Lại ghen!!Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tôi trở lại đây!" Luhan tay phải cầm bình hoa, tay trái cầm khay, dùng chân trái đá cánh cửa mở ra, giống như gà đứng một chân tại cửa ra vào.
"Ơ? Anh họ đâu rồi?" Cậu hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Đi rồi!" Sehun đơn giản trả lời.
"Đi rồi hả? Sao nhanh vậy? Thật khó mới được tôi rót cà phê cho hắn, còn muốn cùng hắn tâm sự một chút!" Luhan đem đồ vật trên tay đặt lên bàn, không ngừng phàn nàn.
Sehun giương mắt, thuận miệng hỏi, "Cậu thích hắn sao?"
"Đương nhiên, anh họ đối với tôi rất tốt, luôn dịu dàng, luôn quan tâm tôi, khi tôi không vui thì chọc cho tôi vui, tôi muốn cái gì, không cần nói cũng sẽ mua cho tôi, tôi muốn hắn làm chuyện gì hắn đều xử lý đến nơi đến chốn, hơn nữa trong tình cảm hắn rất chung thủy, dốc lòng cho sự nghiệp, anh tuấn, tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, quả thực là người đàn ông hoàn hảo, là bạch mã hoàng tử trong lòng của phụ nữ..."
Nhìn cậu ở đằng kia vui vẻ nói về anh họ, lửa giận trong lòng Sehun không hiểu từ đâu bay lên! Người nam nhân này ăn gan hùm mật gấu sao? Dám ở trước mặt chồng của mình nói thao thao bất tuyệt về người đàn ông khác, còn thể hiện bộ mặt ngưỡng mộ, phiền nhất chính là hắn nghe rõ ràng, câu hỏi của hắn là "Cậu thích hắn ư" ? Cậu cũng dám trả lời "Đương nhiên!"
Chết tiệt —
"Đủ rồi!" Hắn giận dữ, Luhan bất ngờ lập tức im lặng!
"Ly cà phê này đã nguội, lập tức đi pha lại ly cà phê khác, nhất định phải nhớ rõ, không sữa, cho đường, hơn nữa phải là bảy muỗng, còn nữa, đem bó hoa này ném đi, tôi dị ứng phấn hoa, từ đây về sau không được đem hoa vào đây! Một điều quan trọng nhất tôi muốn cậu nhớ kỹ, cậu bây giờ là vợ kiêm vị hôn thê của tôi, về sau tôi không muốn nghe cậu nói thích người đàn ông khác, hơn nữa không muốn cậu ở trước mặt tôi nói không ngừng, tôi ghét nhất là nam nhân chỉ biết nói không biết làm việc!"
"Nghe rõ chưa?" Hai con ngươi lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu.
"Nghe rõ, thì nhanh đi ra ngoài cho tôi!" Hắn giận giữ thét.
"Ah!" Cậu rất nhanh cầm lấy đồ trên bàn, đi ra ngoài giống như chạy trốn!
Người đàn ông này ăn thuốc súng sao? Tự nhiên vô cớ nổi giận? Uống cà phê mà cần đến bảy muỗng đường? Hắn muốn uống chè sao? Dị ứng phấn hoa? Hắn nghĩ cậu là con nít sao, gạt người, để hoa trong phòng đã nửa ngày, hắn cũng không có việc gì! Còn nữa, cậu có nói cậu thích ai sao?
Luhan vốn là đem bình hoa đặt ở phòng vệ sinh, điểm tô cho đẹp hoàn cảnh, sau đó đem rửa ly cà phê, pha lại một ly cà phê khác bỏ thêm đến bảy thìa đường! Cậu đem nó trở lại văn phòng một lần nữa, Sehun đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cúi đầu rất nghiêm túc làm việc.
"Oh tổng, cà phê!"
"Ừh!" Sehun cầm cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục cuối đầu làm việc, chỉ tay vào bàn làm việc khác nói, "Đó là vị trí của cậu, có việc tôi sẽ giao, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi!"
Luhannhìn theo ngón tay của hắn hướng đến cái bàn chuyên dành cho thư ký, không thể nào, sao lại để bàn làm việc của cậu cùng một phòng với hắn? Cuối cùng là hắn có dụng ý gì?
-----------
Cậu ngồi không một giờ rồi lại thêm một giờ nữa, Luhan không tự chủ gục mặt trên bàn ..... ngủ. Không biết qua bao lâu, cậu bỗng nhúc nhích thân thể, sau đó ngẩng đầu. Vuốt vuốt ánh mắt của mình nhìn về phía Sehun!

Không thể nào, hắn vẫn còn đang làm việc, công việc nhiều như vậy sao? Cậu dùng sức rướn cổ lên, nhìn về phía ly cà phê đặt trên bàn, Hắn vậy mà uống đến một giọt cũng không còn.
"Oh tổng... Muốn uống thêm cà phê không?" Cậu cẩn thận hỏi, hắn lại không có một chút phản ứng, chỉ là hết sức chăm chú làm việc.

Người ta nói, đàn ông hấp dẫn nhất là khi họ đang chăm chú làm việc, những lời này thật sự không sai, bởi vì hiện tại Oh Sehun cực kỳ hấp dẫn! Ánh mắt chăm chú càng tăng them phần hấp dẫn, lại kết hợp với gương mặt anh tuấn đó, cả người tựa hồ như được bao quanh bởi ánh sáng vàng, làm cho người nhìn có chút mê muội!
Luhan khẽ nhíu mày, đàn ông đẹp trai như vậy lại là gay, thật sự rất đáng tiếc... Bỗng nhiên, trong đầu của cậu hiện lên một nghi vấn, đàn ông với đàn ông có thể nói yêu thương, nhưng làm thế nào phát tiết nhu cầu sinh lý ? Nói như vậy, cậu thật sự rất không hiểu rõ thế giới của gay!
Biết người biết ta, trăm trân trăm thắng! Cậu bật máy tính lên, thuần thục gõ bàn phím...
"Àh... ra là thế này a..."
"Ồ... Ai... Ông trời...ơ...i..."
"Ha... Ha... Không thể nào..."
Sehun nghe được âm thanh đứt quãng của Luhan, căn bản là không thể tập trung tinh thần. Chết tiệt người nam nhân đó tới cuối cùng là đang làm gì? Làm gì phát ra âm thanh kỳ quái đến như vậy!
"Luhan, cậu câm miệng cho tôi!" Hắn đột nhiên gầm nhẹ.
"Ơ kìa, đừng nha, Tiểu Dã chạy mau... Đừng nha đừng nha, đừng để bị Tiểu Hoằng ăn hết hết nha..." Luhan đột nhiên kích động hô to.
Sehun dùng sức vỗ bàn ngẩng đầu, nhưng lại bắt gặp cậu đang đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình vi tính!
Shit! Hắn không kiên nhẫn đứng lên, hướng cậu đi đến, ngay lập tức hắn rất ngạc nhiên, lập tức tỉnh táo hẳn, vì sao người nam nhân này lại liên tục chọc giận hắn, không lẽ trên người của người nam nhân này có ngòi nổ sao?
"Thư ký Xi, trong thời gian làm việc phiền cậu nghiêm túc một chút!" Lấy tai nghe của cậu đặt xuống, hai mắt lơ đãng đã nhìn vào máy tính của cậu... Hai người đàn ông, đang lõa thể trần truồng dây dưa với nhau, trong lúc...... Người nam nhân chết tiệt, rõ ràng đang xem phim GV?
"Oh tổng?" Luhan thấy hắn, vội vàng từ trên ghế đứng lên, tắt đi màn hình! Không xong, bị hắn bắt gặp rồi!
Sehun cố gắng bình tĩnh, đột nhiên thò tay ôm cậu vào trong ngực, khẽ cắn vành tai của cậu, tà mị nói, "Thư ký Xi, nhìn đẹp không? Có muốn tôi giải thích cho cậu biết cái gì là công... Cái gì là thụ?"
"Không... Không cần, anh xem tôi là một nam nhân yếu đuối, công cũng công không được, thụ cũng thụ không nổi, hay là thôi đi!" Xi vừa mỉm cười vừa nói, một bên đẩy tay của hắn ra. Đàn ông chính là có cái kia không thích hợp với cậu, quá đau đớn, nhưng lại không thể sinh con, cậu không chấp nhận được!
Sehun đột nhiên bắt lấy cánh tay của cậu, sau đó vừa dùng lực, xoay người cậu một cái đối diện với hắn.
"Anh, anh muốn gì?"
Hắn cười tà nghiêng đầu về phía trước, gần sát cậu, cậu sợ hãi ngã người ra phía sau, cách xa hắn. Bỗng nhiên, vẻ mặt của Luhan kinh ngạc chỉ về phía sau của hắn nói, "Ơ kìa, anh xem, đó là cái gì?"
Sehun khẽ nhíu mày, tà tà mà nói, "Ở trước mặt tôi còn muốn đùa nghịch loại mánh lới này, cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?"
"Không phải, là sự thật, anh mau nhìn, nhìn một chút là đươc rồi!" Luhan  căng tròn con mắt tràn đầy kiên định, "Nhìn một chút thôi, anh mau nhìn đi, mau nhìn đi! Tới rồi, tới rồi, thật sự đã tới rồi!"
Hắn nghi hoặc, không khỏi từ từ quay đầu lại nhìn, theo ngón tay của cậu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, 6 giờ đúng!
Luhanthừa cơ, nhanh nhẹn từ trong ngực của hắn chạy ra, vui vẻ mà nói, "Hắc hắc, đã đến giờ tan việc, anh yêu, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm thôi!" Đàn ông ngốc, chiến đấu trên thương trường nhiều năm như vậy, rõ ràng câu nói "Binh bất yếm trá" cũng không biết! (Đại loại là phải biết lừa đối phương)
Hai mắt Sehun lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cậu, bỗng nhiên khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, cười cực kỳ dịu dàng, "Mười lăm năm rồi, cậu một chút cũng không thay đổi!"
※※※

s


160316

~~GluL~~Alice_1599

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro