Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẽ lên bầu trời trong xanh là hình ảnh một chiếc máy bay thật đẹp, thật sang trọng. Trong chiếc máy bay ấy, chứa đựng nhiều hành khách thuộc hàng thượng lưu.

Nổi bật là một gia đình ba người. Đó là một người đàn ông trung niên to cao, một người phụ nữ mang vẻ đẹp giản dị mà có một nét gì nó rất quyến rũ và một cậu bé chừng 4-5 tuổi đáng yêu. Họ vui vẻ cười nói, cậu bé gọi hai người đó là ba và mẹ, còn tên của cậu bé cũng được nhắc tới nhưng không nghe rõ lắm.

Ba cậu tặng cậu một chiếc dây chuyền bạc, nhìn mờ mờ ảo ảo, nhưng sao mà quen quá. Giống như sợi dây chuyền cậu đang đeo thì phải. Còn cậu bé đem bức tranh vẽ một ngôi nhà với ba người cầm tay nhau chung sống vui vẻ. Thế nhưng, hạnh phúc đã dừng lại ở đó.

Tiếng còi báo động đỏ vang lên, người người hoảng loạn và bùm - chiếc máy bay nổ tung, tất cả chỉ còn là cát bụi. Cậu bé được cứu sống nhưng còn cha mẹ cậu?? Họ đâu rồi?? Đến đây, bỗng dưng cậu khóc, khóc nhiều lắm. Phải chăng cậu cảm thấy tội nghiệp cho cậu bé?? Dù gì cũng chỉ là một giấc mơ thôi, tại sao cậu lại phải khóc chứ??? Bất giác tiếng khóc của cậu ngày một lớn.

Hắn bừng tỉnh giấc chạy vào phòng cậu thì thấy hình bóng bé nhỏ đang nằm co rúm người lại, nước mắt cứ rơi không ngừng, hắn ôm cậu vào lòng, người cậu lạnh ngắt, rung cầm cập, hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu thủ thỉ bên tai:

-"Không sao, bình tĩnh lại, chỉ là ác mộng thôi"

Nhờ giọng nói lạnh lùng nhưng đầy ấm áp kia đã kéo cậu ra khỏi giấc mộng không thật sự đẹp đẽ. Cậu ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt còn rưng rưng, nhưng giọng nói đã bớt phần nào rung sợ:

- Mấy giờ rồi??

- 8h rồi - hắn

- Dậy đi học thôi - cậu hoảng hốt

- Cậu còn đang bệnh thế này mà đi học gì?? - hắn

- Vậy còn anh??

- Hôm qua, tôi điện cho Xán Liệt rồi, nhờ xin phép cho cả tôi và cậu - hắn

- Sao anh lại nghỉ?? - cậu hơi ngạc nhiên

- .....


- Để chăm sóc tôi à - cậu

- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người chủ tốt thôi, không người ta lại nghĩ tôi bạc đãi cậu - hắn đỏ mặt nói một hơi dài làm cậu tròn xoe đôi mắt


- Ừ, cảm ơn anh - cậu mỉm cười nhìn hắn

Nhìn khuôn mặt dễ thương của cậu, giờ đây hắn chỉ muốn ôm vào lòng và hôn lên đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa đào kia, hắn không thể chịu nổi, mặt ngày càng đỏ hơn nữa, vội quay mặt chỗ khác tránh cho cậu thấy hình ảnh của mình lúc này, thật sự rất xấu hổ.

Cậu tít ngẩn tít ngơ, chẳng hiểu hắn làm sao nữa. Cơ mà, nghỉ cũng tốt, cậu cũng chẳng còn tâm trạng học tí nào, chắc nên ở nhà một thời gian thôi. Tịnh dưỡng một chút, hôm qua cậu đã rất sốc rồi. Hắn vuốt tóc cậu, trên khóe môi khẽ cong lên, thật dễ chịu, nhẹ nhàng đưa cậu vào giấc mộng vàng.

Cốc...cốc...tiếng gõ cửa vang lên, cậu tỉnh lại, giọng yếu ớt, đồng hồ đã điểm 13 giờ rồi, không biết ai rảnh đến ngay giờ linh thế nhỉ???

- Cửa không khóa, vào đi


- Huhu, sáng mày không đi học tao lo quá - y ôm trầm lấy nó

- Ai đưa mày tới đây?? - cậu

- Là...là...-y hơi ấp úng

- Là mình - Xán Liệt khoanh tay đứng dựa vào cửa ra vào của phòng cậu, nở nụ cười tươi

- Hai người đi chung à?? Có vấn đề, có vấn đề - cậu

- Thì...thì... - y

Anh tiến lại gần nhỏ, thơm nhẹ nên đôi má đang ửng hồng của nhỏ, cười tươi với cậu:

- Mình và Bạch Hiền chính thức quen nhau

- Thật không Bạch Hiền -cậu liếc xéo Bạch Hiền - Vậy mà trước nói ghét người ta đó

- Ghét anh lắm à??? - anh ấm ức nhìn Bạch Hiền

- Tại trước thấy âm binh nên ghét - y đính chính

- Anh thật không ngờ đó - anh thở dài

- Xán Liệt, anh ra ngoài đi, em có việc muốn tâm sự với Bạch Hiền - y

- Chuyện gì, sao anh lại không được biết - Xán Liệt nhăn mặt gỉa vờ hờn dỗi

- Chuyến phiếm, anh muốn nghe lắm à, đàn ông con trai gì mà #@!*#^%$@/."


- Rồi, rồi, anh ra ngoài - anh nhanh chân ra khỏi căn phòng đó để tránh bị viêm màng nhĩ.


- Lộc Hàm à, tao có chuyện muốn nói với mày - y đổi lại khuôn mặt nghiêm túc


- Chuyện gì - cậu

- Sáng nay, có mấy nhỏ là FC của Thế Huân , tới hỏi thăm mày?? Tụi nó nghĩ mày là bạn gái của Thế Huân - y

- Nhưng mà...

- Thứ 7 tuần này tao và vài đứa bạn tính đi chơi làm quen nè, mày nên kiếm bạn trai đi, để tránh tụi nó hỏi thăm, ok không?? - y hí hửng

- Rồi mày có đi không - cậu

- Có chứ, tao và mày - y

- Mày kì quá, mày làm bạn gái Xán Liệt rồi mà - cậu lườm đứa bạn thân đang phấn khởi kia


- Xì, anh ta ngày nào ở trường cũng có gái bao quanh, chẳng bao giờ dứt khoát, có người yêu mà như không có, tao cũng hay bị hỏi thăm đây, sẵn mai tao cho anh ta một bài học luôn - y hơi xị mặt, chu chu mỏ, hờn trách



- Để tao suy nghĩ lại - cậu cười như không cười


- Có gì báo trước với tao - y cười gian, thầm nghĩ:"Dám chọc tức tui sao Thế Huân, mai tui cho anh một bài học mới hả giận."



Cậu và y thỏa sức trò chuyện mà không hề biết cuộc trò chuyện đã được hắn và anh nghe thấy tất cả. Còn lý do cả hai có thể nghe được cuộc trò chuyện đó dù không ở trên lầu nghe lén là vì Xán Liệt vốn tính tò mò nên trước khi ra khỏi căn phòng đó, anh đã lấy điện thoại gọi cho Thế Huân, rồi chạy xuống chỗ Thế Huân kêu Thế Huân bắt điện thoại. Cuối cùng cả hai đã biết âm mưu không mấy trong sáng của hai người.


- Ăn cháo rồi còn uống thuốc - nét mặt hắn có chút buồn bực


- Thôi tao về trước nha, ráng khỏi bệnh đó - y


Sau khi y và anh về nhà, không gian bỗng trở nên lạnh, lạnh lắm. Mặt hắn tối đen, nhìn cậu:


- Chóng khỏe, mai còn đi làm quen



- Hả, ừ - cậu giật mình, không lẽ hắn biết rồi, nhưng rõ ràng là...là.... Chắc không đâu, cậu lo xa quá rồi



Nhờ hắn chăm sóc tận tình mà cậu đã hạ sốt dần, đêm đó cậu ngủ cũng ngon hơn, không còn thấy ác mộng nữa. Cậu mong đến tối mai quá, có thể sẽ giúp cậu phần nào quên đi hình ảnh Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro