Nhầm .. Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toilet nữ?
Luhan quay đầu nhìn lại, quả nhiên bên kia đặt một loạt bồn tiểu tiện dành cho nữ. Sehun chết tiệt, lại có thể mang cậu tới chỗ như thế này.
"Àh... Không có ý tứ, tôi đi lộn chỗ, ha ha ha... Thì ra đây là toilet nữ, thật giống toilet nam ha ha, nhà thiết kế nhất định là cùng là một người..." Cậu xấu hổ mà cười cười, vội vàng chạy ra ngoài. Mất mặt, thật là mất mặt!
Chanyeol vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu, thấy quần áo cậu không chỉnh tề, dấu hôn đầy người, khuôn mặt rõ ràng vết thương chồng chất. Cái này nhất định là tác phẩm của tổng giám đốc Ác Ma. Thật là kỳ quái, vì sao King lại đối xử "Đặc biệt" với con gái như vậy?


Vừa nghĩ, hắn liền chạy qa toilet nam,  vừa kéo khóa quần, phóng thích lượng nước dư thừa trong thân thể. Nhưng là đột nhiên, cửa lại bị mở ra một lần nữa, bóng dáng Luhan thoáng hiện tại cửa ra vào.
Chanyeol đang tiểu được một nửa, vội vàng đình chỉ, dùng tay bụm lấy bộ phận quan trọng, bối rối mà nói, "Xi, thư ký Xi, cậu lại đi nhầm sao? "
Luhan hai tay chăm chú níu lấy quần áo bị xé rách của mình, bảo vệ trước ngực, xấu hổ mà nói, "Trợ lý Park, anh có thể giúp tôi một việc không?"
"Giúp — tôi nhất định giúp cậu! Nhưng cậu có thể đi ra ngoài trước không? Để tôi giải quyết chuyện riêng tư một chút, sau đó sẽ giúp cậu?" Không được, hắn cũng sắp nhịn không nổi.
"Nha." Luhan đáp ứng xoay người lại, quay mặt về phía cửa đang đóng nói, "Anh tiếp tục đi, tôi không nhìn."
Cậu là dạng con trai như thế nào, làm sao để cậu ta đi ra ngoài?
Chanyeol đổ mồ hôi đầy người! Cậu đứng đây, làm sao hắn có thể tiếp tục?
Không thể không tiếp tục, lần này Chanyeol xem như mất hết mặt mũi trước người nam nhân này, hắn bất đắc dĩ đem khóa quần kéo lên, sau đó xấu hổ đi đến phía sau cậu, do dự nói, "Thư ký Xi, cậu vội vả như vậy, là muốn tôi giúp việc gì?"
Luhan vẫn không quay người lại, chỉ là cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng mà nói, "Anh có thể mua giúp tôi một bộ đồ mới không?"

Cậu vừa nói chuyện đồng thời tay cũng hướng lên trên cố gắng che nhữngdấu hôn tràn đầy trên cổ, trên cổ vẫn còn cảm giác nóng, đau rát, tựa hồ còn cóthể cảm giác được miệng Sehun vẫn tàn sát bừa bãi trên thân thể cậu.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cậu có chútrun rẩy, Chanyeol không khỏi nói, "Cái này đương nhiên có thể, nhưng.. Cậucó ổn không?"
King cũng hơi quá đáng, lại có thể đối xử với đốiphương như vậy, thân là đàn ông cũng không đồng ý với cách làm của hắn.
Luhan nghe câu nói của hắn, thân thể đột nhiêncứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn,"Tôi không sao, cám ơn anh."
Chanyeol bị nụ cười của cậu làm rung động, ngườinam nhân này quả thật rất kiên cường? Vào lúc này mà cậu vẫn có thể vười vui vẻnhư vậy, thật là hiếm thấy.
Người nam nhân bí ẩn này, rốt cuộc cậu là ai?
...

    20 phút sau, Luhan mặc một bộ quần áo mới tinh đi vào văn phòng tổng giám đốc, trên cổ buộc một khăn lụa màu hồng nhạt, đem những dấu hôn lớn bé che khuất lại, trên mặt của cậu có chút tươi cười, vẫn bình thường nhưng chưa xảy ra chuyện gì cầm ly trà đi đến trước mặt hắn.
"Oh tổng, trà của anh." Thanh âm của cậu vẫn giống thường ngày, thanh thanh ngọt ngào, xem như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Sehun ngồi làm việc sau một cái bàn to giương mắt nhìn cậu, 20 phút không thấy cậu trở về, còn tưởng rằng cậu đổi ý đi thăm người đàn ông kia rồi, thì ra là đi mua quần áo, chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy cậu hắn có cảm giác đặc biệt an tâm.
"Tôi nói, tôi không uống trà." Hắn giọng nói lạnh lùng, tiếp tục cúi đầu làm việc.
"Tôi đặt xuống đây trước, khi nào anh muốn uống thì uống" Luhan đặt ly trà xuống, trở về vị trí của mình.
Tại nơi này trong không gian chỉ có hai người, trong óc của cậu không tự chủ nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra, hắn thô bạo, hắn chạm vào cơ thể cậu, nụ hôn của hắn... Tràn đầy trong đầu đều là loại cảm giác bẩn thỉu, ngay cả chuyện Luhan bị bệnh cũng quên không còn một mảnh.
Mình làm sao thế này? Luhan nhíu mày, cầm lấy mái tóc dài của mình.
"Đông, đông, đông!" Ba tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.
"Mời vào!"
Cửa bị mở ra, Chanyeol cười mờ ám đi tới, "King, hết giờ rồi, chúng ta đi uống vài chén đi, thuận tiện bàn một chút việc?" Mắt hoa đào của hắn hướng về phía Luhan, ra vẻ si mê.
Sehun khẽ nhíu mày, cầm lấy ly trà đã nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
"Đi thôi."

l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro