chạy xuống. Cảnh tượng ngón tay cậu đang rỉ máu, trên bàn làm bếp có một con dao và rau củ còn cắt dở trên thớt. Có lẽ đang thái rau củ rồi vô tình đứt tay chăng???

- Cậu xem, đứt tay rồi kìa


- À, ừm...


- Đợi tôi một chút, tôi lấy hộp y tế


- Ách, không cần đâu


- Tại sao??


- Tôi sợ lắm. Lấy cồn rửa thì xót lắm!!


- Vậy muốn nghỉ...


- Ok, anh cứ việc băng bó, tôi không sao!!


Hắn lấy dụng cụ y tế băng bó cho cậu. Phải ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt không?? Cuối cùng hắn lấy băng cá nhân dán vào vết thương.

Chẳng may cảnh tượng đẹp ấy đã bị đứa em gái của hắn trông thấy. Quả thật, cô em khá bất ngờ. Một nàng lọ lem như vậy mà có thể khiến cho mafia có thể nhiều trạng thái như vậy. Nhớ lúc trước anh trai cô chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng thôi. Xem ra đây không phải là một chàng trai bình thường rồi.

Cô mỉm cười và cảm thấy có chút hứng thú muốn thử người mà anh hai chọn rồi :)

------------------------------------------------

Giờ ra chơi tại lớp 11A2:

- Oa, người đâu mà xinh quá nhỉ - nam 1

- Ê, hình như là Ngô Tuệ Ân đó - nam 2

- Hả?? Nghe nói cô người mẫu teen đó qua Pháp học âm nhạc rồi mà??- nam 3

- Nhìn kìa mấy bà, trường này sao càng ngày càng nhiều hồ ly vậy tèn?? - nữ 1

- Phải đó, mấy ông này không có mắt thẩm mỹ rồi - nữ 2

- Hứ, tui cũng xinh sao không khen tui?? - nữ 3

- Thôi đi bà, ATSM quá đó!! - nam 1


- Nè, muốn chết hả?? - nữ 3

- bla...bla...


Tuệ Ân đã quá quen với những tiếng xì xầm ồn ào này về mình rồi, nên cô cũng không quan tâm là mấy, chậm rãi tiến đến chỗ Thế Huân và Xán Liệt. .


- Hi, anh hai, anh Xán Liệt!

- Chào em! - Xán Liệt tươi cười

- Sáng làm náo loạn lớp 10B1 chưa đủ sao giờ còn qua đây?? - hắn nhìn em gái

- Xuống căn tin đi hai anh - nũng nịu

- Ok. Dù sao ngồi đây cũng ngứa mắt em ạ! -Xán Liệt vừa nói vừa liếc xéo Bạch Hiền trong lúc y đang nhắn tin


- Ê Lộc Hàm, anh Khánh rủ tao tối nay đi ăn kem *cố tình vặn vonlume hết cỡ*


- Sướng nha!!! *ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Bạch Hiền*


- Hừ...! -Xán Liệt tức giận bỏ đi


- Cậu đi không?? - hắn hai tay bỏ vào túi quần đứng đối diện cậu.


- Đi đi anh, em với anh cũng cần thời gian làm quen chứ nhỉ ^^ - Tuệ Ân


- Ừ, hì - cậu cười trừ. Đành đồng ý, quay sang y - Đi không quỷ??


- Không - y


- Anh Bạch Hiền không đi, không sợ em cướp anh Xán Liệt à :)) - Tuệ Ân cười khẩy nhìn y


- Tùy em - y vẻ mặt không quan tâm


- Vậy... - Tuệ Ân chạy đến chỗ Xán Liệt khoác tay anh, trông cứ như một cặp - Đi thôi anh!!!


Cậu nhìn bạn thân mình đang ngồi nhắn tin, có lẽ y muốn chấm dứt với Xán Liệt thật rồi. Chắc không nên có ý kiến nữa. Những rõ ràng lúc nãy y còn cố gắng chọc tức Xán Liệt mà??? Chẳng hiểu nổi



- Đi - hắn


Hắn cùng cậu đi xuống căn tin trong con mắt ghen tị, ngưỡng mộ soi rọi của học sinh toàn trường.

- Ăn gì?? - hắn nhìn cậu


- Gà rán - cậu cười híp mắt

-Còn em?? - hắn


- Một tô phở bò nạm nha - Tuệ Ân

- Ê, mày bơ tao à?? - Xán Liệt mặt hầm hầm


- Tự mà mua - hắn quay lưng đi thẳng

- Thằng bạn cờ hó này - Xán Liệt lật đật chạy theo Thế Huân


Đợi hai người anh đi rồi, Tuệ Ân cười hiền nhìn cậu:


- Anh Lộc Hàm, tuần sau sinh nhật em. Em mong anh đến dự.

- Ok em - cậu mỉm cười


Vừa lúc hắn mua đồ ăn về. Công nhận hắn mua nhanh thật đấy. Lúc cậu mua cho hắn phải chen chút cả 5-10 phút. Hic TT.TT


- Sao nhanh vậy - cậu

- Cứ đi tới thôi cũng có người dàn hàng - hắn

- Quào, anh hai được ngưỡng mộ nhỉ?? - Tuệ Ân


- Anh cũng vậy mà - Xán Liệt lườm hắn


- Vâng hihi - Tuệ Ân

Đúng là thân từ nhỏ có khác. Cậu cảm giác mình cứ như kì đã cản mũi. Họ nói gì thì kệ, chỉ biết cười trừ.


Nếu là một trong bốn đứa bọn cậu, chắc cuộc trò chuyện và cùng ăn ở căn tin sẽ không ai hiểu lầm. Nhưng đời đâu không như mơ. Đâu đó, một ả hot girl cùng vài đứa con gái đang nhếch mép khinh bỉ và xì xầm bàn tán.

Reng! Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ ra chơi. Tuệ Ân cũng về lớp trước. Cậu ngồi cạnh hắn, hôm nay thấy lạ lạ, nhìn hắn:


- Sao nhìn tôi lạ vậy??


- Tuệ Ân mời cậu dự sinh nhật nó phải không??

- Không được sao??


- Không phải. Nhưng sẽ có nhiều khách quý, đặc biệt là...


- Mối tình đầu của anh tới dự chứ gì??


- Nhắc lại, cô ta không phải mối tình đầu của tôi.


- Thế tại sao tôi không thể đến dự??


- Nơi đó không dành cho cậu đâu.



Sống mũi cậu bắt đầu cay, nước mắt rơi. Tại sao lại khóc? Cậu không nên đến dự là phải. Người ta là thiên kim tiểu thư mà, còn cậu chỉ là một đứa khố rách áo ôm. Làm sao có thể đi được nhỉ??


- Tôi biết rồi


Nói rồi, cậu im lặng không nói chuyện với hắn đến lúc về. Hắn biết lúc nãy mình cũng hơi quá lời nên cũng tìm cách xin lỗi.

"Cạch!"


Tiếng mở cửa của hắn vang lên, cùng lúc đó, cậu đang thay đồ (nhưng quên không khóa chốt cửa), cậu giật bắn mình:

- Ááá....ááá.....ááá


-Xin lỗi - hắn vội đóng cửa mạnh rồi chạy ra ngoài



Tuệ Lam vừa về đến cổng nghe thấy tiếng hét của cậu. Lòng lo lắng trong nhà có chuyện, nhanh chóng vào xem tình hình thì thấy nhà cửa vẫn bình yên. Duy nhất người anh yêu quý của nó là bất bình thường.


- Anh...anh hai. Sao mà mũi anh??


- Mũi??!!


- Máu...máu đó!!!


Vốn sợ máu, cô nàng không nói nên lời, chỉ lắp bắp. Hắn dường như đã hiểu, vội vàng chạy vào phòng rồi xả nước lạnh lại. Tắm gội xong, hắn bước xuống bếp, cảnh tượng hãi hùng.


Cậu cùng với Tuệ Ân nấu thức ăn. Cậu thì tay nghề đã ổn định, còn về nàng Tuệ Ân xinh đẹp thì từ nhỏ đã là một tiểu thư giỏi về cầm, kì, thi, họa và là một cô chiêu được cha mẹ thương yêu nên về bếp núp nàng khá tệ hại ==" mà trông 2 người nấu ăn có vẻ thân thiết thế kia.


Có lẽ hắn lo lắng quá, Tuệ Lam chắc không đến nỗi ghét hay bày mưu hại cậu. Thôi thì nếu cậu muốn dự thì cứ để cậu đến. Trước sau gì cậu cũng sẽ dự thôi. Cho làm quen trước :)))


- Anh hai, hôm nay em gái đặc biệt nấu cho anh nè. Anh ăn đi!


- Ờ



Trong bữa ăn, miệng của Tuệ Ân nói không ngớt, còn hắn và cậu cứ nhìn nhau đỏ mặt, im lặng. Tuệ Ân thấy lạ lạ, liền mở miệng phá tan bầu không khí khó chịu:


- Anh Lộc Hàm giúp em làm những món này đấy!


-...-hắn gật đầu



Rõ chán. Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc trong sự yên lặng của hai đứa. Tội cho Tuệ Ân, cứ phải nói tới nói lui mỏi cả miệng. Thường ngày cô nàng vô cùng đoan trang, nhưng có lẽ hôm nay là lần đầu cô nói nhiều như vậy.


~Tối~


"Bíp!" tiếng tin nhắn của cậu:


- Ê!

-Gì



- Nãy tôi chưa thấy gì đâu!! Đừng giận


- Sao mà tôi tin được -_- không thấy sao lại chảy máu cam??!!


- Thật mà, tại trời nóng nên chảy, không thấy mà :'(


- Xạo, ai tin được anh. Không ngờ mafia mà biến thái, dê xồm, #@$^£#


- Thôi mà, ngoan đi. Sinh nhật Tuệ Ân cho cậu đi!!


- Thật nhá!!


- Ok


Dù sự cố ấy vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu nhưng hắn nói vậy rồi thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro