Xung đột Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngẩng đầu lên nhìn cậu, Irene tự tin nói "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu ký tên, tôi tự nhiên có cách để anh Hunie ký tên, hơn nữa tôi đã điều tra rồi, là cậu nói phải bí mật chuyện hai người kết hôn, tôi nghĩ cậu có chút nguyên nhân mới không thể đồng ý gả cho anh Hunie, nhưng mà bây giờ tôi đã trở về, cậu sẽ không cần phải sợ rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm được! Cho nên chỉ cần ký tên, cậu đã có thể có được sự tự do rồi."

"Tôi có bất cứ chuyện gì thì cô cũng sẽ giúp tôi thực hiện sao?" Luhan đột nhiên hỏi ngược lại.
"Không sai, chuyện gì cũng có thể!"
"Vậy. . . . . ." Luhan chậm rãi nói "Cô có thế để cho tôi trong vòng một tuần lễ mang thai con của Sehun sao?"
Nghe được lời của cậu..., Irene đột nhiên cả kinh, "Cái gì? Cậu muốn mang thai con của anh Hunie? Không được, chỉ có chuyện này không thể!"
Nếu như cậu ta đã mang thai, thì cậu ta sẽ là con dâu thật sự của nhà họ Oh, còn cô thì phải làm sao? Không thể, anh Hunie là của cô, cũng chỉ có cô mới có thể mang thai con của anh ấy. Chàng trai này là cố ý đưa ra yêu cầu như thế sao?
Luhan sớm đoán được cô ấy sẽ nói như vậy, cho nên chỉ cười cười mà nói "Cô đã làm không được, vậy chúng ta không có gì để nói rồi, đơn ly hôn này, tôi sẽ không ký, cho dù chính Sehun mang đến bảo tôi ký tên ly hôn, tôi cũng sẽ không ký!"
"Cậu. . . . . . Không phải là cậu không thích anh  Hunie sao?" Irene đột nhiên tò mò, rõ ràng là cậu nói bí mật chuyện kết hôn, nhưng tại sao đến chết vẫn không chịu buông tha anh  Hunie, còn nói muốn sinh con, cậu rốt cuộc có mục đích gì?
Luhan nhìn Irene, trực tiếp nói "Đúng, tôi không thích hắn, hơn nữa tôi rất ghét hắn. . . . . . Chỉ là, ta muốn sinh cho hắn một đứa con!" Đúng vậy, cậu không thích người đàn ông này, cậu chính là vì anh mới đến gần hắn, cũng chỉ là như vậy!
Cậu không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn có một câu hỏi, chung quy lại là muốn hỏi: " Không thích thật sao? Hay là đang trốn tránh? "
Irene nhìn cậu, đôi mắt to xinh đẹp chợt trở nên hung ác, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài đáng yêu của cô.
Cô nắm chặt quả đấm, hung hăng nói "Nếu như bây giờ cậu không ký tên, tôi nhất định sẽ làm cậu phải hối hận! Anh Hunie sẽ chỉ thuộc về một mình ta, không có ai có thể cướp anh ấy đi, nếu như ai dám đụng đến anh Đông Hunie của tôi, tôi nhất định sẽ giết người đó!"
Đôi mắt thuần khiết của Luhan mang một vẻ u buồn vô hạn. Cậu hơi cười cười, toát lên vẻ đẹp mê người, dịu dàng mà kiên định nói "Sehun này, không phải ai cũng có thể có, hắn chỉ có thể thuộc về một người, mà người đó có tên gọi —— Luhan!"
Không sai, ở trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới có thể độc chiếm người đàn ông tên Sehun này, chỉ có anh mới xứng đáng là một nửa của người đàn ông này , cô gái tên Irene cũng không phải, mà chính cậu cũng không phải, cũng chỉ có hai người bọn họ. . . . . .
Thật sự, Luhan cùng Sehun. . . . . . Bọn họ chính là một đôi hoàn hảo!
Irene tức giận nhìn cậu, chàng trai này dám ở trước mặt cô nói lớn tiếng như vậy, cậu ta chết chắc. Dám nói anh Hunie là của Luhan, Luhan? Đó không phải chính là cậu ta sao?
"Tốt, tôi cho cậu cơ hội, là do cậu không biết quý trọng, tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải hối hận!" Irene hung dữ nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên vẻ tức giận.
Luhan không lo lắng nhìn coo, nhẹ nhàng nói "Irene tiểu thư còn có chuyện gì khác sao? Nếu như không có, vậy thì mời đi!" Đôi mắt đẹp của cậu nhẹ nhàng chớp một cái, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
"Hừ!" Irene hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng cửa phòng mà đi, trong lúc mở cửa, cô chợt quay đầu lại, cười gian ác nói "Xi thiếu gia, cậu mới nói muốn sinh con của anh Hunie, là thật sao?"
"Cậu cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?" Luhan hỏi ngược lại.
"Ha ha. . . . . ." Irene khinh miệt cười ra tiếng, nói tiếp "Xem ra cậu cũng không biết nha, anh  Hunie sẽ không cần đứa bé, cho nên nguyện vọng này của cậu, nhất định sẽ không thực hiện được, tôi nghĩ hay là cậu mau từ bỏ, đồ ngốc!"
Luhan hơi kinh hãi, vội hỏi "Tại sao?"
Irene mở cửa, hả hê nâng lên miệng, vừa đi vừa nói "Tôi không có lý do gì để nói cho cậu biết! Bái bai!"
"Rầm ......" cửa phòng bị dùng sức đóng lại, Luhan nghi ngờ cau chặt chân mày.
Hắn sẽ không cần đứa bé? Tại sao? Nhà họ Oh rõ ràng chỉ có một mình hắn, tại sao hắn lại không muốn có con? Chẳng lẽ là do cô gái tên Irene này lừa gạt cậu? Nhưng mà, xem ra lại không giống. Chẳng lẽ là còn có cái gì bí mật sao?
Cậu cảm thấy phiền não, nắm mái tóc  của mình, khổ sở nói "Rốt cuộc đến lúc nào thì mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này. . . . . . Nhanh lên một chút thả tôi đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro