Ma mị ... Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Môi của hắn một đường hướng về phía dưới của cậu, mỗi một nụ hôn ấn xuống đều phát ra một tiếng, "Lộc Hàm... Hàm Nhi..."
Lộc Hàm? Suy nghĩ hỗn loạn của cậu chợt nghe được hai chữ này, hai tay cậu đang vô lực sờ ngực của hắn, thở hổn hển nói, "Không... Tôi không phải Lộc Hàm... Tôi là Luhan... Xi... Luhan..."
Sehun nghe được thanh âm của cậu, đột nhiên đứng thẳng người, mà lúc này trên người của hắn đã không đến mảnh vải, xuất hiện trên thân thể của hắn là đường cong và cơ bắp hoàn mỹ, cùng làn da ngâm mê người. Hai tay của hắn dùng sức chế trụ hai cánh tay của cậu hai, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cậu.
"Không nên lừa gạt anh, lần đầu tiên thấy em ở thời điểm đó anh cũng đã nhận ra em rồi, em là Lộc Hàm, là Lộc Hàm, là Lộc Hàm..."
"Không ——" Luhan la lên.
Sehun dò xét phần dưới thân thể của cậu, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào cậu, kiên định mà nói, "Tuy nhiên mười lăm năm về sau, em đã hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cho dù em hóa thành tro, biến thành bọt biển anh cũng có thể nhận ra em, Lộc Hàm, em là xú nha đầu, anh chết cũng sẽ không nhận lầm!"
Tâm Luhan đột nhiên tê liệt đau đớn, cậu muốn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng lại bởi vì tác dụng mị dược, làm cho toàn thân cậu đều vô lực, chỉ có thể đứt quãng nói, "Tôi là Luhan... Tôi là Luhan... Tôi phải.."
"Lộc Hàm..." Thanh âm của Sehun đột nhiên biến thành ôn nhu, hắn ngậm nhẹ ở vành tai của cậu, tà mị mà nói, "Hiện tại còn không phải thời điểm để thảo luận chuyện này, chờ anh giúp em đem dược ở bên trong cơ thể giả trừ, sau đó sẽ nói chuyện với nhau! Bất quá có một điểm em phải nhớ kỹ, anh rất rõ ràng anh muốn ai, nếu như không phải em..."
"Anh đụng cũng sẽ không đụng thoáng một phát!" nói xong hắn đột nhiên động thân, xuyên vào trong thân thể của cậu.
Đầu của Luhan trống không trong sự kích thích kịch liệt cùng đau đớn.
Sau một đêm sóng to gió lớn,
Sehun ôm Luhan, nặng nề tiến nhập trong lúc ngủ mơ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm cũng là một lần duy nhất mộng đẹp, đơn giản là có cậu ở bên cạnh, cho nên hết thảy đều là tốt đẹp.
Tới giữa trưa, hắn lười biếng quay người lại, nhắm hai mắt dùng tay sờ vào vị trí kế bên người, bàn tay lớn sờ soạng thật lâu, nhưng lại hoàn toàn sờ không thấy người nào, hơn nữa bên cạnh hắn chính là cảm giác lạnh lùng đã đã mất đi hơi ấm từ cơ thể của cậu.
Hai mắt hắn mãnh liệt mở to ra, nhìn toàn bộ gian phòng, trống trơn im lặng không còn một âm thanh.
"Người đâu?" Hắn cau mày, hai con ngươi lơ đãng nhìn một vòng đỏ tươi ở trên giường, hai Ohg lông mày của hắn tự nhiên giãn ra, khóe miệng cũng giơ lên.
Cậu là lần đầu tiên của hắn, mà hắn cũng là lần thứ nhất của cậu. Chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đã từng không chỉ một lần tưởng tượng qua, nhưng hắn lại không nghĩ rằng thực tế thì hoàn toàn khác xa,sự kết hợp giữa hai cơ thể là cảm giác hông gì sánh kịp, một loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn cười đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ rơi ở dưới đất mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đi đến đại sảnh dưới lầu, tâm tình của hắn thật tốt mà nói, "Dì Lan, tiểu thư... A, không đúng, là Thiếu phu nhân đâu?"
Cậu đã trở thành người của hắn, cho nên \'Oh phu nhân \' xưng hô thế này là hợp với cậu.
Oh phu nhân? Dì Lan có chút cả kinh, sau đó mở miệng, "Oh phu nhân hai giờ trước đã đi ra ngoài rồi, nói là đi làm."

Đi làm? Cậu còn có tâm tình cùng thể lực để đi làm? Sớm biết như vậy tối hôm qua sẽ không hạ thủ lưu tình, quả nhiên là hắn kinh nghiệm không đủ phong phú sao? Xem ra loại chuyện này phải thường xuyên luyện tập mới có thể làm đúng chỗ.
Sehun bỗng nhiên nhíu mày, quay người, đi về hướng cầu thang.
"Thiếu gia, cơm trưa của ngài..."
"Không ăn!"
Không thấy bóng dáng của cậu, hắn không có tâm tình ăn cơm. Xú nha đầu chết tiệt, cậu muốn trốn tránh hắn sao? Vì thẹn thùng sao? Ngày hôm qua còn chưa nói chuyện rõ rang còn dám chạy trước?
Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải tra hỏi cho rõ, tại sao phải giả vờ làm Luhan? Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cậu trở về với mục đích gì? Nếu như cậu dám không nói, vậy hắn sẽ... Hắc hắc...
Khuôn mặt Chanyeol nhìn có chút hả hê, vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của hắn, "Này, King, chào buổi trưa, hôm nay lại đi làm trễ nữa nha? Vẻ mặt lại tươi rối? Tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? " Hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc quan sát phía sau của Sehun, hắn cười xấu xa nói, "Xi thư ký hôm nay tại sao lại không cùng ngươi đi làm? Không phải là tối hôm qua các ngươi cái kia cái kia... Làm cho tới khi cậu mệt nhọc a?"
"Không có đi làm?" Sehun đột nhiên cau mày, "Cậu không có đi làm sao?"
Nhìn thấy biểu lộ khó coi của hắn, Chanyeol ý thức được có chuyện không hay xảy ra, vội vàng dung bộ dạng nghiêm túc nói, "Đúng vậy , Xi thư ký hôm nay không có đi làm, ngươi không biết sao?"
"Đáng chết ——" Sehun mắng một câu.
Hắn rõ ràng không có ý thức được cậu đã rời đi khi nào, hắn là bị chuyện tối ngày hôm qua làm cho choáng váng cả đầu óc sao? Chuyện như vậy lại không có phát hiện được. Thật là đáng chết, đáng chết, đáng chết ——

k

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro