Lộc Hàm ...Sehun !! Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười hai ngày sau,
Vết mổ của Sehun đã được cắt chỉ, trừ thạch cao ở đùi phải, những vết thương ngoài da đã gần bình phục. Mà hai người cũng theo ước định, đi tới phòng bệnh số 403.
"Cộc cộc cộc. . . . . ." Luhan đẩy xe lăn của Sehun, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau đó mở ra, đi vào.
Trên giường bệnh trắng như tuyết, một chàng trai xinh đẹp nửa nằm ở phía trên, đôi mắt cậu nhu hòa nhìn Sehun, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt không chủ ý rơi xuống một giọt nước mắt! !
Thấy cậu rơi nước mắt, Sehun lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Luhan.
Luhan có một chút bối rối, nhưng lại làm vẻ bình tĩnh khẽ mỉm cười nói, "Có thể là do vui mừng, anh cũng biết, suy nghĩ của bệnh nhân rất nhạy cảm."
Sehun hoàn toàn không tin tưởng lời của cậu nói..., nhưng cũng không để ý tới, bởi vì đối với hắn mà nói, chuyện của người khác đối với hắn không có liên quan gì.
Luhan từ từ đẩy hắn đến bên giường, sau đó cậu cũng ngồi ở bên giường, mở miệng nói, "Lý thiếu gia , chúng tôi ở phòng bệnh bên cạnh, bởi vì anh ta cảm thấy rất nhàm chán, cho nên đến tìm cậu tâm sự!"
Cậu đã gọi điện thoại trước cho Three, đem toàn bộ tư liệu của cậu ấy sửa đổi, cậu ấy bây giờ tên là Lý Tĩnh, một chàng trai hai mươi bốn tuổi, không cha không mẹ, không người thân bạn bè, một chàng trai đáng thương.
Cậu ấy khẽ mỉm cười, sau đó vươn tay làm dấu hai chữ 'ni——hao'
Luhan vui vẻ gật đầu một cái, sau đó dùng tay kéo Sehun đang thất thần, hắn đột nhiên khôi phục vẻ bình thường, lich sự nói, "Xin chào, Lý tiểu thư, tôi tên là Sehun!"
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm, vui vẻ cười. Mười lăm năm không gặp, mặc dù có xem qua hình của anh ấy hiện tại, nhưng mà thật sự anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt anh tuấn, lỗ mũi anh tuấn, đôi môi anh tuấn, mỗi bộ phận trên người anh ấy đều là anh tuấn như vậy, cũng giống như khi còn nhỏ, làm cậu say mê sâu sắc, ngắm thế nào cũng không đủ. Trước khi chết có thể gặp được anh ấy thật tốt, chỉ cần như vậy nhìn cậu, cậu đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho dù lập tức chết, cũng không sao.

Luhan thấy hai người không nói chuyện, vội vàng kéo áo của hắn, nói nhỏ, "Nói chuyện đi."
Gương mặt Sehun lộ vẻ khó xử, hé miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, im lặng cả buổi, mới lúng túng nói "Lý tiểu thư, trông cậu rất đẹp, rất giống như một ngôi sao, tôi có cảm giác rất quen thuộc, chỉ là mặt của cậu bị làm sao? Tại sao phải dán kín? Bị thương sao? Có cần mời bác sĩ xem một chút?"
Cậu ấy hơi ngạc nhiên, tay từ từ mò khóe mắt trái của mình, sau đó vừa cười một tiếng vừa lắc đầu một cái.
Đột nhiên, Luhan dùng sức bấm một cái lên cánh tay của hắn, kề sát lỗ tai của hắn nói, "Nếu không mở bình thì làm sao biết trong bình có gì, gương mặt đối với một chàng trai rất quan trọng." Chỉ là, nếu hắn nói lời quan tâm, Lộc Hàm nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng là tại sao, lòng của cậu có chút đau đớn.
Sehun hung ác nhìn cậu chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói "Chàng trai chết tiệt, em muốn chết sao?" Lại dám bấm hắn, quá vô lễ.


"Anh. . . . . ." Luhan còn muốn nói điều gì đó, nhưng ống tay áo lại bị ai đó bắt lấy, cậu quay đầu nhìn anh trai, anh ấy nhìn cậu lắc đầu một cái.
Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cậu mặt mày hớn hở cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến hắn, mặc dù cậu rất muốn để cho hai người có không gian riêng, nhưng là đang diễn trò, không thể để cho hắn phát hiện, tuyệt đối không thể.
Một giờ qua đi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . .
Sehun nhìn họ nói chuyện không ngừng, nhàm chán ngáp một cái, "A. . . . . ."
Hai người cùng nhau nhìn về phía hắn, Luhan có chút khẩn trương mở miệng hỏi "Anh cảm thấy mệt mỏi sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Nhìn thấu sự quan tâm của cậu, Sehun khẽ cười lắc đầu một cái, nói, "Tôi không sao, hai người tiếp tục nói chuyện đi, chỉ là tôi muốn mượn bả vai của em một chút!" Hắn nói xong, liền đem đầu của mình tựa vào trên vai của cậu, nhắm hai mắt, gương mặt hạnh phúc nói, "Tôi chỉ ở đây ngủ một chút là được rồi."
Hắn thân mật cử động, khiến Luhan kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lộc Hàm đang nằm trên giường, trên mặt của cậu ấy rõ ràng lộ ra sự đau lòng, hai mắt hơi rủ xuống, nước mắt trong suốt ở hốc mắt chớp động, một giọt nước mắt rơi xuống.
Luhan thấy nước mắt của anh, cậu cũng đau lòng đến không thể hô hấp được, cậu dùng sức cắn môi dưới của mình, đưa tay chạm vào nước mắt trên gò má của anh, nước mắt của anh rất là lạnh, lạnh đến đáy lòng của cậu biến thành nỗi đau sâu hơn.
"Thật xin lỗi!" Cậu nói không nên lời, chỉ là giật giật môi, dùng môi ngữ nói xin lỗi anh.
Lộc Hàm nhìn môi của em trai, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Thật ra thì nên nói thật xin lỗi phải là cậu mới đúng, cậu lại có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ như vậy. Hơn nữa, trong 15 năm này, Hanie vì cậu bị bệnh mà bỏ ra nhiều như vậy..., cậu ấy vốn có thể bỏ mình mà đi, họ căn bản cũng không phải là anh em ruột, em ấy có thể tự tìm cho mình một cuộc sống hạnh phúc, nhưng em ấy không có làm vậy, cho dù là không có tiền, không có ăn, có lúc giống như tên ăn xin ở trên đường, cậu ấy cũng chưa bao giờ bỏ lại cậu bệnh nhân này.


Em trai của anh, nên nói thật xin lỗi . . . . . . Là do anh!

22�///�///�333�,,,�)))�,,,�'''�222�000�...�333�)))�...�,,,�&&&�333�000�000�000�000�---�222�...�000�+++�***�,,,�,,,�'''�...�)))�,,,�+++�222�000�222�,,,�---�000�333�)))�)))�)))�,,,�222�222�&&&�***�)))�...�333�(((�)))�g

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro