CHƯƠNG 2: DÃ CHỦNG CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                             C2

"Nói cho mày hay! Tối đó mày uống rượu do tao chế, đừng nói dục cầu bất mãn, tao đã có lòng tốt tìm cho mày hai tên cao to rồi, ai ngờ mày lại không biết tốt xấu, tự dưng đi chui vào phòng của thằng nào đó, đã thế còn không chút khách khí cùng người ta..." Lộc Tuyết chán ghét mở miệng: "Anh Diễn có lòng tốt, sợ mày tỉnh dậy không chịu nổi nên mới nói người cùng mày tối hôm đó là anh ấy thôi!"

"Mày..." Lộc Hàm tức run lên, nghe tới đây, cậu không nhịn nổi nữa, liền bóp chặt lấy cổ tay Lộc Tuyết : "Sao mày lại làm thế với tao? Tại sao! Mày hại tao như thế còn chưa đủ sao?"

Lộc Tuyết mới đầu còn câng câng lên, định đẩy Lộc Hàm ra, đúng lúc đó lại thấy Tô Diễn phía sau Lộc Hàm, giọng điệu lập tức nhũn xuống, tỏ ra điềm đạm đáng yêu: "Anh, em biết em sai rồi, anh muốn đánh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Diễn..."

Lộc Hàm ngẩn ra, ngay sau đó, lại thấy Lộc Tuyết tự nhiên ngã lăn ra đất, trông như bị cậu đẩy vậy.

"Lộc Hàm! Em làm gì vậy......" Tiếng quở trách vang lên.

Lộc Hàm ngạc nhiên quay lại liên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diễn.

Tô Diễn lách qua người cậu, đỡ Lộc Tuyết  dậy: "Tuyết, em không sao chứ?"

Cả người Lộc Tuyết như treo trên người Tô Diễn: "Anh Diễn, em không cố ý, em thật sự biết sai rồi... Chuyện thành ra thế này đều tại em có lỗi với anh ấy..."

"Được rồi, có chuyện gì cũng có anh ở đây rồi!" Tô Diễn vỗ vai Lộc Tuyết, đưa cô lên xe: "Để anh nói rõ với Lộc Hàm."

Đầu Lộc Hàm trống rỗng, câụ thấy Tô Diễn đi về phía mình, rồi lại thấy miệng Tô Diễn cứ mở ra rồi khép lại.

Anh ta nói gì đó rất lâu.

Nói về việc những năm tháng họ là thanh mai trúc mã, nói về việc anh đã đấu tranh thế nào khi yêu Lộc Tuyết , nói anh cũng tức giận khi biết Lộc Tuyết hại cậu, nói về việc anh cảm thấy rất khiếp sợ và áy náy khi biết cậu mang thai, nói anh đã chấp nhận lời xin lỗi của Lộc Tuyết...

Cuối cùng, anh nói: "Lộc Hàm, xin lỗi, anh không thể lấy em. Không phải anh ghét bỏ em vì chuyện ngày hôm đó hay đứa trẻ trẻ này, mà vì anh không thể phụ lòng Tuyết , anh cũng không thể lại lừa dối tình cảm của chính mình thêm nữa."

Mấy tháng nay, gã đều đưa Lộc Tuyết ra nước ngoài, sớm chiều đều dính lấy nhau không rời, mặc dù bề ngoài gã vì muốn bù đắp lại tổn thương cho Lộc Hàm nên mới nhận tối hôm đó chính gã đã quan hệ với cậu, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, gã đã sớm chọn Lộc Tuyết rồi.

Thế nên sau khi biết tin Lộc Hàm mang thai, gã không đành lòng tới Lộc gia nói rõ chuyện này với hai bác mà muốn nói rõ sự thật với Lộc Hàm trước.

"Nói vậy có nghĩa là... Tô Diễn... Ngay từ đầu anh đã biết việc Lộc Tuyết bỏ thuốc để hủy hoại lần đầu của tôi? Vì muốn bao che cho nó, nên anh mới nói với tôi người đàn ông tối hôm đó là anh?" Lộc Hàm cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, hồn bay phách lạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Diễn.

"Lộc Hàm, Tuyết cô ấy không cố tình, cô ấy còn nhỏ, tính tình manh động...."
"Vậy còn tôi thì sao?" Lộc hàm ngẩng lên nhìn Tô Diễn, tràn đầy tuyệt vọng: "Các người có từng nghĩ tới tôi một chút nào không?"

Tô Diễn câm bặt, một lúc sau, hắn mới vươn tay kéo Lộc Hàm: "Ở đây nắng quá, chúng ta về nhà trước đã..."

"Đừng có chạm vào tôi..." Lộc Hàm hất tay Tô Diễn ra, cậu bỗng cười phá lên.

Sống tới tận giờ, Lộc Hàm bỗng cảm thấy cuộc sống của mình như một trò hề.

Để tới được thành phố của Tô Diễn, cậu đã cố gắng thi vào được đại học B.

Để lấy lòng Tô Diễn, cậu từ bỏ cả ước ở làm diễn viên của mình.

Để môn đăng hộ đối với anh ta, cậu từ bỏ cả cha mẹ nuôi để về Lộc gia, cả ngày chỉ biết vụng về nịnh nọt cái nhân vật được gọi là nổi tiếng này.

Cuối cùng, chỉ để đổi lại một câu: "Anh không thể phụ lòng Lộc Tuyết."

Lộc Tuyết, không chỉ chiếm lấy danh phận của cậu, cướp mất cha mẹ đẻ của cậu, giờ... còn cướp mất người trong lòng cậu!

Lộc Tuyết còn nhỏ, làm sai có thể được tha thứ?

Vậy... Ai sẽ trả giá cho cuộc đời của cậu đây?

Cậu thậm chí... ngay đến cả người đàn ông tối hôm đó là ai cũng không biết!

Lộc Hàm bưng mặt, cậu run lên bần bật, tuyệt vọng tới cực điểm.

Tô Diễn thấy Lộc hàm thần tình hoảng loạn lảo đảo đi ra giữa lòng đường, gã liền vứt bỏ điếu thuốc đang kẹp trên tay, muốn đuổi theo, lại bị Lộc Tuyết ở sau kéo tay áo: "Anh Diễn, anh muốn đi đâu?"

Chính vào lúc Tô Diễn đang chần chừ, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, Lộc Hàm đang đi trên lối qua đường bị hất tung lên, rồi rơi xuống đất.

"Cứu người... Cứu người với... Đâm phải thai phụ rồi..."

Ánh sáng chói mắt rọi tới, Lộc Hàm thấy bóng người chớp nhoáng và hai gương mặt khiến cậu phát tởm, bụng truyền đến cơn đau co rút khiến cô ý thức được một chút gì đó đang mất đi, cậu chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt cậu... cả thế giới rơi vào một mảnh tối đen...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro