CHƯƠNG 16: QUẢ NHIÊN LÀ CON TRAI ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lộc Hàm bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Ngô Thế Huân bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: "Làm cậu tỉnh à?"

Lộc Hàm nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.

Ngô Thế Huân vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.

Cậu đưa tay sờ sờ mũi, còn may, không bị nhỏ giọt nào.

Ngô Thế Huân như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cậu, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: "Công ty có chuyện gấp, tôi phải đi rồi, phiền cậu gọi Tiểu Bảo dậy giúp tôi."

"À, được!" Lộc Hàm gật đầu, cậu vội chạy đi gọi Tiểu Bảo.

Kết quả chẳng cần cậu phải gọi, vừa ngoảnh lại cậu đã thấy một chú pikachu đáng yêu không tả nổi đang đứng trước cửa phòng ngủ, cậu bé nhìn chằm chằm ba Ngô của mình không chớp mắt, trông có vẻ không vui.

"Tiểu Bảo, thay quần áo đi." Ngô Thế Huân mặc áo khoác vào, sau đó ra lệnh cho con trai.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.

Ngô Thế Huân: "..............."

Lộc Hàm: "............."

Nạnh nùng ghê ~~~

Ngô Thế Huân đi tới vặn cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở trong, anh liền nhìn cậu: "Có chìa khóa không?"

Lộc Hàm lúng túng lắc đầu: "Thật ra thì có, nhưng chìa khóa cũng ở trong phòng mất rồi!"

Ngô Thế Huân nhéo nhéo mi tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Ngô Kình Vũ, ba cho con ba phút, nếu con còn không chịu ra thì sau này đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa."

Ba phút trôi qua, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

"Ngô Kình Vũ, đi ra! Nếu để ba phải vào lôi con ra, ba sẽ không nói chuyện tử tế với con nữa đâu."

Vẫn không có động tĩnh gì ~

Có chiếc bánh bao nhỏ nào đó không hề nể mặt bánh bao lớn nhà mình nữa rồi~

Lộc Hàm đứng bên cạnh muốn cười lại không dám cười: "Lát nữa tôi mới phải đi làm, nếu không cứ để Tiểu Bảo chơi ở đây thêm một lúc nữa cũng không sao đâu."Sắc mặt Ngô Thế Huân rất khó coi, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Lộc Hàm lén liếc qua, phát hiện ra anh đang gọi cho bác sĩ tâm lý, cậu nhất thời chết lặng, chuyện nhỏ thế này mà cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí sao, có phải làm hơi lớn chuyện rồi không?

Lộc Hàm ho hẹ một tiếng, đề nghị: "Hay để tôi thử xem?"

Ngô Thế Huân chần chừ một hồi rồi gật đầu.

Lộc Hàm đứng dán vào cửa, cậu cố gắng dịu dàng nói: "Tiểu Bảo, lát nữa chú còn phải đi làm, không thể chăm sóc con được, hay con về nhà với ba trước, được không?"

Bên trong vẫn không có phản ứng gì.

"Thế này đi, chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau để lúc nào cũng có thể liên lạc được đi? Còn có thể video call nữa!"

Bên trong truyền ra tiếng bước chân trù trừ.

"Chú sắp bị muộn mất rồi, muộn là sếp sẽ mắng chú mất, sếp chú dữ lắm, chú thật đáng thương quá mà hu hu hu hu......"

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

Đôi mắt đã hiện lên vẻ sẵn sàng chiến đấu lâu dài của Ngô Thế Huân thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn cậu bên cạnh với ánh mắt phức tạp..

Không ngờ cậu nói có ba câu liền có thể dỗ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra ngoài.

Nếu biết có lần Tiểu Bảo cũng tự nhốt mình trên sân thượng như vậy, cả nhà bọn họ và người giúp việc, bác sĩ tâm lí, thậm chí cuối cùng phải mời cả chuyên gia đàm phán tới nói gãy lưỡi cả buổi trưa cũng không tác dụng gì, cuối cùng đành phải phá cửa, sau đó cả tháng trời bạn nhỏ kia không thèm để ý tới họ nữa, thì cậu sẽ nghĩ gì nhỉ.

Tất nhiên Lộc Hàm không biết những chuyện này, cậu chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất ngoan, bánh bao nhỏ không nỡ để cậu bị ăn mắng, cậu bế cậu nhóc lên khen: "Tiểu Bảo ngoan thật đấy, cảm ơn cục cưng nhé!"

Bánh bao nhỏ được khen nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, cậu nhóc lẳng lặng đưa cho cậu một mảnh giấy, trên giấy có viết một dãy số.

Lộc Hàm cầm mảnh giấy: "Í, đây là số điện thoại của con à? Được rồi, để chú lưu lại, khi nào chú hết bận nhất định sẽ gọi cho con nhé!"

Ngô Thế Huân thấy kì lạ, Tiểu Bảo không có điện thoại thì lấy đâu ra số?

Mượn ưu thế cao lớn của mình, anh liếc nhìn một cái thì phát hiện là số điện thoại của anh.

Được lắm, quả nhiên là con trai ruột!

...............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro