Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Ánh đèn ngủ mờ nhạt nhưng vẫn đủ chiếu sáng hai thân thể đang mãnh liệt giao triền trên chiếc giường rộng. Mùi tình dục nồng đậm, trong không gian còn vang lên tiếng khóc nỉ non hòa vào tiếng thở dốc. Ai cũng có thể đoán được người nào đang ở trong vị trí nào. Tình cảnh hiện tại có thể xác định, cuộc giao hoan này chính xác là một trận hành hạ thể xác trực tiếp. 

"Nhìn tôi."

Ngô Thế Huân miệng ra lệnh nhưng bên dưới vẫn không ngừng đâm vào. Lộc Hàm nằm dưới thân hắn, chỉ có thể liên tưởng người này so với động cơ vĩnh cửu không khác là mấy, phía bên dưới tựa như có thể đâm chết cậu bất cứ lúc nào. 

"Nhìn tôi, tôi nói em nhìn tôi!"

Mặc cho Ngô Thế Huân dùng chất giọng lạnh lẽo gần như gào vào tai mình, Lộc Hàm vẫn một mực thủy chung cúi đấu, nước mắt lấp lánh đong đầy khóe mắt. 

Tiếng da thịt va chạm mãnh liệt. Từ đầu đến cuối, chỉ có Thế Huân là đạt được, còn Lộc Hàm chỉ cảm giác toàn là đau đớn không lối thoát. Lần thứ nhất hắn bắn ra bên trong, cậu còn nghĩ chuyện sẽ kết thúc ở đây thôi. Nhưng đối phương luôn có biện pháp tàn nhẫn nhất để tra tấn cả tâm khảm lẫn thân thể cậu. Dùng tình dục là một biện pháp, mà tình dục kết hợp với sỉ nhục bằng lời nói còn là biện pháp tốt hơn. Kì thực, đối với Lộc Hàm mà nói, chỉ cần ba tiếng "Ngô Thế Huân" cũng đủ khiến cậu thống khổ rồi. 

Lần thứ hai tiến vào, Thế Huân thậm chí còn dụng lực mạnh hơn lần đầu gấp bội, khiến cho trong vô thức, Lộc Hàm phải thét lên vì đau. Thứ thô nóng của hắn theo đường thẳng đã khuếch trương khi nãy, một nhịp hung hãn tiến vào đến tận cùng động nhỏ, chạm vào thành ruột, làm Lộc Hàm đau bụng co rút một trận. Phản ứng của cậu khiến hậu huyệt vô tình thít lại, hút chặt lấy hung khí của Ngô Thế Huân. Trong cơn khoái cảm, hắn chỉ biết rít lên, bắt đầu rút ra đâm vào tàn nhẫn. 

Lộc Hàm túm chặt lấy ga trải giường, từng khớp ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch. Chốn địa phương tiếp nhận va chạm mất kiểm soát dần trở nên tê dại, mà người kia vẫn cường hãn đâm loạn, giống như muốn lập tức giết chết cậu trên giường. 

"Ngô...ch...chậm...chậm lại..."

Cảm thấy cơ thể mình khó tiếp nhận tiếp, Lộc Hàm theo bản năng khó khăn nói với Ngô Thế Huân. Những lời mới ra khỏi cổ họng đều như bị nhịp đẩy của đối phương làm cho vỡ nát, ngay cả nói cũng trở nên khó khăn. 

Giống như cố tình không nghe tiếng Lộc Hàm nói, Ngô Thế Huân thủy chung vùi đầu vào làm loạn, lực đâm vào ngày càng mạnh bạo, vậy mà không thể cho người bên dưới cái gọi là khoái cảm đa tình. 

Hoàn toàn không có sự ôn nhu, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "bạo lực."

Lộc Hàm gồng mình khiến cho xương bả vai gồ lên, hình ảnh của cậu trong mắt Ngô Thế Huân vốn gầy nay lại càng gầy hơn. Nếu hắn trân trọng thân thể của cậu một chút, có lẽ hắn sẽ từng nghĩ chỉ cần động mạnh cũng có thể khiến xương cốt người này gãy đôi.

Nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Lộc Hàm ở quán bar, vẻ bề ngoài thuần khiết tựa như búp bê sứ của cậu đã hớp hồn hắn. Sự thật, cậu giống như một búp bê nhiều chủ, qua tay hết chủ nhân này đến chủ nhân khác nhưng vẫn không tìm được một chủ đủ tình yêu thương. Qủa thực, không ai dành tình yêu cho Lộc Hàm cả. Dung mạo, thể xác, tất cả chỉ vì tình dục, mục đích không xuất phát từ trái tim. May ra có Ngô Thế Huân từng động lòng một chút. Nhưng tình cảm này bị hắn xem là dơ bẩn, bị hắn nhẫn tâm vứt đi rồi. 

"Huân, chậm lại...Đ-Đau...đau quá..."

Không gian thoảng lại mùi máu tươi. 

Lộc Hàm khó khăn lên tiếng lần nữa, lần này thực sự là chào thua với đau đớn thật rồi. 

Những ngón tay đang túm lấy ga trải giường dần buông lỏng. Cơ thể không thể gồng lên được nữa nên chính thức sụp đổ. Ngô Thế Huân nằm trên lưng Lộc Hàm, vẫn dụng hết sức xô đẩy, khiến cho cậu cảm thấy da thịt ở ngực và bụng mình ma sát với ga giường đến nóng rát.

Thật sự là đau đớn quá.

Ngay lúc Lộc Hàm nghĩ bản thân đã đi quá giới hạn, hơi thở có thể yếu đi trên giường thì Ngô Thế Huân phóng ra. Giao hoan mãnh liệt qua đi, hắn lạnh nhạt đứng dậy nhìn bạch dịch lẫn tơ máu chảy ngược từ nội thể Lộc Hàm tràn ra ngoài. Trên một khoảng đệm ngay dưới chỗ giao hợp kết thúc, màu máu đỏ vương lại đến nhức mắt.

Toàn bộ quá trình, Lộc Hàm vẫn không hề xoay người lại. Thân thể đau nhức giống như không thuộc về mình nữa, đầu óc cũng trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì tốt nhất, chỉ có thể nằm đó yếu ớt hô hấp như cá mắc cạn.

Ngô Thế Huân không phải không nhìn ra sự khác thường trong biểu hiện của Lộc Hàm. Kí ức hắn vẫn nhớ rất rõ, cho dù trước đây hắn quan hệ tàn khốc đến đâu, người này cũng không hề lộ ra biểu cảm thống khổ như vậy. Cho dù đau cũng không nói. Nhưng ngày hôm nay, miệng phải vô thức bật ra một chữ "đau", hẳn thân thể cùng tâm khảm đã bị đả kích dẫn đến thương tổn không hề nhỏ. 

Thế nhưng, hắn có chút thương hại nào không?

***

Lạnh lùng ngoảnh mặt, Ngô Thế Huân đi thẳng vào nhà tắm. Cho tới khi nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Lộc Hàm mới dám thút thít khóc.

Đợi kim đồng hồ điểm qua ba mươi phút, lúc Thế Huân từ nhà tắm bước trở ra thì Lộc Hàm đã gượng người ngồi dậy. Bàn chân nhỏ chạm xuống nền đất lạnh lẽo, run run muốn vào phòng tắm tẩy rửa hết đau khổ ngày hôm nay. Thế nhưng đau đớn thật muốn giáng một đòn chí mạng cho cậu sụp đổ. Mới đi được ba bước chân, cơn nhức từ chỗ giao hợp tràn lên, kết hợp với việc cơ đùi bị mỏi khiến Lộc Hàm ngã nhào về phía trước. Ngô Thế Huân đang mặc áo choàng ngủ, trông thấy cảnh tượng đó liền nhíu chặt hai đầu mày. Có thể là không vừa mắt, hoặc có thể là...thương xót?

Bàn tay run run vịn vào bàn gỗ. Lộc Hàm vươn người muốn đứng dậy nhưng lập tức phải ngồi thụp xuống. Khẽ rên lên một tiếng, cậu cắn môi, mặt cúi gằm xuống đất, thực sự không có can đảm ngẩng lên. Rõ ràng là ô nhục quá rồi, chẳng khác nào trò cười trước mắt đối phương. 

Dụng hết sức bình sinh, Lộc Hàm lần thứ hai gồng mình đứng dậy. Nhưng ngay khi cậu vừa đứng lên được, Ngô Thế Huân liền từ vị trí kia lao đến, dùng bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ tay gầy guộc của cậu mà lôi đi. Bởi vì không thể bước kịp bước chân hắn nên Lộc Hàm ngã khụy xuống. Nhưng Thế Huân không hề dừng lại. Hắn vẫn bước gấp gáp về phía trước, tay vẫn túm lấy cổ tay đối phương, gần như là kéo lê thân thể cậu về phía nhà tắm. 

Rầm một cái. Ngô Thế Huân đạp cửa phòng tắm, đẩy mạnh Lộc Hàm vào bên trong. 

"Thật con mẹ nó vô dụng!"

Hắn không tính toán trước lời nói, cũng không bao giờ nhận sai thuộc về mình.

Tình trạng của Lộc Hàm bây giờ chính một tay Ngô Thế Huân gây tội. Nhưng hắn không quan tâm, hay đúng hơn là không muốn quan tâm. 

Vươn tay vặn vòi hoa sen để nước như mưa từ trên cao xối xuống, Thế Huân đẩy Lộc Hàm vào tường. Lưng đập mạnh vào mặt cứng, da thịt ma sát với gạch đá lạnh toát khiến thân thể bị hành hạ tan tác lập tức run lên. Lộc Hàm còn chưa kịp định thần để phản ứng với hành động của đối phương, cậu đã cảm thấy hai chân mình bị một bàn tay thô bạo kéo ra, đặt lên hai bên hông hắn. 

Ngô Thế Huân tiếp tục dùng tình dục tra tấn Lộc Hàm. Hắn để thân thể cậu giam giữa thân mình và bức tường, cứ thế thô bạo đẩy vào. Lần này, Lộc Hàm không thể kêu thành tiếng. Cơn đau truyền lên, lan tỏa khắp người, nhưng miệng cũng chỉ có thể há ra cố gắng hít không khí. Ngô Thế Huân xô đẩy rất tàn khốc, mỗi nhịp đều đâm đến tận cùng, lại đi ra cùng không biết bao nhiêu tơ máu. Nước chảy dọc bức tường, theo sống lưng Lộc Hàm hòa loãng máu đỏ. Dòng nước chuyển màu hồng nhạt, lênh láng khắp sàn nhà tắm. 

Tựa như cảm thấy Lộc Hàm còn đau đớn chưa đủ, Ngô Thế Huân liền đưa tay xuống, trực tiếp nắm lấy hai cánh mông của đối phương, tàn bạo kéo ra. Ngón tay của hắn ở hai bên miệng huyệt, cố tình khuếch trướng thêm, để cho nơi vốn dĩ không thể mở rộng hơn nữa có biểu hiện rách ra. Nước mắt của Lộc Hàm cùng với nước, với máu chảy xuống, hỗn loạn một vùng. Nhưng cho dù cậu có thống khổ đến thế nào, Ngô Thế Huân vẫn không hề nương tay. Ngay lúc này, cậu chỉ hận bản thân không thể lập tức ngất đi, hoặc là mất đi hoàn toàn cảm giác. Chưa một lúc nào nỗi đau lại trở nên chân thật đến vậy. Không chỉ có thương tổn cơ thể, mà ngay cả nội tâm cũng bị tàn phá rách nát, sống không được, mà chết cũng không xong. 

Chơi vơi, không có điểm tựa, hệt như một búp bê vô tri vô giác mặc sức kẻ khác chơi đùa. 

Tình yêu này...còn có thể hi vọng sao? 

________

Từ nay đến cuối truyện chỉ có ngược thân thôi, thế nên mọi người cứ chuẩn bị =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro