Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở đây, sao toàn mùi bông băng, thuốc đỏ. Đầu mình, đau quá! Nhưng...mình là ai?"


Cậu mở mắt, thấy một người đàn ông trung niên. Ông nhìn cậu mà mắt cứ rưng rưng:

– Con trai à!


Mặt cậu ngơ ra, ông ta...quen quen...

– Cháu là ai?

– Con là Lộc Bảo, con trai của ta. Ta đã tìm con khắp nơi. Em gái con – Lộc Hân cũng ở Pháp tìm tung tích con nhưng không thấy. May sao...

– Tại sao cháu lại ở đây?


– Thật ra, lúc con đi qua đường. Xe của ta vô mình đụng phải con.

– Vậy ạ? Nhưng nếu thất lạc, sao ông biết cháu là con trai ông?

– Sợi dây chuyền trên cổ, nốt ruồi son trên cánh tay, nhóm máu cũng giống ta. Ta đã cho người kiểm tra. Đây, con xem!


Cầm mẫu xét nghiệm ADN, đúng là cha cậu rồi. Đầu đau, nhức không chịu được. Kí ức tràn về, vụ nổ trên chiếc máy bay. Phải cậu là Lộc Bảo, đang trên đường sang Pháp để biểu diễn piano đây mà.

– Cha...con...con...

Ông mỉm cười ôm cậu vào lòng mà hai mắt cứ rưng rưng, hơi ấm tình thương của gia đình là đây.


– Bảo à, cuối cùng cha con ta cũng đoàn tụ.

– ...

– Bảo à, con biết không, cha mong ngày này lâu lắm rồi!

– ...

– Sao con không nói gì hết vậy?

– ...

– Bảo!Bảo!


Sắc mặt ông, xanh như tàu lá chuối. Con trai ông, sao lại bất tỉnh.

Từ ngoài, một bác sĩ bước vào, mặt hơi lo lắng.

– Bác sĩ, làm ơn giúp con trai tôi!

– Ông yên tâm, cậu ấy chỉ là ngất xỉu tạm thời thôi. Có lẽ do va đập quá mạnh...

– Vậy thằng bé có làm sao không?

– Đương nhiên là không. Nhưng, về kí ức gần đây thì...

– Thì sao?

– Cậu ấy sẽ quên hết.

Con trai ông....sẽ quên hết sao?? Ông lặng người, nhìn con trai bé nhỏ của mình nằm trên giường bệnh. Đứa con mà ông đã tìm kiếm bấy lâu. "Bà ơi, tôi đã tìm thấy con của chúng ta rồi. Nhưng tôi sẽ không phục hồi lại trí nhớ cho thằng bé đâu. Bà biết tại sao không? Vì tôi sợ, tôi sợ phải rời xa nó một lần nữa. Bà nghĩ tôi ích kỉ lắm phải không? Tôi hứa sẽ bù đắp cho con. Tôi và con sẽ sống tốt, bà yên tâm."

Ngày hôm đó, Lộc Gia phát thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi lớn lắm. Và cũng...

Ngày hôm đó, một người con trai tìm tìm người con gái mình yêu. Nhưng không thấy...

– Huân à, tao và Bạch Hiền đã tìm khắp nơi rồi. Không thấy đâu cả.

– ...

– Huân, đừng quá đâu buồn. Chắc chắn sẽ tìm được. Cậu về nhà tìm đi. Biết đâu tiểu Lộc ở nhà đợi cậu thì sao?


–Đúng rồi, chắc chắn cậu ấy đang đợi tôi. Tôi sẽ về nhà, cảm ơn cậu Bạch Hiền!

Hắn vội vàng lên xe, chạy với một tốc độ nhanh về đến nhà. Xán Liệt nhìn Bạch Hiền khẽ lắc đầu, mong là cậu không sao. Cầu mong trời phật thương cậu.



Chiếc xe thể thao dừng lại, do phanh gấp nên để lại một lực ma sát khá lớn. Hắn vội chạy vào nhà, cố tìm lại người ấy, bóng dáng ấy. Nhưng người đâu? Tại sao đập vào mắt hắn lúc này, lại là hình ảnh ông già đang ngồi trên sofa.

– Về rồi à?

– Có gì không?


– Tìm thằng bé đó?


Hắn nheo mắt, nhìn người cha máu lạnh của mình. Sao ông ta lại biết hắn tìm cậu chứ?


– Ông đã làm gì Tiểu Lộc?


Ông không nói gì cả. Lẳng lặng đưa cho hắn tờ giấy cam kết. Đọc mà tay cứ run run như muốn xé toạt ra.

– Ông nói dối!


– Giấy trắng mực đen, con nghĩ ta nói dối thế nào?

– Không thể nào.

– Thỏa thuận như trong cam kết. Một mafia, sao lại nói dối?

Ông thản nhiên nói. Làm con tim hắn như bị ai đó cứa mạnh một vết dao. Chẳng lẽ cậu từ chối lời cầu hôn, chỉ vì chuyện này hay sao?

– Huân! Ngày mai bên Lộc gia mở tiệc ăn mừng đoàn tụ. Con đi không?

– Không!


– Có Lộc Hân đấy!

– Không quan tâm.

– Được rồi. Ta đợi con bình tâm trở lại.

Con trai ông, thật cứng đầu. Cứ ngỡ ngày mai sẽ đồng ý đi. Nào ngờ, không những không đi. Còn xin ông cho sang Pháp học. Tất nhiên, ông đồng ý rồi. Nhưng điều kiện là hắn phải ở gần chỗ của Lộc Hân.


Sáng hôm sau, tin tức cậu con trai rượu của nhà họ Lộc đã được tìm thấy. Hôm ấy, cũng là lúc hắn chuẩn bị lên máy bay, bắt đầu một cuộc sống mới.

– Huân, tao tìm thấy thông tin rồi!

– Nói đi

Xán Liệt thở hổn hển đến sân bay tìm hắn. Hắn như tìm thấy một tia hi vọng về cậu. Ấy vậy mà, thà rằng không biết...

– Ông tài xế taxi đưa tiểu Lộc đi. Ông ta nói...

– Thế nào?

Hắn hồi hộp, chờ câu cuối cùng của Xán Liệt. Ánh mắt Xán Liệt đầy lo lắng. Cạnh anh, cái Bạch Hiền cứ khóc suốt.


Như hiểu ra mọi chuyện. Sự thật, liệu đây chính là sự thật sao? Hắn như bị điên, bỗng cười lên. Xán Liệt và Bạch Hiền nhìn hắn mà ánh mắt lo lắng.


– Huân, đừng như thế...


– Không sao. Đứa con trai đó. Mất rồi, tìm trên đời này thiếu gì?

– Huân à...

Nói thì nói thế, chứ bên trong hắn đau lắm. Vì một phút sơ suất đã để lạc mất người thương. Lạnh lùng đi lên chiếc máy bay để lại hai đứa ở dưới lặng yên dõi theo. Cả hai người họ hiểu hơn ai hết, hắn chỉ tỏ ra mạnh mẽ thế thôi. Bên trong ánh mắt ấy, sao mà giấu được cơ chứ?

Phải mất bao lâu để quên một người?

Em đi rồi, còn mình tôi ở lại. Em nghĩ như thế là tốt đẹp lắm sao, con heo ngốc?


Giá như tôi sẽ là người chết thay cho em. Để em hiểu được, sống chỉ có một mình thì chẳng hạnh phúc đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro