Chương 7: Lộc công tử thơm lừng ngon miệng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tuy Ôn Liễu Niên cũng nửa tin nửa ngờ với suy đoán của Ngô Thế Huân, nhưngvẫn phái nha dịch vào thành truy tìm tung tích của Vương Chùy, hơn nữa còn sắp xếp cho cả nhà ca ca Chu Hổ vào ở trong phủ nha.

"Không biết trong nửa tháng có thể tra được kẻ đứng sao là ai không." Lộc Hàm nói, "Ta còn muốn tham gia Võ lâm đại hội."

"Phá án vốn không phải chuyện ngươi và ta phải làm." Ngô Thế Huân bóc vỏ hồ đào cho y, "Dù không có chúng ta, quan phủ cũng có thể phá được án."

"Nói cũng đúng." Lộc Hàm gật đầu, "Ôn đại nhân thanh liêm như gương, lại bác học đa tài, nhất định có thể trả lại công bằng cho dân chúng."

"Đi thôi, dẫn ngươi đi dạo." Ngô Thế Huân nói, "Đêm nay chúng ta không về Truy Ảnh Cung."

"Phải ở lại phủ nha sao?" Lộc Hàm khó hiểu.

"Cũng không phải." Ngô Thế Huân lắc đầu.

"Vậy muốn đi đâu?" Lộc Hàm càng thêm tò mò.

Ngô Thế Huân nói, "Quy tắc cũ."

Lộc Hàm: ...

Vẻ mặt Ngô Thế Huân rất kiên quyết, hiển nhiên không có bất cứ đường thương lượng nào.

Lộc tiểu thụ cả giận nói, "Đây là phủ nha!"

"Phủ nha thì thế nào." Ngô Thế Huân nói, "Ở nơi kích thích này cũng... ưm."

Lộc Hàm nhón lên che miệng hắn lại.

Quả nhiên không biết xấu hổ a!

Ngô Thế Huân kéo tay y xuống, ôm người đặt lên bàn, thuận tiện đánh giá xem nơi nào ngon miệng hơn.

Lộc Hàm thầm run rẩy, "Chỉ là hôn một cái, đúng không?" Đừng tùy tiện bày ra cái vẻ mặt 'Thật là muốn làm một lần giữa cảnh màn trời chiếu đất' này a, hù chết người đó.

Ngô Thế Huân mong chờ, "Nếu Lộc nhi muốn làm —— "

"Ta không muốn!" Lộc Hàm dứt khoát cắt ngang, hơn nữa cả giận nói, "Dám xằng bậy ta sẽ thiến ngươi đó." Vô cùng ngoan độc! Đồng thời vì tránh cho nam nhân của y tiếp tục phát điên, Lộc Hàm chủ động kéo hắn lại gần, hôn lên môi hắn.

Ám vệ vừa lòng buông mái ngói, nằm trên nóc nhà yên lặng siết chặt quyền đầu.

Sinh thời mặc dù không thể chính mắt thấy cái đuôi nhỏ tròn tròn xù lông đáng yêu của phu nhân, nhưng nhất định phải nghĩ cách sờ lên bàn tay mềm mại một lần.

Chỉ nghĩ chút thôi đã nhịn không được lệ nóng tuôn trào.

Đời người đột nhiên có mục tiêu theo đuổi.

Thật là quá sảng khoái!

"Chúng ta phải ra ngoài một chút." Lộc Hàm đứng trong viện nói, "Các ngươi đi trước xem đi, nếu Ôn đại nhân không cần giúp đỡ, thì cứ quay về Truy Ảnh Cung trước."

"Công tử định cùng cung chủ đi đâu vậy?" Ám vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống.

"Đi chung quanh giải sầu, thuận tiện xem thử có tìm được manh mối gì không." Lộc Hàm nói, "Các ngươi không cần đi theo."

Kỳ thật chúng ta rất muốn đi theo a! Trong mắt ám vệ tràn ngập chờ mong.

"Dám." Giọng điệu Ngô Thế Huân rất lạnh lẽo, "Trừ phi là ai không muốn sống."

Ám vệ rơi lệ, đi theo một Cung chủ vừa tàn nhẫn vừa lãnh khốc, đời người thật là tăm tối.

Sau khi thoát khỏi một đống bóng đèn, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm cưỡi ngựa ra khỏi phủ nha, chậm rãi ra khỏi thành.

Bởi vì vừa mới xảy ra án lớn, trong thành tiêu điều hơn xưa không ít, ngay cả bánh nướng vừa ra lò ở góc đường mà trước đây là có là bị giành hết cũng còn dư rất nhiều.

"Có muốn ăn không?" Ngô Thế Huân hỏi y.

"Mua hết đi, để lão bá về sớm một chút." Lộc Hàm nói, "Mang về Truy Ảnh Cung làm điểm tâm cho mọi người."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, cùng y đến quán bánh nướng trước mặt.

"Ngô cung chủ, Lộc công tử." Lão bá bán bánh nương tất nhiên có quen hai người, "Hôm nay bán hết bánh nhân đậu đỏ rồi, chỉ còn nhân thịt heo hành tây, sợ là công tử không thích ăn."

"Không sao." Lộc Hàm đặt một thỏi vàng nhỏ lên bàn, "Ta mua hết, làm phiền lão bá đưa đến chân núi Truy Ảnh Cung."

"A à, được." Lão bá lấy lên cái bao nhỏ dưới bàn, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một thỏi bạc và ít tiền đồng, "Không có tiền lẻ, công tử cầm nhiêu đây trước đi, ngày mai ta —— "

"Không cần ." Lộc Hàm cắt ngang, "Giữ lại mua thêm vài cái bàn ghế đi, để khi mọi người ăn khỏi phải đứng chờ."

"Công tử thật nhân hậu." Lão bá liên tục nói lời cảm ơn, Ngô Thế Huân lại đưa tay lấy thỏi bạc, đăm chiêu nhìn chăm chằm.

"Làm sao vậy?"Lộc Hàm khó hiểu.

"Không phải là bạc từ ngân hiệu của Truy Ảnh Cung." Ngô Thế Huân nói.

Lộc Hàm: ...

Một chuyện vô cùng bình thường này thì có gì không đúng! Thiên hạ cũng không phải chỉ mình chúng ta có ngân hiêu.

Thiếu hiệp ngươi không thể có tầm nhìn hạn hẹp như vậy!

"Đến từ đâu?" Ngô Thế Huân hỏi lão bá.

"Sáng nay khi ta vừa mở quán, có một hắc y nhân đến mua bánh nướng, tự xưng là ám vệ Truy Ảnh Cung, không cẩn thận làm vỡ cây đèn của ta." Lão bá nói, "Vì thế để lại thỏi bạc này, nhưng ta còn chưa kịp thối tiền, thì hắn đã biến mất tiêu."Lộc Hàm nghe vậy sửng sốt, liếc nhìn Ngô Thế Huân.

Lão bá còn dặn dò, "Sau Ngô cung chủ khi trở về, ngàn vạn lần đừng trách cứ hắn."

"Sao có thể chứ." Ngô Thế Huân cười cười, "Ta còn muốn ngợi khen hắn đây, ông có nhớ bộ dạng của ám vệ kia không?"

Lão bá hồi tưởng lại, sau đó nói, "Nhìn không cao, rất thích cười, tính tình khá tốt, nhưng mặt hơi nhiều rỗ."

Lộc Hàm: ...

Truy Ảnh Cung dù có xuất hiện yêu tinh, thì cũng không thể có mặt rỗ.

Bởi vì nam nhân của y là cái tên chú trọng nhan sắc, yêu cầu với cấp dưới là có ngốc một chút cũng không sao, nhưng trông phải lãnh khốc, dễ nhìn! Cho nên mỗi lần người trong giang hồ tụ tập nghị sự, Lộc Hàm đều sẽ có cảm giác mình đang tham dự một buổi biễu diễn thời trang, cả đám người mẫu nam mặc áo đen cực kỳ có phong cách!

Làm một đại hiệp lại đi chú trọng nhan sắc, Lộc Hàm cảm thấy thấy nam nhân của y đúng là một đóa hoa nở rộ trong chốn võ lâm kỳ lạ này.

"Nghĩ cái gì đó?" Sau khi tạm biệt lão bá, Ngô Thế Huân hỏi Lộc Hàm.

"Nghĩ xem ai lại đi giả làm ám vệ Truy Ảnh Cung." Lộc Hàm nhíu mày.

"Còn có thể là ai." Ngô Thế Huân buông cương ngựa, Đạp Tuyết Bạch chậm rãi mà đi, "Ta đoán là Hoàng Đại Tiên."

"Vậy tiếp theo phải làm thế nào?" Lộc Hàm hỏi.

"Ít nhất có thể biết được ba chuyện." ngô thế Huân nói, "Thứ nhất, hắn không quen ai ở đây, cho nên mới tự mình đi mua bánh nướng; thứ hai, võ công hắn không cao, không thì khi đói bụng đã đi trộm cho rồi; thứ ba, lúc trước ta đoán chuyện thuyền hoa bị nổ là do hắn bày trò, nhưng giờ xem ra là có kẻ khác."

"Vì sao?" Lộc Hàm khó hiểu.

"Trên thỏi bạc kia còn có khắc ấn ký của ngân hiệu Tây Bắc, lão bá ngày thường sống rất đơn giản, chắc chắn sẽ không mang nhiều bạc ra ngoài như vậy, cho nên nhất định sẽ cầm đến ngân hiệu đổi thành tiền." Ngô Thế Huân nói, "Nếu hắn biết giả trang thành ám vệ Truy Ảnh Cung, thì cũng phải biết tất cả ngân hiệu trong thành này đều là sản nghiệp của Truy Ảnh Cung, đến khi phòng thu chi nhận được thỏi bạc này, hắn sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ."

"Ngươi chắc chắn hắn sẽ nghĩ nhiều vậy sao?" Lộc Hàm hoài nghi.

"Ngươi thì chắc không rồi." Ngô Thế Huân nhéo nhéo mũi y, "Nhưng nếu thật sự có bản lĩnh âm thầm cho nổ thuyền hoa, thì kẻ kia nhất định phải có tâm tư kín đáo, không thể phạm phải sai lầm nhỏ nhặt thế này."

Lộc Hàm thở dài, "Nghe một chút đã thấy nhức đầu."

"Được rồi, không nhắc tới việc này nữa." Ngô Thế Huân ôm y từ phía sau, "Vụ án phải tra, ngày cũng phải qua, nói là đi giải sầu, nên không được nhăn mày nhăn mặt."

"Ra ngoại ô đi." Lộc Hàm nói, "Chỗ đó thanh tĩnh."

Ngô Thế Huân với y luôn là nói gì nghe nấy, quay đầu ngựa đi ra ngoại thành.

Ngoại ô có một thôn nhỏ, vừa đúng hôm nay là ngày họp chợ. Dân chúng tụ tập lại, sau khi nhìn thấy hai người thì đều nhiệt tình chào hỏi, thậm chí còn mang hàng hóa vốn định buôn bán tới tặng cho Lộc Hàm, vô cùng vui vẻ thuận hòa.

Chỉ có một người nhanh chóng cầm lấy bọc vải trên đất, đeo lên chạy thật xa, tốc độ như bay.

Tâm tình Lộc Hàm rất phức tạp.

Cái cảm giác quen thuộc đã thành thói quen này a.

Ngô Thế Huân tiện tay ném ra một đồng tiền, đánh ngã người nọ, nói với thôn dân, "Dẫn lại đây."

Dân chúng lập tức ùa lên, ba chân bốn cẳng kéo kẻ kia trở về. Người nọ lòng đầy bi phẫn, "Còn có tình nghĩa cùng thôn hay không!"

Tất nhiên không có, trước mặt Lộc công tử tất cả đều là mây bay! Thôn dân kiên quyết ném hắn xuống trước mặt Ngô Thế Huân, "Hắn tên Cẩu Nhị Mao, là tên xảo trá có tiếng trong thôn."

"Ngươi chạy cái gì?" Lộc Hàm khó hiểu.

"Tất nhiên là bởi vì sợ bị ngọc dung của công tử làm mù mắt." Đối phương nói năng vô cùng lưu loát, "Công tử là thượng tiên Thiên giới hạ phàm, ta là hạng phàm phu tục tử sao có thể tùy tiện chiêm ngưỡng."

Lộc Hàm: ...

"Trong bao vải kia là cái gì?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Sách." Cẩu Nhị Mao chủ động mở bọc vải ra, chỉ thấy bên trong đúng là có rất nhiều sách được xếp ngay ngắn.

"Lật ngoài." Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.

Cẩu Nhị Mao: ...

Ngô Thế Huân phất tay đánh ra một đạo chưởng phong, quyển sách trên mặt đất lập tức bay lên, một quyển vừa vặn rơi vào tay Lộc Hàm.

Quần chúng vây xem đồng loạt vỗ tay kịch liệt!

Thật kích động.

Lộc Hàm mở sách ra, chỉ thấy bên trong có hình vẽ rất sống động, một nam tử y phục bị cởi ra phân nửa nằm trên cỏ cắn ngón tay, mị nhãn như tơ, trong tay còn cầm một lọ xuân dược, tên bức tranh cũng rất táo bạo, tên là "Quan nhân đến đây đi, nô gia vừa mới uống xong một ly Hoa gian túy, đầu choáng mắt hoa, toàn thân cũng rất khô nóng, a" .

A cả nhà ngươi, Lộc Hàm tức ngực! Tranh vẽ thời đại này chẳng phải không là đi theo con đường thuần phác như "Hàn hi tái dạ yến đồ" "Thanh Minh thượng Hà Đồ" "Quỷ Cốc Tử hạ sơn quyển" linh tinh gì đó sao! Đặt một cái tên dài như vậy là muốn quậy cái gì đây, đương nhiên chuyện tên dài tuyệt đối không phải trọng điểm, trọng điểm là trên bức tranh có viết rõ một hàng chữ lớn —— khuynh quốc khuynh thành, hoa dung nguyệt mạo, kiều nhuyễn bạch tích (mềm mại trắng nõn), Lộc công tử thơm lừng ngon miệng, (đang rao bánh đúng không?!(⊙▽⊙)?)

Nhìn cái danh hiệu ngu xuẩn này,Lộc Hàm có hơi choáng đầu hoa mắt, sâu sắc nhận ra danh hiệu ảnh đế kiếp trước của mình còn kém xa.

"Công tử tha mạng a." Thấy sắc mặt y trắng bệch, Cẩu Nhị Mao bị dọa không nhẹ, "Ta cũng chỉ mua được từ tay người khác thôi, định kiếm chút tiền cho vợ vui, thật không biết bên trong là cái gì."

Ngô Thế Huân lấy quyển sách tiện tay lật lật, chỉ thấy trong đó có vẽ một con gấu, bên cạnh còn có chú thích "Gấu đen ngàn năm Ngô cung chủ, muốn có mỹ nhân nhưng chẳng được", còn cố ý dùng mực đỏ tô lên, sợ người khác không nhìn thấy.

...

...

"Mua được từ chỗ nào." Ngô Thế Huân nghiền quyển sách thành bột phấn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Xách người tới đây cho ông!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro