CHƯƠNG 12: NGỦ LẠI QUA ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                      C12

Lộc Hàm cầm lon bia nhẹ nhàng cụng với lon của Ngô Thế Huân, lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn!"


Trong nháy mắt đó,Ngô Thế Huân không hề phát hiện bản thân đang ngẩn người.

Lộc Hàm nói xong nhìn về phía Tiểu Bảo ngồi bên cạnh: "Lần này phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Bảo nha, nếu không nhờ con thì chú đã không cách nào tới kịp buổi thử vai rồi, đến nào cục cưng, mời con một ly!"

Tiểu Bảo nhìn sữa trong tay mình, rồi lại nhìn bia của ba với Lộc Hàm, dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nâng cốc sữa của mình lên chạm một cái với Lộc Hàm, đem số sữa còn lại uống hết sạch.

Lộc Hàm bị bộ dáng nghiêm túc của bé chọc cho cười chảy nước mắt. Hóa ra thằng nhóc này còn biết cái gì gọi là "cảm tình càng thâm thì càng phải uống cạn"?

Giữa chừng, Ngô Thế Huâncó điện thoại nên đi ra ban công nghe máy.

Lộc Hàm lập tức tiến tới bên Tiểu Bảo, đem bia của cậu đưa cho cậu nhóc: "Hì hì, muốn thử chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, thừa lúc ba con không có ở đây làm một hớp nhỏ! Nhưng chỉ được uống một hớp thôi nhá!"

Ánh mắt Tiểu Bảo nghe thế liền sáng như sao, cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ.

Mặc dù cái vị này uống không ngon lắm, cơ mà nhóc thấy rất vui nha.

Chờ Ngô Thế Huân nghe điện thoại xong trở lại thì Lộc Hàm đã ngồi ngay ngắn lại, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Tiểu Bảo còn chuyện nghiệp hơn, bình tĩnh thong thả uống sữa bò, một chút khác thường đều không có.

Ngô Thế Huân thoạt nhìn như không phát hiện ra cái gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.

Sức chiến đấu của ba người không tệ, cậu mua rất nhiều đồ nhưng đều sạch bách cả.

Lộc Hàm thấy trời cũng không còn sớm lắm, đang nghĩ xem có nên bảo hai cha con họ đi về hay không, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít gào ngoài cửa sổ...


"Nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay trời sẽ mưa to lắm, còn có bão..."

Lộc Hàm nhìn bên ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, bánh bao nhỏ nhìn Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng nhìn Lộc Hàm...

Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Lộc Hàm chỉ có thể mở miệng nói: "Đã trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu ngài đưa Tiểu Bảo trở về chỉ sợ có phần nguy hiểm, nếu không... hai người ngủ tạm ở nhà tôi một đêm?"Theo phép lịch sự tối thiểu thì cậu cũng nên làm bộ một chút, cậu cảm thấy Ngô Thế Huânchắc chắn sẽ không đồng ý.

Kết quả...

Ngô Thế Huân: "Được."

Bánh bao nhỏ gật gật đầu.

Ôi đệch...

Ngô Thế Huân này cũng quá dễ dãi đi!

Sao cậu lại có ảo giác hai cha con bọn họ rất mong cậu nói những lời này?

Chắc điên rồi!!!!

Cuối cùng, Ngô Thế Huân với Tiểu Bảo cứ như vậy ngủ lại một đêm.

Căn hộ do công ty an bài này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.

"Tôi ngủ phòng khách, ngài với Tiểu Bảo ngủ trong phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường một chút..."

"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cậu với Tiểu Bảo ngủ trong phòng ngủ." Ngữ khí thể hiện rõ ý không cho cậu từ chối.

Lộc Hàm cảm thấy thật tội lỗi, không những mời Ngô đại tổng tài ăn lẩu giá rẻ thậm chí còn để anh ta ngủ phòng khách.

Nếu như tối nay chỉ có Ngô Thế Huân thì dù trời đổ mưa đá cậu cũng nhất quyết không cho anh ta ở lại, nhất là dưới tình huống ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm một bánh bao nhỏ.

Thời tiết như thế này mà để anh ta ôm một đứa nhỏ đi về thì đúng là rất nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không bị tính là cô nam quả nam đúng không?

Lộc Hàm chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có quần áo cho hai người thay không..."

Lục tung một trận thế mà thật sự tìm được nha!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro