Xin đừng rời đi !!! Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc cậu nói ra những lời này, trong lòng đột nhiên rất lạnh, rất đau, rất khó chịu. Thật ra thì cậu không nên khiêu khích hắn, nhưng không biết tại sao cậu lại tức giận, rất tức giận rất tức giận! Cậu thật sự không muốn nữa cùng hắn dây dưa, nàng muốn bỏ đi, cậu bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi. . . . . . Mệt quá, cậu thật sự rất mệt mỏi!
Đôi mắt Sehun lộ ra vẻ mặt tức giận, bước hai bước nhanh đến phía trước, sau đó dùng sức đẩy cậu ngã trên giường lớn, đè lên người cậu, hắn húng hăng nói "Chàng trai chết tiệt, tôi nói cho em biết, khi tôi muốn một thứ gì, thứ đó sẽ là của ta..."
"Từ mười tám năm trước, lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy em, con người của em, lòng của em, tôi nhất định phải có được.... Lại dám xuất hiện một lần nữa ở trước mặt của tôi, thì em nên biết, cả đời này em cũng đừng nghĩ rời khỏi. . . . . ."
Luhan dùng hai tay đẩy hắn ra, bước đến gần hắn, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận nói "Sehun, tôi nói cho anh biết, ta đã không giống chàng trai của mười lăm năm trước nữa, anh đừng nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến tôi!"


"Em chính là Chàng trai của tôi, phải nghe lời của tôi!" Sehun tức giận rống.
"Tôi không phải Chàng trai của anh, không đúng không đúng không đúng. . . . . ." Luhan ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát được hắn.
"Chàng trai chết tiệt, là em tự đâm đầu vào chỗ chết!" Sehun tức giận hầm hừ, dùng thân mình giữ thân thể của cậu thật chặt, tức đến đôi môi rung rung, hắn dùng sức hôn lên môi của cậu, cổ của cậu!
Luhan không ngừng né tranh, đong đưa đầu muốn né tránh nụ hôn của hắn, nhưng hắn lại bá đạo làm cho cậu không thể né tránh được.
Tại sao lại như vậy? Hắn tại sao muốn đối xử với cậu như vậy? Nếu như không phải vì muốn đứa bé, cậu cũng không cần phải cam kết, hắn là tên lường gạt, tên lường gạt, tên lường gạt. . . . . .
"Oh —— Se —— Hun ——" Cậu đột nhiên cố sức gào thét tên của hắn, trong hốc mắt đột nhiên nước mắt tuôn trào, cậu nghẹn ngào nói "Tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . ."
Nghe được giọng nói của cậu, Sehun đột nhiên dừng động tác, thấy nước mắt trong hốc mắt của cậu, hắn mới tỉnh táo phát hiện mình đã làm chuyện gì. Tại sao hắn lại giống như cầm thú muốn chiếm đoạt thân thể của cậu? Tại sao hắn lại ép buộc cậu? Rõ ràng chính hắn muốn bảo vệ cậu thật tốt, bảo vệ cậu. . . . . . Vậy mà hắn. . . . . .
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, an ủi "Đừng khóc!"
Chẳng biết tại sao, nghe được âm thanh dịu dàng của hắn, Luhan lại càng khóc lớn tiếng hơn, giống như một đứa bé, vừa đánh trước ngực của hắn, vừa nói "Anh đã không muốn cho tôi một đứa con, cũng không cần đụng vào tôi, không cần gặp mặt tôi, anh là tên khốn kiếp. . . . . ."
Hắn là người mà anh thích nhất, hắn phải là chông chưa cưới của chi, mà nằm ở dưới người chỉ là anh, cũng chỉ là anh, hoàn toàn không phải cậu. Có lẽ hắn không biết, mỗi lần hắn cùng cậu kết hợp, cậu đều nghĩ đến anh, đều cảm giác được mình rất ghê tởm.
Thấy cậu không ngừng khóc, lòng của Sehun đau như có kim đâm. Ngón tay lạnh lẽo không ngừng lau nước mắt trên mặt của cậu, cũng không ngừng nói "Không cần khóc nữa, đừng nữa khóc, không cần khóc nữa. . . . . ."
Nước mắt của cậu đối với hắn mà nói là quý như trân chXi, cho nên hắn giống như người bảo vệ trân chXi mà bảo vệ nước mắt của cậu, thế nhưng hắn lại chọc nàng khóc, mỗi một lần đều là như vậy, hắn vốn là luôn luôn chọc cậu khóc. . . . . .
"Không cần khóc nữa. . . . . . Van xin em. . . . . ."
Hắn ôm ôm, hai cánh tay không ôm chặt lấy cậu, chỉ dịu dàng ôm cậu vào trong ngực, mà Xi Thiển Thiẻn cũng không còn giãy giụa nữa, chỉ tựa đầu vào ngực của hắn, không ngừng khóc thút thít. . . . . .
Bàn tay của Sehun vuốt ve sau ót của cậu, âm thanh êm dịu, nhưng lại bi thương nói "Nếu như em thật sự muốn một đứa con, tôi liền cho em. . . . . ."
Chỉ là, nếu quả như thật có đứa bé. . . . . . Em, còn có thể rời đi sao?
Xin đừng rời đi, tôi chỉ muốn giữ em ở bên cạnh mà thôi!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro