Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết chuyện này đến chuyện khác, giờ anh chàng mọt sách đã có một tin đồn mới với warm boy - Xán Liệt. Hắn cũng muốn ra mặt cho cậu lắm, nhưng vì chính mắt thấy cậu lục cặp Bạch Hiền nên cũng không biết phải lên tiếng như thế nào cho phải.


- Thế Huân à, anh tin tôi chứ?


- Chuyện gì?


- Tôi không lấy đồ của Bạch Hiền.


- Vậy sao ban nãy lại im lặng??


- Vì tôi có một lí do riêng.


- Được rồi, tôi tin, cậu nói không làm thì không làm.


- Nếu sự thật tôi có làm??

- Thì đừng để bị phát hiện.


- Cái gì??


- Ngủ đi.


Bing boong~


- Ai lại đến đây giờ này nhỉ?



- Cậu nghỉ sớm đi, để tôi ra mở cửa.


Cậu lủi thủi về phòng, chẳng hay chuyện gì cả. Khoảng 25 phút sau, hắn giận dữ đá vào cửa phòng cậu rất mạnh. Bỗng siết mạnh vào tay cậu giơ lên cao. Hắn sao vậy? Chiếc vòng của Bạch Hiền tặng cậu mà (à ta nói luôn, bạn Hàm trước đây được bạn Hiền tặng cho chiếc vòng pha lê)? Sao hắn lại nhìn chằm chằm như thế?

- Nói tôi biết, cậu cần bao nhiêu tiền hả? Tại sao lại ăn cắp?


- Thế Huân, anh...anh...nói gì tôi....thật sự không hiểu



- Tôi đã tin cậu, sao cậu lại làm thế với tôi. Lòng tự trọng của cậu mất rồi sao? Đồ rẻ tiền!


Chát! Là cậu tát hắn đấy,cậu không hiểu sao tim đau lắm, cứ như có vết dao cứa mạnh vào vậy. Đúng là bọn nhà giàu khinh người mà. Qua chuyện này, chắc cậu sẽ mất lòng tin vào nhiều người quá. Đến đây, bỗng dưng cậu nhớ đến Khải. Giá như cậu ở đây. chắc sẽ không nặng lời với cậu như hắn. Có lẽ hắn không biết, từ cái hôm hắn nói thích cậu. Tim cậu đã lệch nhịp khi gần hắn rồi. Những lần hắn hôn cậu, cậu thấy ấm áp vô cùng. Phải chăng đó là tình yêu?


-"Vì cậu ấy là của tao. Nếu như ai làm cậu ấy khóc, đừng trách sao tao ác!!! "


- "First kiss của tôi


- Về




- Nhưng mà, người ta nói first kiss ý nghĩa lắm. Chỉ dành cho người mình yêu và người thật sự yêu mình thôi



- ...



- Anh không ở trong hoàn cảnh của tôi, anh không biết đâu




- ...



- Giờ tôi phải làm sao đây....



- Hừ, cái miệng rõ là ồn ào."



- " Có phải vì tôi?? Anh đang thấy khó chịu phải không??


- .....






- Anh không nói tôi không về đâu!!


- Có lẽ....


- Nói mau đi!!


- Tôi đã thích cậu rồi!!!"



-"Con lạy ma, xin đừng bắt con, con còn cha mẹ g ở nhà, còn một tương lai đang chờ đợi



- Xui cho ngươi ta đang đói! Ta muốn ăn thịt ngươi.



- Đừng mà ma, con còn nhiều ước mơ chưa thực hiện được. Xin tha cho con!

- Không ăn ngươi ta đói thì ai chịu??

- Xin nghĩ lại ạ, ở tầng trên có một người con trai ngon lắm, đẹp trai lắm. Ông lên ăn thịt hắn đi!!!

- Ta không thích, ta muốn ăn ngươi cơ!!

- Làm sao thì ngài mới tha cho con??


- Thôi, thấy ngươi cũng còn yêu cuộc sống như vậy, ta đành từ bi một chút!!


- Dạ?!!



- Ngươi cho ta hôn một cái đi, rồi ta tha tội chết cho!!


- Nhưng mà...


- Ngươi lời quá rồi!!!"

------------------------------------

- Cần tiền lắm phải không??

Hắn tức giận giục cọc tiền trước mặt cậu, ánh mắt tóe lửa, đẩy mạnh cậu xuống giường, mặc cậu đang giãy giụa, cự tuyệt. Hắn như một con hổ bị chọc giận, tức giận nắm chặt cổ tay cậu ghì chặt xuống giường, hôn mạnh bạo vào đôi môi hồng, cắn nhẹ vào bờ môi cậu khiến cậu đau điếng như chỉ hét được trong nước mắt. Tay hắn giật mạnh vào chiếc áo ngủ khiến chiếc cúc áo bị sứt ra. Cậu sợ hãi, sợ lắm khi hành động của hắn ngày một gần gũi hơn.

- Thế Huân à, đừng mà!!



Hắn như người mất hồn, làm việc không tự chủ. Nhưng thấy cậu khóc, cậu đau thế cũng không đành. Nên không tiếp tục nữa mà dừng lại.



- Thời hạn làm ô sin của cậu hết rồi. Từ nay, cậu tự do!


Lẽ ra cậu phải vui lắm chứ. Nhưng không hiểu sao lại lạ như thế này?


-Cậu đi đi

Cậu sợ hãi, vội xếp đồ trong tủ bỏ vào vali rồi chạy ra khỏi căn nhà kiểu Pháp của hắn.

*flashback*

- Anh hai à. Có chuyện gì xảy ra đúng không?

- Không gì.

- Hai đừng giấu em. Hai xem em là người ngoài à?

Thế Huân thở dài, kể lại câu chuyện cho em gái nghe. Cứ tưởng tâm sự cho Tuệ Ân thì sẽ tìm được hướng giải quyết, vì Tuệ Ân rất thông minh trong việc xử lí mọi chuyện. Nào ngờ, hắn lại nhận được tín hiệu đáng buồn từ khuôn mặt tỏ ra ngại ngùng của em gái:

- Anh hai, em có chuyện này, không biết nên nói không?

- Em nói đi!


- Hai còn nhớ chiếc vòng tay pha lê mà hai tặng em hôm sinh nhật không?

- Nhớ

- Mất rồi hai ạ. Em không biết phải nói sao nữa. Hôm anh Hàm đưa cho em chiếc bánh sinh nhật, em thấy trên tay anh ấy đeo chiếc vòng giống vòng hai tặng lắm. Không biết sao nữa.

- Để anh lên hỏi cậu ta cho ra lẽ

- Hai à, nhưng hai đừng giận quá mất khôn nha!

---------------------------

Vừa chạy, vừa khóc, rồi đụng phải một người nào đó to cao lắm:

- Á, xin lỗi!

- Cậu có sao không?

- Hả? Khải?!

- Hàm à, sao bạn lại đi đâu vào đêm khuya thế này?

- Mình....mình....

Khải nhìn chằm chằm vào chiếc va li của cậu, đoán được phần nào rồi. Nhưng cậu tôn trọng nó, không muốn gượng ép nên lảng qua chuyện khác:




- À, Hàm xem chú cún này dễ thương không?



- Ừ, xinh quá!! Mà Khải đang đi đâu đấy?



- Mình đi dạo ấy mà. Bỗng dưng gặp em cún tội nghiệp đi lạc rồi thì phải. Mà hỏi chẳng ai nhận chú cún cả. Nên mình tính đem em ấy về nuôi luôn.


- Ừ


- Hàm à. Hay bạn đến nhà mình, rồi hai ta cùng chăm sóc cho em cún nhé!

- Hả?! Thôi mình về nhà. Mình ở nhà tên Thế Huân lâu rồi, cũng hết thời hạn rồi.

Chết rồi, cậu lỡ miệng nói ra rồi. Nhưng thôi, mong là Khải không nghĩ cậu bị đuổi là được rồi.

- Vậy, mình sẽ trả lương cho Hàm. Đến nhà mình ở nhé!

- Không được đâu, tay chân mình vụng về, hậu đậu lắm!! Nuôi mình chỉ tổ tốn cơm thôi!

- Không sao. Làm bạn với mình và em cún nhé.

- Nhưng mà.....

- Để mình đến xin phép với cha mẹ bạn.

Cậu cùng Khải về nhà, mẹ nó đang nấu cơm, cha nó đang đọc báo. Gặp lại cha mẹ, cậu mừng khôn xiết, chạy đến ôm rồi hôn lên má. Trông cứ như cả năm trời chưa được gặp.


Cha nó rất ư là khó luôn. Thấy cậu về nhà cùng với một người con trai lạ, ông ấy cứ nhìn tới nhìn lui suốt. Thấy cậu con trai này lễ phép, mặt mũi bảnh bao, lại còn giàu có nữa. Trong lòng cũng thầm chấm. Nhưng cái tình nghiêm khắc từ đó đến nay không cho ông biểu hiện ra bên ngoài, làm bộ gây khó khi thấy Khải xin phép cho cậu ở nhà của cậu học nhóm:


- Người ta có câu "Nam nữ thụ thụ bất tương thân" sao tôi để cho con tôi qua nhà cậu được.



Mẹ cậu nghe cha cậu nói, bụm miệng cười, thì thầm:

- Thụ thụ bất thân, không phải bất tương thân ông ơi!

Mất mặt, quá mất mặt. Ông hơi ngượng, quay qua đánh trống lảng:


- Cậu chắc chưa ăn gì nhỉ?


- Thưa bác chúng cháu ăn rồi!


- Vậy à!

- Mong bác chấp nhận ạ!


Mẹ cậu cũng rất ưng Khải, nên cũng tiếp đôi lời:


- Ông xem, chúng nó nói vậy rồi. Thôi thì...


- Haizz, vậy nhớ về thăm cha mẹ đấy nghen!

- Hi, vâng! Cảm ơn cha!!!


- À, cậu này biết đánh cờ không!


- Vâng, biết ạ!

Nhân lúc cha cậu cùng Khải đánh cờ, mẹ nó lôi cậu ra ngoài. Cười tủm tỉm chọc:


- Cậu này hiền lành, dễ thương hơn cậu trước nhỉ? Hai đứa tiến tới đâu rồi!

- Ơ?! Mẹ nói gì, con không hiểu?


- Thì tình cảm của hai đứa đó!


Tình cảm à? Cậu không biết nói sao nữa. Bỗng dưng hình ảnh hắn hiện ra, tim cậu hơi nhói.



- Mẹ à, thật ra con xem Khải như....như....


- Như gì con gái?? - mẹ cậu có vẻ mong chờ


- Chị em bạn dì í


- Haizz. Tiếc nhỉ.


Mẹ cậu dường như hiểu lầm câu nói của cậu thì phải. Bà có vẻ hơi tiếc nuối. Lúc hai đứa đi, bà vẫy tay tạm biệt:

- Hai chị em ráng bảo ban nhau mà học cho thành người nhé!

"Hả? Chị em?" Khải hơi nhíu mày. Nhưng thôi, Khải nghĩ vậy cũng tốt. Từ giờ, cậu đã ở chung nhà với cậu. Cậu sẽ cố gắng từ người chị (em) gái level up lên thành người yêu.

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro